Đối với Tang Lê mà nói, cho dù anh kiêu ngạo cố chấp, khoa trương hay anh nội tâm lương thiện ấm áp, dù là tốt hay xấu, đều là những mặt khác nhau hình thành nên Quảng Dã, chỉ cần là anh thì sẽ luôn khiến cho cô rung động.
Tang Lê biết, bởi vì Quảng Dã trải qua những chuyện không tốt lúc nhỏ, tai bị hỏng nên tính cách anh thay đổi rất nhiều, mối quan hệ giữa anh và Quảng Minh Huy từng rạn nứt, cố tình sống lệch lạc, nhưng thực tế sâu bên trong nội tâm anh cũng không thích bản thân mình như vậy, cũng rất khao khát tình yêu của ba.
Tang Lê giơ tay xoa gáy Quảng Dã, lúm đồng tiền lún sâu, ánh mắt lấp lánh nhìn anh: “Quảng Dã, em tin anh nhất định có thể trở thành một người ba tốt, đến lúc đó hai cục cưng cũng sẽ rất thích chơi với anh, thường xuyên dính lấy anh.”
Tang Lê tin rằng, Quảng Dã sẽ dành cho hai đứa bé tình yêu thương trọn vẹn, để bọn trẻ lớn lên trong một gia đình tràn đầy yêu thương.
Quảng Dã ôm chặt lấy cô, hôn lên mái tóc dài của cô, khàn giọng nói: “Em cùng với anh, chúng ta cùng nhau.”
Cô mỉm cười: “Vâng.”
Ở Đài Thông một tuần, Tang Lê được Liên Vũ Châu nuôi thành chú heo con, bà chăm sóc cô rất tốt, Quảng Dã cũng thuận tiện xử lý công việc trên núi ở đây, hiện tại giai đoạn đầu dự án núi Hoài Đường đã kết thúc, hiện tại nơi đây từ một ngôi làng vùng núi vốn nghèo khó đổ nát trở thành một ngôi làng du lịch sinh thái xung quanh Đài Thông, người dân quảng bá sản phẩm nông nghiệp được gieo trồng ở địa phương trên nền tảng app Vân Chiêm, đưa hàng hóa nổi tiếng trên sóng livestream trên mạng, thúc đẩy mạnh mẽ sự phát triển nền kinh tế địa phương.
Hiện nay trong thôn đã mở rất nhiều cửa hàng giống như chuỗi siêu thị, quán ăn, người dân trong núi có thể sống một cuộc sống vô cùng phong phú, rất nhiều hộ gia đình đã sửa chữa lại nhà cửa, cũng bắt đầu nổi lên homestay, cậu Tang Thanh Nghiệp vốn làm việc ở thị trấn cũng quyết định trở về mở homestay để kinh doanh, Quế Tú Viện vốn ghét bỏ cuộc sống ở trong núi nhưng không ngờ hiện tại phát triển tốt như vậy, bà ta như bị vả thật mạnh vào mặt.
Ban ngày Tang Lê đi dạo trong thôn, ngắm nhìn địa phương rực rỡ hẳn lên, biết những thay đổi sớm nhất của mỗi một ngọn cỏ cành cây này đều là ý tưởng của Quảng Dã, trong lòng không tự chủ được mà dâng lên một cảm giác kiêu ngạo.
Thật tốt, là anh mang đến nhiều điều tốt đẹp như thế cho quê hương của cô.
Một tuần sau, Tang Lê và Quảng Dã rời đi, trước khi hai người quay trở lại Vân Lăng, còn đến núi Sam Cẩm Hình Thái một chuyến, Quảng Dã muốn đến đó để thị sát dự án, mà Tang Lê cũng nhớ nơi đó nên muốn đến đó xem thử.
Nhiếp Văn và Giản Thư Nhiên cũng trở về núi Sam Cẩm, năm mới mỗi năm hai người đều sẽ trở về núi ở một khoảng thời gian, sau khi bốn người tụ họp đi dạo quanh núi, sau đó cùng đến thăm mộ của Giản Thư Niên.
Quay đầu nhìn lại, năm tháng trôi qua, từ cuối hè 2013, đến đầu năm 2023, Giản Thư Niên đã rời xa bọn họ gần mười năm rồi.
Hiện tại Tang Lê và Quảng Dã đã kết hôn vã đã có con, Giản Thư Nhiên và Nhiếp Văn cũng đã kết hôn, nếu như Giản Thư Niên vẫn còn sống, bây giờ cũng đã 28 tuổi rồi, có lẽ cậu ấy cũng có một cô gái mà cậu ấy rất yêu, bọn họ thành gia lập nghiệp, một gia đình nhỏ hạnh phúc đơn giản sống trong núi.
Nhưng đáng tiếc, thế giới vô thường, những điều này chỉ có thể biến thành một phần ảo mộng đẹp đẽ trong lòng những người còn lại ở đây.
Điều họ phải làm bây giờ chính là mang theo tưởng niệm, giúp Giản Thư Niên sống một cuộc sống hạnh phúc và vui vẻ.
Đi ra khỏi rừng cây sam, Tang Lê và Giản Thư Nhiên tán gẫu về những chuyện trước đây, Giản Thư Nhiên nói sở dĩ mình và Nhiếp Văn ở bên nhau là bởi vì Nhiếp Văn xuất hiện vào thời điểm tuyệt vọng nhất trong cuộc đời cô ấy, từng nhìn thấy dáng vẻ yếu đuối nhất của cô ấy, Nhiếp Văn chưa bao giờ ghét bỏ cô ấy vì xuất thân và gia đình của Giản Thư Niên, thay cô ấy che mưa chắn bão, trao cho cô ấy rất nhiều sự ấm áp và đồng hành, người tốt như vậy, sao cô ấy có thể từ chối.
Giản Thư Nhiên mỉm cười nhìn về hai người đàn ông ở phía sau: “Anh A Dã là người tốt như vậy, bạn của anh ấy chắc chắn cũng sẽ rất tốt, cho nên lúc đầu em cũng không đề phòng Nhiếp Văn, còn cho rằng anh ấy quan tâm em đều bởi vì anh trai, sau đó anh ấy nói đã thích em lâu rồi.”
Tang Lê mỉm cười vỗ vai cô ấy, trêu chọc: “Xem ra Nhiếp Văn từ đầu tâm tư đã không thuần khiết, nhưng có thể nhẫn nhịn đến khi em tốt nghiệp đại học cũng thật không dễ dàng”
“Anh A Dã cũng đối với chị như vậy mà, giả vờ quên chị sáu năm.”
Tang Lê phơi phới nụ cười hạnh phúc: “Anh ấy luôn là miệng nói một đằng tâm nghĩ một nẻo.
Tang Lê hỏi Giản Thư Nhiên: “Em và Nhiếp Văn chuẩn bị có con như thế nào rồi?”
Giản Thư Nhiên ngượng ngùng lắc đầu: “Vẫn chưa có tin tức gì, anh ấy biết hai người ngoài ý muốn mang thai đôi, vô cùng kích động, vốn dĩ anh ấy nghĩ rằng mình chắc chắn sẽ lên chức ba trước anh A Dã, giờ lại thua một bước, vô cùng bất mãn.”
Tang Lê mỉm cười.
Tại sao hai người đàn ông này lại trẻ con như vậy chứ.
Ở lại núi Sam Cẩm mấy ngày, sau đó bốn người trở về Vân Lăng, Tang Lê về đến nhà thì nhận được các loại thực phẩm bổ dưỡng của Phạm Mạn Chi nhờ người đưa đến cho cô, còn có một số người thân nhà họ Quảng gửi đồ về cho cô từ nước ngoài, thùng lớn thùng nhỏ, chất thành núi, những người thân thường xuyên gọi điện thoại hỏi thăm tình hình của cô, hiện tại cô thực sự đã trở thành đối tượng được chú ý nhất trong nhà.
Chính vì vậy, Tang Lê cảm nhận được hạnh phúc là thật, nhưng đồng thời cũng có một một gánh nặng ngọt ngào: “Quảng Dã, mọi người quan tâm em như vậy, em có chút sợ rằng em không chăm sóc tốt cho cục cưng trong bụng, có chút áp lực…”
Cô nhẹ giọng thì thầm, Quảng Dã ôm cô, hôn lên trán cô: “Đừng suy nghĩ lung tung, em cứ thả lỏng, chăm sóc em chính là nhiệm vụ của anh, biết chưa?”
Tang Lê nghe vậy, trong lòng mềm nhũn, nhẹ nhàng gật đầu.
Quảng Dã còn gọi điện thoại riêng cho Tống Thịnh Lan nói chuyện này, anh biết mọi người trong nhà đều xuất phát từ sự quan tâm, nhưng bởi vì hiện tại sức khỏe của thai nhi vẫn chưa chắc chắn trăm phần trăm, mọi người quan tâm quá sẽ tăng thêm sự áp lực cho Tang Lê trong thời gian đầu mang thai, Tống Thịnh Lan ngay lập tức hiểu được, nói đã hiểu, bà ấy sẽ nói lại.
Đối với Quảng Dã mà nói, anh chỉ hy vọng Tang Lê có thể vui vẻ bình an sinh con, trạng thái và tâm trạng của cô mới là điều quan trọng nhất.
Sau Tết, kỳ nghỉ kết thúc, Quảng Dã bởi vì phải đến công ty, ban ngày để người giúp việc chăm sóc Tang Lê, đồng thời, những người trong phòng làm việc thông tin cũng biết được Tang Lê mang thai, Liễu Hà bảo cô cứ nghỉ ngơi thật tốt trước đi, đợi sau khoảng thời gian đầu mang thai thì quay lại tập múa.
Khi hai tháng, Tang Lê bắt đầu có phản ứng mang thai tương đối rõ ràng, thích ngủ, khẩu vị ăn giảm xuống, đặc biệt là nôn nghén, vừa ăn cái gì thì nôn cái đó, không ăn gì thì nôn nước, có đôi khi ngồi bên kia không làm gì, cũng muốn nôn, ngay lập tức gầy đi ba bốn cân, người cũng tiều tụy đi không ít, Quảng Dã thấy vậy cảm thấy khó chịu, tuy biết rằng mình không có cách nào để san sẻ giúp cô, nhưng vẫn ở nhà làm việc mấy ngày, tận dụng hết khả năng ở bên cạnh cô.
Đến thời điểm này, cuối cùng anh cũng bắt đầu biết được hai đứa nhóc trong bụng rắc rối như thế nào, buổi tối đi ngủ, Tang Lê dựa trong lòng Quảng Dã, phát hiện anh không sờ bụng cô giống như bình thường, hỏi anh, Quảng Dã nhàn nhạt nói: “Hôm nay là một ngày không có tình thương của ba.
Tang Lê bị chọc cười: “Sao em có cảm giác người các con giày vò là anh vậy?”
Giày vò cô, thì có khác gì là đang giày vò anh đâu.
Tang Lê nhìn biểu cảm lo lắng của anh, mỉm cười nắm lấy tay anh: “Em có thể chịu đựng được, vượt qua khoảng thời gian này thì sẽ ổn thôi, đây cũng là hiện tượng bình thường.”
Triệu chứng mang thai tháng thứ hai của Tang Lê tương đối nghiêm trọng, đến tháng thứ ba, cảm giác khó chịu được giảm bớt, đến bệnh viện khám thai, bác sĩ nói cô và thai nhi đều rất khỏe mạnh.
Cơ thể cô dần dần vượt qua trạng thái buồn nôn bất cứ lúc nào và đặc biệt thích ngủ kia, có tinh thần thì có thể đi ra ngoài, cũng có thể tập múa đơn giản, Quảng Dã vốn lo lắng cô tập múa liệu có khó chịu gì không, nhưng cô đã quen với múa, ngược lại không nhảy múa cô sẽ cảm thấy cả người khó chịu.
Cô ở nhà luyện tập, Quảng Dã cũng sẽ ở cạnh cô, cô kiểm soát sức lực của động tác, nhưng điệu múa vẫn rất mềm mại và linh động, Quảng Dã bắt đầu xem từ cấp ba, xem đến hiện tại cô đã trở thành vợ, nhưng vẫn khiến người ta rung động.
Anh hy vọng, Tang Lê cả đời này xinh đẹp nhảy múa, làm chuyện mà cô thích nhất.
Múa đơn giản một lúc, cô đi tìm Quảng Dã: “Em mệt quá…
“Đến đây nghỉ ngơi đi.”
Quảng Dã bảo cô ngồi xuống, lau mồ hôi cho cô: “Bụng có khó chịu không?”
“Không có, ra mồ hôi cũng rất thoải mái.
Quảng Dã đưa nước ấm cho cô uống, xoa bóp chân cho cô, Tang Lê nhìn anh, bĩu môi: “Quảng Dã, sau này em không mang thai, anh vẫn đối xử tốt với em như vậy chứ?”
Quảng Dã nhướng mắt nhìn cô, cười như không cười: “Bình thường anh không xoa bóp cho em sao?”
“Rất ít..”
“Vậy ai bình thường múa đều không cho anh xem? Nhất định phải đuổi anh ra ngoài.”
“Đó… đó là do lần nào anh không thành thật cả…
Anh nhìn cô đầy ẩn ý: “Không thành thật chỗ nào? Nói xem?”
Tang Lê nhớ lại lúc trước anh xem cô mua, đợi sau khi cô múa xong liền bị anh ôm trong lòng nghỉ ngơi, đốt lửa khắp nơi, Tang Lê không chống đỡ được, sau đó bị anh đè xuống sàn làm chuyện xấu.
Gương lớn trong phòng tập múa phản chiếu hai người, bầu không quyến rũ dâng lên, Tang Lê xấu hổ vùi mặt vào cổ anh, sau khi kết thúc giống như mỗi lần múa, đứng lên không nổi.
Sau đó cô không cho phép anh đến phòng tập múa, ban công, phòng bếp, hồ bơi, phòng sách… không nơi nào trong nhà mà không bị người đàn ông này khai phá, cô không cho phép anh đến phòng tập múa bắt nạt cô.
Tang Lê nghe vậy, ký ức hiện lên trong đầu, mặt đỏ bừng: “Ghét anh..”
Anh nhíu mày cười: “Lại ghét anh rồi?”
Cô xấu hổ không để ý đến anh nữa.
Nghỉ ngơi xong, Quảng Dã ôm cô ra khỏi phòng tập múa đi tắm, Tang Lê nhìn khuôn mặt đẹp trai sắc nét của người đàn ông, cắn nhẹ vào yếu hầu anh: “Quảng Dã, anh thật đẹp trai.”
Yết hầu lồi lên của người đàn ông chuyển động, sau khi vào phòng tắm, cô được đặt xuống, áp nhẹ vào cánh cửa, Quảng Dã cúi người ôm cô trong ngực: “Những điều này là có ý gì?”
“Cái gì mà có ý gì…”
Tang Lê cố ý chớp đôi mắt hạnh vô tội, ánh mắt Quảng Dã mờ ám, ép eo cô gần sát anh, hôn nồng nhiệt say đắm.
Hơi thở quấn quít, anh hấp thu sự ngọt ngào của cô, lồng ngực tê dại, bình thường, người đàn ông thuốc dạng chỉ cần hôn một cái liền bị châm lửa, cơ thể anh nóng rực, một lúc sau Tang Lê đẩy anh ra, ranh mãnh nhướng mày, bảo anh giữ lý trí: “Quảng Dã, bác sĩ đã nói rồi, ba tháng đầu không được..”
“Ba tháng đầu không được còn cố ý chọc ông đây?”
Hô hấp anh nặng nề, vỗ mông cô: “Biết bây giờ anh không xử lý em được có phải không?”
Xung quanh lúm đồng tiền ửng hồng, Tang Lê cong khóe môi: “Là do chính anh quá dễ dàng bị dụ dỗ.”
Anh ôm chặt cô, hôn điểm điểm, khàn giọng nói: “Cũng đã nhịn hơn một tháng rồi, em nói xem anh có dễ bị dụ hay không? Còn phải nhịn hai tháng nữa.”
Tang Lê ôm cổ anh: “Trước đây sương sườn anh gãy phải nhịn ba tháng mà anh còn nhịn được, đã có kinh nghiệm rồi.”
Quảng Dã buồn cười, cắn đôi môi đỏ mọng của cô, giọng điệu trêu ghẹo: “Đợi mấy tháng nữa đi, đến lúc đó bị anh xử lý như thế nào chắc cũng đã có kinh nghiệm rồi.”
Người này thật hư…
Quảng Dã đi qua xả nước vào bồn tắm cho cô, nhưng sau đó Tang Lê kéo anh lại nói tắm chung, anh hôn cô đầu óc rối tung trong bồn tắm, cuối cùng nhờ cô giúp anh.
Tắm xong, Quảng Dã lau khô người bao bọc cô lại, ôm ra ngoài phòng tắm, mặc váy ngủ giúp cô.
Anh ôm cô, lại bắt đầu cộm người lên, gò má Tang Lê đỏ bừng, Quảng Dã hôn lên đôi môi đỏ của cô: “Không sao, lát nữa sẽ hạ xuống.”
Ham muốn của anh vốn dĩ đã lớn, mỗi một lần sẽ càng ăn sẽ càng nhiều, một lần đơn giản đó chắc chắn sẽ không giải quyết được vấn đề, nhưng anh không muốn để cô vất vả thêm.
Quảng Dã rót nước cho cô, lúc quay lại cô không muốn bò dậy, được anh ôm dựa trong lòng uống nước, uống nước xong, Quảng Dã nằm xuống, cô lại lần nữa dính sát vào ngực anh, giống như một nắm xôi nếp nhỏ, Quảng Dã cong môi sờ đầu cô: “Tại sao sau khi mang thai lại trở nên càng lúc càng nũng nịu như vậy?”
“Anh không thích à?”
“Em nói xem?”
Lúc trước khi chưa thích ai, Quảng Dã nhìn những cặp đôi bên cạnh, không ngờ người bình thường sao có thể sến súa như vậy, nhưng sau khi thích Tang Lê, anh phát hiện rằng anh chính là thích cô làm nũng dính lấy anh, nếu đổi lại là cô gái khác ở gần anh một chút cũng không được, duy nhất chỉ có Tang Lê là ngoại lệ.
Cô thơm tho mềm mại, nho nhỏ yên tĩnh trong ngực anh, Quảng Dã nhẹ nhàng dỗ cô ngủ, Tang Lê mơ màng buồn ngủ, nhẹ nhàng nói: “Quảng Dã, ngủ ngon…”
Anh hôn lên mái tóc dài của cô, ấm áp nói: “Ngủ ngon.”
Thời gian từng ngày trôi qua, bụng Tang Lê bắt đầu nhô lên, bởi vì cô mang thai đôi nên biểu hiện rõ hơn những thai phụ khác.
Ba tháng đầu trôi qua, với sự chăm sóc tỉ mỉ nhiều mặt, Tang Lê được nuôi dưỡng tinh tế thoải mái, hình dáng hai cục cưng nhỏ trong bụng cũng bắt đầu dần dần rõ ràng, theo kết quả siêu âm màu cho thấy, hai cục cưng không có dị tật lớn, trạng thái rất tốt.
Mấy tháng nay, tâm trạng Tang Lê khá thoải mái, điều duy nhất cô lo lắng là sức khỏe của con, đây cũng chính là tảng đá treo trong lòng cô và Quảng Dã, mà còn không ngừng tăng thêm theo thời gian.
Tháng càng lớn, nguy hiểm càng lớn, nếu lỡ như có vấn đề nhất định phải bỏ, có thể tưởng tượng được tổn hại đối với sức khỏe của Tang Lê.
Cho nên hy vọng lớn nhất của bọn họ, chính là cục cưng không sao.
Thời gian loại bỏ dị tật càng ngày càng đến gần, bởi vì chuyện này mà trong lòng Tang Lê cảm thấy khó chịu đến mức mất ngủ mấy ngày, sợ rằng tất cả mong đợi đều biến thành công dã tràng, hậu quả lúc đó cô phải đối mặt như thế nào.
Sau khi Quảng Dã phát hiện tâm trạng của cô, không ngừng xoa dịu cảm xúc của cô, anh ở bên cạnh cô nhiều hơn để cho cô vui vẻ, không để cô suy nghĩ lung tung, những người trong nhóm người giàu mới nổi cũng thường xuyên đến nhà thăm Tang Lê, Dụ Niệm Niệm đã làm mẹ cũng động viên Tang Lê rất nhiều, Tang Lê cảm thấy cảm động khi được nhiều người yêu thương như vậy.
Một buổi sáng thức dậy, Tang Lê nói với Quảng Dã, hôm qua cô nằm mơ, cô mơ sau khi cục cưng bọn họ sinh ra, hai cục cưng nhỏ nhảy nhót lung tung ầm ĩ trong nhà, nhảy nhót rất khỏe mạnh, bọn họ là gia đình bốn người vô cùng hạnh phúc.
Tang Lê vừa nói, vừa mỉm cười nhìn anh: “Quảng Dã, anh nói xem mơ đẹp nhất định sẽ thành sự thật có đúng không?”
Người đàn ông cong môi nhìn vào mắt cô: “Đúng vậy, nhất định sẽ thành sự thật.”
Bọn họ đã từng vượt qua nhiều trở ngại đến vậy, nhất định sẽ có kết quả tốt đẹp, nhất định sẽ không phụ lòng mong đợi của bọn họ.
Trạng thái của Tang Lê được điều chỉnh lại, cô không để cho bản thân suy nghĩ nhiều như vậy nữa, cũng không lo lắng mất ngủ, mỗi ngày không nghĩ không ngợi mà dưỡng thai.
Qua bốn tháng, đến cuối tháng năm, Quảng Dã cũng Tang Lê đến bệnh viện siêu âm màu 4D sàng lọc hội chứng Down, cùng với chọc nước ối và xét nghiệm DNA không xâm lấn.
Cuối cùng, kết quả được đưa ra.
Hai cục cưng không có dị tật, vô cùng khỏe mạnh.
Tảng đá treo trong lòng mấy tháng nay cuối cùng cũng rơi xuống, bác sĩ cười nói: “Lúc đầu đã lựa chọn đúng đắn, không bỏ hai cục cưng, bây giờ hai người có thể thở phào nhẹ nhõm rồi.” Tang Lê và Quảng Dã nhìn nhau cười, gật đầu.
Nhìn hình dáng của hai cục cưng càng lúc càng rõ ràng trong siêu âm, Tang Lê vui mừng hốc mắt nóng hổi.
Đi ra khỏi bệnh viện, tâm trạng Quảng Dã vô cùng tốt gọi điện thoại nói chuyện này cho Tống Thịnh Lan và Quảng Minh Huy, hai người họ ở đầu dây bên kia cũng rất vui mừng.
Cúp điện thoại, Tang Lê mỉm cười nhìn Quảng Dã: “Vui không?”
Người đàn ông nhướng mày, đan mười ngón tay với cô: “Có thể mua đồ dùng cho trẻ sơ sinh rồi.”
“Cũng không cần sớm như vậy chứ?”
“Chuyện sớm muộn.”
Bây giờ, cuối cùng bọn họ cũng có thể bắt đầu can đảm mong đợi rồi.
Tang Lê sờ bụng, mỉm cười hỏi anh: “Anh hy vọng các con là hai bé trai, hay là hai bé gái, hay là một trai một gái?”
Đi dưới bóng cây long não, ánh nắng chói chang chiếu xuyên qua cành lá đong đưa ánh nắng bóng mát, Quảng Dã nghe vậy, anh tưởng tượng rồi mỉm cười nói: “Nếu như là hai con gái, vậy thì chắc chắn sẽ ngoan ngoãn dễ thương giống như em, nếu là hai con trai, có lẽ sẽ nghịch ngợm hơi khó bảo, nhưng anh có thể dẫn chúng đi chơi nhiều môn thể thao, để chúng làm nam tử hán bảo vệ mẹ từ nhỏ, nếu là một trai một gái, vậy chính là cặp nam nữ song toàn, càng tốt.”
Quảng Dã ôm Tang Lê, cúi mắt nhìn cô, khàn giọng lưu luyến nói: “Cho dù như thế nào thì anh đều thích cả, đối với anh mà nói, các con chính là thêm một lý do để cho anh càng yêu em nhiều hơn trên thế giới này.”