Kỷ Uyển nghe vậy liền xua tay cười: “Không cần làm phiền chị dâu đâu, đợi qua năm thư thả hơn một chút, đến lúc đó em và Bắc Trạch từ từ tính.”
“Vậy không được đâu, nếu chi tiêu trộn lẫn thì rất khó tính rõ ràng được.”
“Không sao ạ, sẽ không loạn được đâu ạ. Trương Bắc Trạch mới mở thêm một tài khoản tiết kiệm, không có đồng nào trong đó, thu nhập của bọn em đều cho hết vào thẻ anh ấy rồi. Chi tiêu em dùng là tài khoản chung, chính là vì sợ sổ sách không rõ ràng, cho nên tạm thời chi ra đều từ thẻ của em cả.”
Vợ chồng Trương Bắc Nhuệ nghe cô nói chân thành như vậy lập tức ngơ người. Lời muốn nói nhất thời không thốt ra được.
Lúc này điện thoại của Kỷ Uyển reo lên, cô gật đầu với 2 người, đi qua một bên nhận điện thoại.
Là Dư Mạn gọi đến, bà ta lại hối thúc Kỷ Uyển mau chóng để Trương Bắc Trạch ký hợp đồng với VK, Kỷ Uyển một lần nữa nói sẽ bàn với Trương Bắc Trạch rồi nói sau.
Nếu là lúc trước, cô sẽ không làm trái ý gia đình, nhưng hiện tại cô phải chỉ suy nghĩ cho một người, cô tựa như trở nên…… có chủ kiến rồi.
Kỷ Uyển cúp điện thoại, đứng ở đó trầm tư hồi lâu, phiền não mẹ kế bức bách, cô nhìn vợ chồng Trương Bắc Nhuệ cách đó không xa, một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu.
Kỷ Uyển mặc dù có chút chậm chạp, nhưng cũng không ngốc, cô đột nhiên nhớ lại lời nói của Trương Bắc Nhuệ 2 ngày nay, mặc dù cảm giác anh ta có chút hùng hổ dọa người nhưng cũng không nghĩ gì, chỉ là bây giờ cô mới hiểu ra.
Lúc nãy bọn họ là muốn tiếp quản công việc của cô, lẽ nào bọn họ nói muốn đến giúp đỡ không phải là sự giúp đỡ tạm thời mà là lâu dài sao? Bọn họ muốn thay cô trở thành người quản lý của Trương Bắc Trạch?
Kỷ Uyển kinh ngạc đi đến kết luận, lại một lần nữa rơi vào trầm tư.
Không biết qua bao lâu, nhân viên của tạp chí đến tìm cô, cô mới lấy lại tinh thần.
“Có một việc, chủ biên của chúng tôi nói tôi tới đây thương lượng với Kỷ tiểu thư một chút…… Bây giờ chúng tôi đang phỏng vấn Trương Bắc Trạch, nhưng anh ấy lời ít mà ý nhiều, chúng tôi không lấy được thông tin hữu dụng nào cả, cảm giác anh ấy rất câu nệ, không chịu mở lòng ra, cho nên chủ biên muốn mời chị thương lượng với Trương Bắc Trạch, để anh ấy…. phối hợp một chút được không?”
Kỷ Uyển ngơ ngác gật đầu sau đó cùng cô ấy đi vào phòng nghỉ.
Lúc này Trương Bắc Trạch đang ngồi trên ghế sofa tiếp nhận phỏng vấn của một vị mỹ nữ, nhìn thấy bọn họ bước vào biểu tình có chút thay đổi.
Kỷ Uyển có ý xin lỗi mời phóng viên đi ra ngoài nghỉ ngơi trước, đợi trong phòng chỉ còn cô và Trương Bắc Trạch, cô mới đi đến trước mặt anh hỏi: “Anh sao vậy, có chỗ nào không khỏe sao?”
Trương Bắc Trạch hơi chau mày, cúi đầu kéo lấy tay cô đặt trong lòng bàn tay mình: “Anh không thích bị phỏng vấn, anh không thích phóng viên.”
Mặc dù cô hơi đỏ mặt vì động tác của anh nhưng cô vẫn nghiêm túc nghe anh nói, đồng thời cũng hiểu được ý trong của anh.
Năm đó truyền thông không phân trắng đen, thừa nước đục thả câu làm cho anh nảy sinh sự phản cảm đối với những người này. Chả trách đợt phỏng vấn tuyên truyền, trừ những câu đã được chuẩn bị trước anh mới nói nhiều một chút, còn lại những câu khác đều chỉ trả lời qua loa. Lần phỏng vấn của tạp chí này là lần đầu tiên anh được phỏng vấn một mình.
“Nhưng bọn họ không có liên quan đến việc trước kia mà.”
“Anh biết, nhưng anh chỉ nghĩ đến cách làm cắt câu lấy ý của họ thì đã không muốn nói thêm gì rồi, anh sợ rõ ràng anh nói ý này nhưng bọn họ lại viết ra ý khác. Chỉ có trời mới biết, lời hôm nay anh nói có trở thành điểm yếu sau này không chứ?”
Một lần bị rắn cắn 10 năm sợ dây thừng. Thật ra cô cũng luôn nơm nớp lo sợ, sợ ngày nào đó lại xảy ra chuyện gì, cho nên cô rất hiểu tâm trạng của Trương Bắc Trạch lúc này.
“Anh đợi một chút, em gọi điện cho chị Mễ.” Kỷ Uyển không muốn ép buộc anh, lập tức tìm cách khác để giải quyết.
Lúc này vợ chồng Trương Bắc Nhuệ cũng bước vào, bọn họ hỏi nguyên nhân, Trương Bắc Nhuệ không đồng tình nói: “Minh tinh và truyền thông có mối quan hệ không thể tách rời nhau, nếu như em không muốn ứng phó với truyền thông thì sau này sao có thể đứng vững trong giới giải trí được chứ?”
Trương Bắc Trạch miễn cưỡng cười cười, không nói chuyện.
Bên này Kỷ Uyển gọi điện thoại xong nói với anh: “Mễ Đóa nói vốn anh đã đi theo hướng hình tượng người đàn ông có tâm sự rồi, cho nên trầm mặc ít nói cũng không phải vấn đề lớn. Anh nghĩ trả lời thế nào thì trả lời thế ấy, sau đó đợi bọn họ đưa bản thảo, em sẽ cho người thẩm tra một lượt.”
“Vậy không tốt lắm?” Tôn Tiểu Nhu nói. Cô ta thấy những đại minh tinh cũng không dễ gì mà đắc tội với bên truyền thông, chính là biết tác dụng của bọn họ.
“Bọn em đúng thật là như trẻ con mà, đây là tư duy cảm tính, như vậy sao lâu dài được?” Người này nói không muốn thì người kia lập tức phối hợp, giới nghệ sĩ dễ lăn lộn như vậy sao? Trương Bắc Nhuệ cảm thấy lo lắng cho tiền đồ của bọn họ.
“Anh Nhuệ, chuyện của bọn em, bọn em có thể tự xem rồi tính.” Trương Bắc Trạch lần đầu tiên dùng ngữ khí ương ngạnh như vậy nói chuyện với Trương Bắc Nhuệ.
Không khí liền lạnh xuống.
Trương Bắc Nhuệ lạnh mặt quay người bỏ đi.
Trương Bắc Trạch lấy lại tinh thần, vội đuổi theo, “Anh, em không có ý đó……”
Hai anh em đứng ở cửa nói vài câu, Kỷ Uyển không nghe rõ, nhưng cô có thể cảm nhận được sự kính trọng của Trương Bắc Trạch đối với người anh họ này.
Cô cảm thấy cần phải nhanh chóng nói chuyện với anh.
Buổi chiều, Trương Bắc Trạch quay xong phải đi thử trang phục để tạo hình cho lễ trao giải Kim Ưng mấy ngày nữa, Kỷ Uyển hẹn lùi lại 1 tiếng đồng hồ, Trương Bắc Nhuệ và Tôn Tiểu Nhu cũng được Mễ Đóa đưa đi tham quan những cảnh đẹp trong thành phố.
Cô và anh đi vào một quán cà phê được bảo mật vô cùng tốt, phục vụ đưa cà phê lên rồi ra ngoài, Trương Bắc Trạch mới tháo khẩu trang xuống, cười nói: “Kỷ Uyển Uyển, em chủ động tìm anh hẹn hò sao?”
Gương mặt Kỷ Uyển đỏ ửng nhưng lại nói: “Hẹn hò về sau còn có rất nhiều cơ hội, hôm nay em có chuyện quan trọng muốn nói với anh.”
“Chuyện gì vậy?” Anh vừa nói vừa bỏ một viên đường vào cà phê của cô.
“Có phải anh Nhuệ muốn làm người quản lý của anh không?” Kỷ Uyển nói cảm ơn sau đó đi thẳng vào vấn đề.
Trương Bắc Trạch sửng sốt, anh thất sự không nghĩ đến Kỷ Uyển sẽ phát hiện: “Là anh Nhuệ nói với em cái gì sao?”
“Không có, là sáng hôm nay anh ấy nói sợ sổ sách của chúng ta lộn xộn, muốn chị dâu tính toán giùm chúng ta. Sau đó em mới đột nhiên hiểu ra.”
Trương Bắc Trạch không ngờ anh họ sẽ nói với Kỷ Uyển như vậy: “Xin lỗi.” Anh chau mày nói.
“Anh không cần xin lỗi, em biết anh ấy là quan tâm anh, dù sao trong mắt bọn họ em cũng là người ngoài mà.” Kỷ Uyển hiểu chuyện nói, “Điều em quan tâm là suy nghĩ của anh……” Anh nếu như chọn người nhà làm người quản lý cũng là lẽ thường tình.
Trương Bắc Trạch trầm mặc một lát, nhìn cô chăm chú: “Nếu em muốn anh nói thì anh trước giờ đều hy vọng người quản lý sẽ mãi là em.”
“Anh thật sự nghĩ thế sao?” Kỷ Uyển nghiêm túc nói, “Không phải vì chúng ta xác định quan hệ nên anh vì tình cảm nên mới nói vậy chứ?”
“Từ trước đến giờ anh đều nghĩ như vậy đấy, anh chưa bao giờ nghĩ quản lý của anh ngoài em ra còn có thể là ai khác”, Trương Bắc Trạch nói, sau đó lại thấy mình quá ích kỷ mới nói thêm vào, “Nhưng nếu như em không muốn giữ vị trí quản lý này, muốn một cuộc sống khác thì anh cũng ủng hộ.”
“Em muốn làm quản lý của anh”, Kỷ Uyển vội tỏ rõ thái độ,”em thích cùng anh kề vai phấn đấu.”
“Nhưng hôm qua em còn nói làm quản lý quá mệt mà.”
“Mệt em cũng muốn làm.”
Trương Bắc Trạch liền kéo tay cô hôn một cái, cười tươi lộ ra hàm răng trắng.
“Ai da, anh đừng phá, em vẫn chưa nói xong.” Kỷ Uyển sợ mình vui quá quên mất chuyện chính nên rút tay về, uống một ngụm cà phê mới tiếp tục nói: “Công ty VK mà ba em điều hành vẫn hy vọng ký hợp đồng với anh.”
Trương Bắc Trạch nghe vậy, nhân cơ hội nói ra chuyện anh đang giấu diếm, “Thật ra công ty phát hành album cho anh cũng phái người tìm anh ký hợp đồng, chính là cái chị Trần đó, em từng gặp rồi, anh không đồng ý.”
“Lúc nào vậy?” Kỷ Uyển sửng sốt.
“Chính là khoảng thời gian thu ca khúc.”
“Anh cũng không nói với em.”
“Anh sợ nói ra em sẽ vui mừng phấn chấn để anh ký hợp đồng, sau đó vứt bỏ anh mà đi mất.” Trương Bắc Trạch nói, “Anh nguyện bỉ ổi một chút, làm em không nhẫn tâm rời đi, trói em ở bên cạnh anh.”
“Anh nghĩ gì vậy chứ……” Kỷ Uyển hờn dỗi.
“Hắc hắc”, Trương Bắc Trạch cười ngốc nghếch vài tiếng, “vậy bây giờ phải làm sao? Em muốn chúng ta cũng đến VK sao?”
Kỷ Uyển nghiêm chỉnh lại, “Nếu anh đến VK thì cái lợi sẽ rất nhiều, VK có rất nhiều tinh anh trợ giúp, hơn nữa thực lực hùng hậu, anh gia nhập VK, bọn họ nhất định sẽ dùng vốn liếng lớn nhất để đào tạo anh.” Nhưng mà……
Trương Bắc Trạch cũng nghiêm túc đối mặt với vấn đề này, anh do dự một hồi rồi nói: “Thật ra anh cũng đã nghĩ rất lâu, em nói cũng đúng, nhưng anh càng hy vọng chúng ta tiếp tục hợp tác duy trì công ty chung.”
“Anh cũng nghĩ như vậy sao?” Kỷ Uyển buột miệng thốt ra.
“Em cũng nghĩ như vậy à?” Trương Bắc Trạch còn cho rằng Kỷ Uyển hy vọng anh đến VK nhiều hơn.
“Ừm, em biết công ty của chúng ta bây giờ còn rất nhiều thiếu sót, nhưng chúng ta có thể cố gắng giải quyết vấn đề này, so với việc ký hợp đồng rồi phải chịu sự ràng buộc của người khác em thấy chúng ta có quyền chủ động một chút vẫn tốt hơn.”
“Đến công ty nhà mình mà em cũng không tin sao?” Trương Bắc Trạch có chút kinh ngạc.
Kỷ Uyển lắc đầu, không hề đem việc năm đó đi cầu xin mẹ kế nói cho anh: “Một khi anh đến VK em có thể sẽ không còn quyền lên tiếng nữa, mặc dù không có khả năng lắm nhưng em vẫn sợ sau này anh có lỡ xảy ra chuyện gì bọn họ sẽ đóng băng anh.”
“Nhưng em như vậy làm sao ăn nói với nhà em chứ?”
“Không cần lo lắng, em sẽ giải thích với bọn họ.” Kỷ Uyển ưỡn ngực lên.
Trương Bắc Trạch cười mỉm nhìn cô: “Nói là do anh không đồng ý đi, anh làm người xấu sẽ tốt hơn.”
“Em sẽ xử lý, vậy bên anh Nhuệ và chị Trần……”
“Anh sẽ cố gắng mau chóng nói với bọn họ.”
Hai người im lặng một lúc, Kỷ Uyển nói, “Chúng ta như vậy nhẹ nhàng định đoạt mọi chuyện có phải giống như anh Nhuệ nói, quá cảm tính rồi không?”
Trương Bắc Trạch nói: “Lúc lý trí nhất là em bỏ học đến tìm anh, còn anh đã đồng ý. Trong mắt người ngoài đó có thể là lúc chúng ta nhất thời kích động, nhưng chỉ có chúng ta mới biết được lựa chọn này được đưa ra sau khi anh và em suy nghĩ kỹ như thế nào.”
Anh nói rất đúng. Bọn họ đã trải qua thời khắc khó khăn nhất rồi, việc bây giờ chỉ là tìm cho đúng phương hướng.
“Được, vậy thì không quan tâm đến người khác nói gì, chúng ta đi con đường của chúng ta”, Kỷ Uyển dùng sức gật đầu, đưa tay ra, “cố gắng lên, PARTNER!”
Trương Bắc Trạch câu môi cười, đưa tay ra nắm chặt lấy tay cô, sau đó dùng sức kéo cô, trong lúc cô kinh ngạc kêu lên thì hôn lên cánh môi đỏ mọng của cô.
***
Cuối năm nay, Trương Bắc Trạch còn giành giải thưởng Kim Mã của Đài Loan và giải Kim Ưng cho nam diễn viên mới xuất sắc nhất, cùng với giải ca khúc hay nhất, album hay nhất và ca sĩ mới xuất sắc nhất cùng nhiều giải thưởng lớn nhỏ khác.
Truyền thông gọi năm nay là “Năm của Trương Bắc Trạch.”