Sau khi Lục Phù Sênh rời đi, Khương Tự kinh ngạc nhìn bức tranh chân dung.
Lúc này, trong đầu cô hiện lên một hình ảnh.
Chiếc xe màu đen ngừng lại, Lục Lẫm mặc quân phục đi tới.
Là quán chụp ảnh bọn họ từng đến.
Quán chụp ảnh này mở ngay bên lề dường, cửa hàng không lớn, ông Lâm chủ cửa hàng là người quen của họ.
Khu phố sầm uất, tiếng ồn ào vang khắp đường phố.
Có tiếng bánh xe lướt qua mặt đường, cũng có tiếng trẻ con đùa giỡn vui cười, còn có tiếng rao hàng bên đường.
Hơi thở sinh hoạt tràn ngập, nhưng sự huyên náo của nơi này lại không có quan hệ gì tới Lục Lẫm.
Lục Lẫm bình tĩnh hờ hững, như một người chỉ còn cái xác.
Giống như thường ngày, anh bước vào quán chụp ảnh.
“Tới chụp ảnh à?” Ông Lâm hỏi một câu.
Lục Lẫm nặng nề ừ một tiếng.
Sau khi tất cả chuẩn bị sẵn sàng, Lục Lẫm đứng trước tấm vải nền.
Máy chụp ảnh nhắm chuẩn vào anh, ông Lâm nhìn vị trí của Lục Lẫm, xua tay ra hiệu cho anh.
Ông Lâm chỉ chỉ: “Đứng lệch quá, dịch sang bên phải một tý, sắp trống đủ cả một người rồi.”
Lục Lẫm không nhúc nhích, anh chỉ nói một câu.
“Hôm nay là ngày kỷ niệm kết hôn của tôi và phu nhân, tôi muốn chụp một bức ảnh làm kỷ niệm, vị trí này là tôi để lại cho phu nhân.”
Ông Lâm ngẩn cả người, đương nhiên là ông ấy biết mới mấy ngày trước Khương Tự vừa qua đời vì chuyện ngoài ý muốn.
Chụp ảnh chung với một người không còn tồn tại trên đời.
Người bình thường sẽ không làm làm những chuyện như vậy.
Nhưng nỗi lòng ông Lâm chỉ nhói lên một cái, không đành lòng hỏi.
Ông ấy im lặng dựa theo nguyện vọng của Lục Lẫm ấn màn trập.
Mỗi năm sau đó Lục Lẫm đều đến đúng hẹn.
Chụp bức ảnh kỷ niệm chưa từng có tân nương kia.
Hình ảnh lại chuyển, bóng dáng Lục Lẫm xuất hiện trong nghĩa trang.
Cầm trong tay những đoá hồng mà Khương Tự của anh yêu nhất, nửa quỳ trước mộ cô.
Anh cầm lấy bật lửa, đốt tấm hình đã chụp trước mộ.
Ngọn lửa cắn nuốt một góc của bức ảnh, từng chút leo lên, dần dần đốt thành tro bụi.
Tro tàn nhuộm đen đầu ngón tay của Lục Lẫm.
Ánh nắng chiếu vào khuôn mặt lạnh lùng đến cùng cực của Lục Lẫm.
Lúc nhìn về phía ảnh chụp trên mộ bia, anh mới lộ ra chút dịu dàng ít ỏi của mình.
Sau khi hình ảnh tan đi, khóe mắt Khương Tự lóe ánh nước.
Trái tim cô truyền đến cảm giác đau âm ỉ.
Một tấm ảnh chụp chung chỉ có tân lang, sẽ cô đơn đến mức nào.
Sau khi cảm xúc của Khương Tự bình phục, cô hỏi hệ thống: “Vì sao tôi lại nhìn thấy những hỉnh ảnh tôi chưa gặp qua bao giờ?”
Hệ thống giải thích nói: “Đây là tính năng hồi tưởng.”
“Hồi tưởng?” Khương Tự kinh ngạc.
“Bởi vì giá trị số mệnh đã tích luỹ đến mức độ nhất định cho nên mở ra cơ chế ban thưởng.”
“Nó sẽ cho cô nhìn thấy điều sâu trong lòng cô muốn nhìn thấy nhất.”
Khương Tự im lặng, thấy được người cô nhớ nhất ư?
Khuôn mặt của Lục Lẫm hiện lên trong đầu cô.
–
Phòng làm việc của Khương Cẩm Nguyệt.
Người đại diện bước nhanh đến, lên tiếng: “Cẩm Nguyệt, bà Tào Tuyên Bình mẹ của Tào Thanh Thiền muốn gặp cô.”
“Tào Thanh Thiền là ai?” Khương Cẩm Nguyệt đã hoàn toàn quên mất người này.
Người đại diện: “Tào Thanh Thiền là bệnh nhân được cô giúp đỡ, lần trước cô từng gặp cô bé ở bệnh viện rồi.”
Khương Cẩm Nguyệt làm từ thiện chỉ vì cứu vãn danh tiếng, hiện tại cô ta mới miễn cưỡng nhớ lại, Tào Thanh Thiền là cô bé bị bệnh máu trắng kia.
Vừa nghĩ tới Tào Thanh Thiền có đôi mắt lá liễu giống cô ta là không hiểu sao cô ta lại cảm thấy bực bội.
Khương Cẩm Nguyệt không nhịn được nói: “Cho Tào Tuyên Bình một khoản tiền, đuổi bà ta đi.”
Mấy phút sau, người đại diện quay về, cô ấy chần chờ nói.
“Bà ta nói bà ta không cần tiền.”
Khương Cẩm Nguyệt cười lạnh một tiếng, không nhìn ra là lòng tham của Tào Tuyên Bình còn rất lớn đấy, vậy mà lại muốn thứ khác.
Lúc này, một nhân viên công tác đi đến.
Anh ta nhíu chặt mày: “Ngoài cổng có một số tay săn ảnh, nếu như Tào Tuyên Bình vẫn đứng ở cửa ra vào thì tôi sợ truyền thông sẽ viết linh tinh.”
Tim Khương Cẩm Nguyệt trầm xuống.
Cô ta có thể tưởng tượng ra đến lúc đó truyền thông sẽ viết như thế nào. Nếu vậy thì kế hoạch tẩy trắng bằng cách làm từ thiện của cô ta sẽ đổ sông đổ bể.
“Cho bà ta vào.” Khương Cẩm Nguyệt cắn răng nói.
Một lát sau, Tào Tuyên Bình đi đến.
Bác sĩ nói với bà ta rằng tình huống hiện tại của Thanh Thiền rất không lạc quan, bà ta nhất định phải nhanh chóng tìm được tuỷ thích hợp.
Không còn cách nào, Tào Tuyên Bình chỉ có thể tìm đến Khương Cẩm Nguyệt.
Nhìn Khương Cẩm Nguyệt, trong lòng Tào Tuyên Bình hơi chua xót.
Năm đó bà ta cố ý giấu con gái của nhà họ Khương đi, đẩy Khương Cẩm Nguyệt đến trước mặt Khương phu nhân, chính là vì muốn cho Khương Cẩm Nguyệt một hoàn cảnh tốt.
Nếu không phải do liên quan tới tính mạng của Thanh Thiền thì bà ta cũng sẽ không cần đến chỗ Khương Cẩm Nguyệt.
Hiện tại không có phóng viên ở đây, Khương Cẩm Nguyệt không còn kiên nhẫn giả vờ.
Cô ta nhìn Tào Tuyên Bình đầy chán ghét: “Bà tới đây làm gì?”
Tào Tuyên Bình nhìn Khương Cẩm Nguyệt một cái, bà ta hít một hơi thật sâu: “Tôi đến tìm chị Khương cũng không phải là vì tiền.”
Trong không khí vang lên tiếng Tào Tuyên Bình gằn từng chữ một: “Tôi chỉ muốn thỉnh cầu cô một chuyện, cô có thể đi làm xét nghiệm đọ chéo không?”
“Con gái của tôi cần làm phẫu thuật gấp, con bé đã không đợi được nữa rồi.”
Khương Cẩm Nguyệt nghe vậy thì cười châm chọc.
“Tại sao tôi phải đi làm xét nghiệm đọ chéo?”
“Huống hồ, con gái của bà có làm phẫu thuật hay không…” Khương Cẩm Nguyệt thờ ơ nói: “Có liên quan gì tới tôi?”
Xung quanh bỗng chốc yên tĩnh.
Tâm trạng của Tào Tuyên Bình rất phức tạp, không phải không còn cách nào khác thì bà ta cũng không muốn nói ra chuyện năm đó, tăng thêm bối rối cho Khương Cẩm Nguyệt.
“Tôi biết chuyện này đúng là làm chị Khương khó xử.” Giọng Tào Tuyên Bình càng ngày càng nhỏ: “Nhưng bác sĩ nói Thanh Thiền không có thời gian.”
“Chị Khương coi như cứu con gái tôi một mạng đi, tôi cầu xin chị.”
Khương Cẩm Nguyệt không chút nghĩ ngợi nói thẳng: “Tôi sẽ không đi, bà nói xong chưa? Bây giờ có thể đi rồi.”
Tào Tuyên Bình không nói chuyện, bà ta nhìn sâu vào Khương Cẩm Nguyệt.
Thái độ của Khương Cẩm Nguyệt cứng rắn như vậy, bà ta chỉ có thể nói ra chân tướng.
“Tôi biết một bí mật có liên quan tới chị Khương.” Tào Tuyên Bình bỗng nhiên mở miệng.
Khương Cẩm Nguyệt chợt ngẩng đầu.
Dưới ánh đèn, eo Tào Tuyên Bình vẫn hơi cong, cặp mắt lá liễu kia chứa đầy ánh sáng dịu dàng, lúc này nhìn qua lại có hơi khiếp người.
Bà ta nhẹ nhàng nói: “Chị Khương muốn nghe không?”
Không biết vì sao trong lòng Khương Cẩm Nguyệt đầy khủng hoảng.
Cô ta nhìn người đại diện một cái, giọng nói căng thẳng.
“Chị ra ngoài đi, đóng cửa lại.”
Khi nơi này chỉ còn lại hai người, Khương Cẩm Nguyệt lạnh mặt nhìn sang bà ta.
“Bà muốn nói gì?”
Tào Tuyên Bình ngừng mấy giây rồi mới lên tiếng.
“Cô không tò mì vì sao Thanh Thiền và cô đều có một đôi mắt lá liễu sao?”
Huyệt thái dương của Khương Cẩm Nguyệt nhảy thình thịch, một phỏng đoán khó tin nổi lên trong đầu cô.
Nhưng cô ta căn bản không dám nghĩ sâu.
Khương Cẩm Nguyệt cật lực giữ bình tĩnh, giọng nói run rẩy: “Rất nhiều người đều có mắt lá liễu, chuyện này thì có gì hiếm lạ?”
Ánh mắt Tào Tuyên Bình đảo qua eo Khương Cẩm Nguyệt.
Bà ta khẽ nói: “Trên lưng cô có một vết bớt rất đậm.”
Khương Cẩm Nguyệt khẽ giật mình, chỗ đó đúng là có bớt, lúc mặc đồ hở eo cô ta đều sẽ dùng phấn lót rất dày để che giấu nó.
“Chắc chắn là bà nhìn thấy hình của tôi ở trên mạng nên mới biết tôi có bớt.”
Khương Cẩm Nguyệt liều mạng phủ nhận, Tào Tuyên Bình cười tự giễu.
“Năm đó con gái nhà họ Khương mất tích, ngoài ý muốn đi đến viện mồ côi. Khi Khương phu nhân đến tìm con bé, tôi đã giấu nó đi.”
“Vào lúc Khương phu nhân cực kỳ bi thương vì không tìm thấy con gái của bà ấy thì tôi mượn cơ hội đưa con gái ruột của mình đến trước mặt bà ấy.”
“Đứa nhỏ đó lớn lên khá giống con gái nhà họ Khương, nỗi lòng Khương phu nhân được an ủi, con bé được Khương phu nhân dẫn đi.”
“Từ đó, con gái ruột của tôi thành con gái nhà họ Khương, thành thiên kim nhà họ Khương.”
Mỗi khi Tào Tuyên Bình nói một câu thì trái tim Khương Cẩm Nguyệt càng chìm một phần.
Cả người cô ta không khống chế được run rẩy, sao có thể? Sao mẹ ruột của cô ta lại là người phụ nữ trước mặt này?
Lúc này, Tào Tuyên Bình nhìn chằm chằm vào Khương Cẩm Nguyệt, bà ta khẽ nói.
“Đứa nhỏ được dẫn đi kia, chính là con.”
Khương Cẩm Nguyệt bóp chặt lòng bàn tay của mình, tiếng của Tào Tuyên Bình còn đang vang lên.
“Khương Cẩm Nguyệt, mẹ là mẹ ruột của con.”
“Tào Thanh Thiền là em gái ruột của con.”
“Cẩm Nguyệt, đã qua nhiều năm như vậy, mẹ không muốn nhận lại con, bây giờ mẹ chỉ muốn con mau cứu em gái con.”
“Thanh Thiền nó bị bệnh máu trắng, bây giờ chỉ có tuỷ xương của con mới có thể cứu nó…”
Khương Cẩm Nguyệt sống chết bịt tai mình lại, lớn tiếng nói: “Bà đừng nói nữa! Tôi không tin!”
“Bà cho rằng bà nói như vậy…” Cô ta cười lạnh lên tiếng: “Tôi sẽ tin tưởng bà ư?”
“Tôi sẽ không đi làm xét nghiệm đọ chéo, bà từ bỏ suy nghĩ này đi!”
Nếu như bị truyền thông biết cô ta có thể cung cấp tuỷ xương cho Tào Thanh Thiền.
Đám truyền thông điều tra theo manh mối này, sớm muộn gì sẽ có một ngày bọn họ biết mẹ đẻ của cô ta là Tào Tuyên Bình, cô ta khó mà tưởng tượng nổi người khác sẽ nói về mình như thế nào.
Nghe vậy, trái tim Tào Tuyên Bình trở nên lạnh lẽo, bà ta rất thất vọng về Khương Cẩm Nguyệt.
“Mẹ mắc nợ người nhà họ Khương, nhưng mẹ chưa từng mắc nợ con, con muốn thấy em gái chết mà không cứu ư?”
“Tào Thanh Thiền mới không phải em gái của tôi, tại sao tôi phải cứu một người xa lạ?”
Khương Cẩm Nguyệt cố gắng phản bác.
Sự thất vọng trong mắt Tào Tuyên Bình càng nặng thêm.
Cuối cùng, bà ta bỏ lại một câu.
“Nếu như con không muốn làm xét nghiệm đọ chéo tuỷ xương thì mẹ sẽ vạch trần chuyện năm đó với truyền thông!”
“Mẹ còn muốn nói cho mọi người con thấy em gái chết mà không cứu, để tất cả mọi người đều biết con là loại người như thế nào.”
Sau khi Tào Tuyên Bình rời đi, Khương Cẩm Nguyệt mặt xám mày tro ngồi ở đó.
Chợt nghĩ tới gì đó, trong mắt cô ta dấy lên một tia hi vọng rồi đứng phắt dậy đi ra ngoài.
Cô ta muốn đi hỏi mẹ Khương về chuyện ở viện mồ côi năm đó, lỡ đâu là Tào Tuyên Bình lừa cô ta thì sao?
Khương Cẩm Nguyệt ngồi lên xe, cô ta bất ngờ giẫm chân ga, chiếc xe chạy vọt lên đằng trước.
Cô ta liên tiếp vượt mấy cái đèn đỏ, lốp xe lê trên mặt đất vang lên tiếng động chói tai. Cô ta ngừng xe, bước nhanh vào nhà họ Khương.
Nhìn thấy mẹ Khương, trên mặt Khương Cẩm Nguyệt treo nụ cười: “Mẹ.”
Mẹ Khương nhìn cô ta một cái: “Sao con lại về nhà?”
“Con nhớ mẹ rồi ý.” Cô ta kéo tay mẹ Khương.
Bọn họ ngồi trên ghế xô pha, Khương Cẩm Nguyệt thử thăm dò hỏi: “Mẹ, năm đó mẹ tìm được con như thế nào vậy?”
Mẹ Khương nhớ lại một lát, nói: “Lúc mẹ đến viện mồ côi thì viện trưởng nói với mẹ là có một cô bé tuổi tương tự con gái của mẹ…”
Nghe vậy, mặt Khương Cẩm Nguyệt nháy mắt trắng bệch.
Lời Tào Tuyên Bình nói là thật.
Sau khi chào tạm biệt mẹ Khương, cô ta hoảng hốt đứng dậy rời đi.
Tào Tuyên Bình lại lần nữa hiện lên trong đầu cô ta.
“Em gái của con sắp chết, nếu như con không cứu nó thì con chính là kẻ giết người.”
“Con lập tức đi làm xét nghiệm đọ chéo tuỷ xương, nếu không mẹ sẽ vạch trần cho truyền thông biét chuyện này!”
Khương Cẩm Nguyệt ngẩng đầu, trông thấy Tào Tuyên Bình âm u đứng ở đó, mặt không đổi sắc chất vấn cô ta, như một cơn ác mộng.
Cô ta bối rồi ngồi vào xe, sợ hãi đến nỗi cả người run rẩy.
Chẳng may truyền thông phát hiện mẹ đẻ của cô ta là Tào Tuyên Bình thì cô ta nên làm gì?
Cô ta còn có thể làm con gái nhà họ Khương nữa không?
Không biết từ bắt đầu lúc nào cuộc sống của Khương Cẩm Nguyệt đã xảy ra thay đổi long trời lở đất.
Giá trị số mệnh của mấy nhân vật quan trọng hoàn toàn biến mất.
Giá trị số mệnh của người nhà họ Lục đang dần dần giảm bớt.
Danh tiếng của cô ta trở nên kém, tài nguyên xuống dốc.
Hiện tại…
Mẹ đẻ của cô ta còn tìm tới cửa bảo cô ta quyên tặng tuỷ xương.
Thế giới của Khương Cẩm Nguyệt nhanh chóng sụp đổ bằng tốc độ không thể xoay chuyển.
Cô ta đã từng rất tự cao, cô ta có được những thứ mà người khác cả đời cũng với không tới.
Nhưng mà hiện tại những thứ đó lại chạy thoát khỏi tay cô ta từng chút một.
Khương Cẩm Nguyệt không dám suy nghĩ xem rốt cuộc là bên cạnh cô ta sẽ còn lại cái gì?
–
Lục Lẫm ở tại nhà họ Lục nhưng công việc của anh vẫn rất bận như cũ.
Nhưng bất kể anh làm việc muộn đến đâu cũng sẽ về nhà, mà khi đó Khương Tự đã sớm đi ngủ rồi.
Rõ ràng là ở cùng dưới một mái hiên nhưng hai người lại hiếm khi chạm mặt.
Chỉ có đến cuối tuần bọn họ mới có thể ngồi ăn sáng trên cùng một cái bàn.
Trong lòng Khương Tự có tâm sự, trên tay cầm thìa khuấy bát cháo từng vòng từng vòng một, cháo suýt chút nữa thì vữa chẳng ra hình thù gì.
Tối hôm qua trước khi ngủ Khương Tự nghĩ đến toà tháp chuông kia.
Vốn dĩ cô định một mình đi qua đó nhìn một cái, nhưng cô nghĩ lại, có lẽ toà tháp chuông đó có liên quan tới Lục Lẫm.
Không thì… cũng gọi anh đi cùng?
Khương Tự nghĩ vậy, động tác trên tay trở nên nhanh hơn.
Một bát cháo ngon đã hoàn toàn thay đổi, cô nắm chặt lấy thìa, nhưng bỗng có một lực xuất hiện, rút thìa trong tay cô ra.
Khương Tự giương mắt nhìn qua, cái tay kia là của Lục Lẫm.
Một giây sau, Lục Lẫm chuyển bát của Khương Tự sang một bên.
“Lấy bát cháo khác cho cô chủ.”
Lúc này Khương Tự mới phát hiện cháo đã sắp bị cô quấy thành nước.
Một bát cháo với nhiệt độ thích hợp đặt ở trước mặt, vẫn còn bốc lên hơi ấm nhè nhẹ.
Khương Tự suy đi nghĩ lại. Quyết định thương lượng với Lục Lẫm một chút.
“Lục Lẫm, anh có muốn đến cái tháp chuông lần trước anh nhắc tới không?” Khương Tự nhìn chằm chằm vào Lục Lẫm, cẩn thận quan sát anh, thăm dò phản ứng của anh.
Lục Lẫm suy nghĩ mấy giây rồi nhanh chóng nhớ lại nơi Khương Tự nói đến.
Khương Tự lại nói: “Anh nói toà tháp đó là có người xây dựng vì người vợ đã qua đời của anh ta.”
Sau khi thất thần mấy giây, Lục Lẫm gật đầu: “Tôi đi cùng cô.”
Trước khi ra cửa. quản gia Trịnh cố ý căn dặn những bảo tiêu kia. Bọn họ phải đi theo bảo vệ ông chủ và cô chủ, nhưng mà đừng đi gần quá.”
Để tránh quấy rầy ông chủ và cô chủ hẹn hò.
Mỗi lần ra ngoài cùng Lục Lẫm Khương Tự đều ngồi ở ghế phó lái.
Sau khi xe dừng hẳn, Khương Tự vừa định xuống xe thì Lục Lẫm bỗng gọi cô lại: “Chờ đã.”
Lục Lẫm nghiêng người cầm lấy một cái hộp ở hàng ghế sau.
Anh mở hộp giày ra, bên trong là một đôi giày đế bằng rất đẹp.
“Nếu cô muốn leo tháp chuông thì sẽ phải leo khá nhiều bậc thang, đổi đôi giày rồi hãy đi vào.”
Nhìn thấy hình ảnh này, bảo tiêu đi đến mở cửa xe nháy mắt quay đầu lại. Anh ta ghi nhớ lời dặn của quản gia Trịnh, rất tri kỷ đóng cửa xe lại lần nữa.
Sợ mình ảnh hưởng đến giây phút ngọt ngào của cô chủ và ông chủ.
Cửa vừa đóng lại, người đã chạy mất dạng nhanh như chớp.
Khương Tự cau mày, nũng nịu phàn nàn: “Nhưng đôi giày này không hợp với sườn xám của tôi.”
Lục Lẫm đóng nắp hộp lại, giống như anh đã sớm đoán được suy nghĩ của Khương Tự, lại lấy một cái hộp giày khác từ hàng ghế sau ra.
Lục Lẫm: “Đôi này thì sao?”
Khương Tự liếc nhìn, bất đắc dĩ gật đầu.
Vào lúc Khương Tự đổi giày, Lục Lẫm xuống xe.
Điện thoại của Lục Lẫm rung lên một cái, anh nhìn bóng lưng của Khương Tự, lấy điện thoại di động ra.
Đó là tin nhắn do trợ lý Triệu gửi đến.
[Tổng giám đốc Lục, áo cưới làm xong rồi.]
Mắt Lục Lẫm trở nên sâu lắng, Khương Tự thay giày xong, xuống xe.
Ạnh lặng lẽ cất điện thoại đi, cùng Khương Tự đi về phía tháp chuông.
Trong tầng một của tháp chuông có một người phụ trách, tri kỷ giới thiệu lịch sử của tháp chuông cho bọn họ.
“Người xây dựng toà tháp chuông này họ Lục.”
Mặc dù lúc trước Khương Tự đã đoán được nhưng khi cô nghe thấy dòng họ này vẫn không khống chế được ngẩn người.
Khương Tự hỏi thăm: “Vì sao anh ta lại muốn xây toà tháp chuông này?”
Lục Lẫm bỗng lên tiếng: “Có thể là bởi vì theo dòng chảy thời gian tháp chuông có thể mãi sừng sững không ngã, anh ta hi vọng sống mãi với vợ của mình.”
Người phụ trách cười gật đầu: “Anh nói đúng.”
“Sau khi Lục tiên sinh mất đi người vợ của mình thì ngày ngày đắm chìm trong đau khổ, về sau anh ta quyết định xây một tháp chuông vì vợ mình.”
Giọng điệu Khương Tự hơi sốt ruột: “Cuối cùng anh ta thế nào?”
Người phụ trách nhíu mày: “Tôi cũng không rõ lắm, lời đồn có rất nhiều phiên bản.”
“Có người nói sau khi tháp chuông xây xong, tâm nguyện của Lục tiên sinh đã hoàn thành nên đi theo phu nhân của anh ta. Cũng có người nói Lục tiên sinh xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tráng niên mất sớm.”
Nói xong lời cuối cùng, giọng người phụ trách hơi buồn bực: “Chẳng qua kết cục của mỗi phiên bản đều không tốt mấy.”
Khương Tự nhấp môi, vẻ mặt mệt mỏi.
Nhận ra cảm xúc của Khương Tự. Lục Lẫm bình tĩnh lên tiếng: “Theo suy nghĩ người khác có lẽ anh ta không có một kết cục tốt đẹp.”
“Nhưng đối với Lục tiên sinh mà nói thì đây đã là kết quả tốt nhất.”
Khương Tự nhìn về phía Lục Lẫm, ánh mắt của cô loé một cái.
Bọn họ cùng đi vào tháp chuông.
Một cái chuông lớn được đúc bằng sắt treo trên tầng ba của tháp chuông.
Trang nghiêm tĩnh lặng.
“Chùa Hưng Quốc trên núi Thiên Phật ở Tế Nam có hai câu đối: Trống chiều chuông sớm bừng tỉnh khách danh lợi trên thế gian, nghe tiếng niệm phật gọi về người lạc trong mộng bể khổ.”
Lời vừa dứt, Lục Lẫm giật mình.
Anh cũng không rõ tại sao mình lại bỗng nhiên nhắc tới chuyện này.
Câu nói này cứ bật thốt ra như vậy.
Khương Tự không biết suy nghĩ trong đầu Lục Lẫm, chỉ tò mò cầm lấy cái chày gõ chuông.
Chày gõ chuông rất nặng, Khương Tự kéo một phát, không kéo được.
Ngược lại là người lảo đảo về sau.
Một giây sau, sau lưng Khương Tự được một bàn tay đỡ lấy, nâng cô đứng thẳng.
Giọng nói trầm thấp vang lên bên tai cô.
“Chúng ta cùng nhau gõ.” Lục Lẫm và Khương Tự cùng đặt tay lên.
Chày gõ chuông bị kéo, hai người đồng thời buông tay ra, gõ về phía chuông lớn.
Tiếng thứ nhất, nặng nề rơi xuống.
Tiếng chuông nặng trĩu quanh quẩn trong tháp chuông, tựa như tiếng vọng trong núi sâu.
Đẩy ra mây mù trước mắt.
Tiếng chuông thứ hai vang lên.
Trầm lặng sâu xa, làm người run sợ.
Tiếng thứ ba vang lên.
Huyệt thái dương của Lục Lẫm nặng nề giật một cái.
Một giây sau, những hình ảnh mạnh mẽ ùa vào trong đầu như thuỷ triều.
Dường như mảnh ký ức thiếu hụt trống không kia lại đến lần nữa.
Lục Lẫm phát hiện, đó có lẽ là một đoạn ngắn sâu trong ký ức của anh.
Lúc đó anh mặc một bộ quân phục nghiêm trang, quỳ trên đệm hương bồ trước đại điện.
Mũ quân đội đã tháo xuống, đặt ở bên cạnh anh.
Bên ngoài bóng tối hoang vu, dưới mái hiên chùa, gió lạnh rì rào.
Trong không khí thấm lạnh, bỗng có người mở miệng.
“Lục Vọng, anh cóbằng lòng vứt bỏ tên của anh, vứt bỏ gương mặt lúc này của anh, từ bỏ tất cả tình cảm của anh, để đổi lấy vợ của anh sống lại không?”
Đại sư bình tĩnh đạm mạc, siêu thoát ngoài thế tục.
“Nếu như anh may mắn gặp lại vợ mình, hẳn là cũng khó khăn trùng điệp. Từ nay về sau, anh sẽ không còn có được quyền lợi của người được yêu.”
“Đây là cuộc sống mới, cũng là nguyền rủa.”
Điều này nói lên rằng, nếu là luân hồi chuyển kiếp thì Lục Lẫm và Khương Tự cũng khó có thể nối lại duyên xưa.
Vẻ mặt Lục Lẫm thành kính, vô cùng chắc chắn: “Tôi bằng lòng nhận bất kỳ khó khăn nào.”
Giọng đại sư nhàn nhạt, ánh mắt thương xót.
“Trên đời này chỉ có một cách để xoá bỏ lời nguyền.”
“Trừ khi vợ của anh nhận ra linh hồn của anh thì mới có thể khiến cho mọi thứ quay về chỗ cũ. Nếu không anh sẽ mãi mãi trở thành một cái xác không hồn.”
“Cho dù là như vậy anh cũng bằng lòng chứ?”
Dưới ánh nến kỳ dị trong đại điện, tia sáng chiếu tỏ khuôn mặt của Lục Lẫm.
Mắt Lục Lẫm trở nên mơ hồ, đôi mắt của anh cũng bắt đầu trở nên đau đớn.
Anh nhìn thấy miệng mình khẽ đóng mở, giống như đang nói gì đó.
Cảm giác đau lòng quen thuộc lại lần nữa lan khắp tim Lục Lẫm, giống như có người cầm một con dao cùn mài qua mài lại trong tim anh.
Anh giơ tay đặt lên vị trí trái tim.
Cảm giác đau lần này còn mãnh liệt hơn bất kỳ lần nào khác trước kia.
Lục Lẫm không khống chế được quỳ xuống, đầu gối nặng nề đập xuống sàn nhà lát gạch xanh.
Dưới ánh nắng mặt trời, cơ thể xưa nay sắc bén giống như lưỡi đao của anh bị bao bọc bởi vẻ yếu ớt.
“Lục Lẫm, tim anh lại bắt đầu đau à?”
Dường như có một giọng nói thanh thuý nhẹ nhàng truyền tới từ bên cạnh.
Ý thức của Lục Lẫm bỗng nhiên bị kéo lại, vô ý thức nắm chặt lấy thứ gì đó.
Là bàn tay Khương Tự đang đặt trên chày gõ chuông.
Lục Lẫm kinh ngạc nhìn mở mắt ra, cho rằng bản thân còn đang đứng trong đại điện trang nghiêm.
Ánh mắt anh trống rỗng, lẩm bẩm nói.
“Tôi bằng lòng.”
Vừa dứt lời, Lục Lẫm nhìn thấy đôi mắt tràn đầy khó hiểu của Khương Tự, con ngươi đen nhánh trong trẻo phản chiếu ra bóng người anh.
Cô dịu dàng nói: “Anh đang nói gì thế?”
Khương Tự duỗi một cái tay khác ra, quơ quơ trước mặt Lục Lẫm.
Màu sắc trắng nõn thoảng qua trước mặt Lục Lẫm.
Lúc này Lục Lẫm mới phát hiện anh đã nửa quỳ ở trước mặt Khương Tự.
Khương Tự phát hiện sự khác lạ của Lục Lẫm, cô hơi nghiêng người qua nhìn chằm chằm vào anh.
Trong mắt có một chút lo lắng.
Khoảng cách giữa họ rất gần, mùi hương hoa hồng mát lạnh quen thuộc bay vào mũi anh.
Trái tim vốn đang xao động bất an của Lục Lẫm bỗng tĩnh lại.
Khương Tự bất ngờ đưa tay về phía anh, đầu ngón tay trơn bóng mang theo hơi lạnh chạm đến khoé mắt anh.
“Tại sao anh lại khóc?”
Lục Lẫm khẽ giật mình, anh giơ tay lên chạm lên mặt.
Xúc cảm lạnh lẽo.
Không biết anh đã rơi nước mắt từ khi nào.
Có thể là bởi vì đoạn hồi ức kia quá mức mạnh mẽ, đau lòng đến nỗi khiến cơ thể anh xuất hiện phản ứng theo bản năng.
Giọng Lục Lẫm rất nhạt: “Ừm, bởi vì tim tôi lại bắt đầu đau rồi.”
Cơn đau tim của anh đã ngừng lại.
Nhưng anh vẫn nắm chặt tay Khương Tự không muốn buông ra.
Lục Lẫm đứng dậy, cảm giác yếu ớt trên người anh đã biến mất.
Một màn vừa rồi giống như chỉ là ảo giác của Khương Tự.
“Khương Tự.” Lục Lẫm đột nhiên lên tiếng gọi tên của Khương Tự: “Cô có thể làm một chuyện vì tôi không?”
Khương Tự cắn môi, nghiêng đầu nhìn anh.
“Thế thì tôi phải nghe xem là chuyện gì, rồi tôi mới quyết định xem có muốn làm hay không.”
Lục Lẫm cười một tiếng: “Tôi muốn cô mặc lên người một bộ váy cười vì tôi.”
Khương Tự khẽ giật mình.
Chờ đến lúc Khương Tự ngồi lên xe cô mới phát hiện thế mà mình lại gật đầu nghe theo.
Khương Tự chớp mắt, chỉ là cảm thấy kỳ lạ, lần trước không phải Lục Lẫm từng dẫn cô đi thử váy cười rồi sao?
Tại sao lại muốn cô thử lại lần nữa?
Bất ngờ là Khương Tự rất yên tĩnh, cô ngồi ở ghế phó lái, khoanh tay quan sát Lục Lẫm.
Trong xe cực kỳ yên lặng, ngoài cửa sổ là phong cảnh đang lùi lại.
Cuối cùng, Khương Tự nghĩ ra lý do.
“Lục Lẫm, có phải anh rất thích nhìn người khác mặc váy cưới không?”
Mạch não của Khương Tự không giống người khác lắm.
Lục Lẫm không ngờ Khương Tự sẽ nghĩ như vậy, anh không quay đầu lại, mắt nhìn con đường phía trước, giọng nói lành lạnh nhưng chắc chắn.
“Tôi chỉ muốn nhìn cô mặc.”
Lần này, Khương Tự không nói gì.
Sau đó Lục Lẫm lại nói: “Bộ váy cưới này là do tôi vẽ bản vẽ rồi tìm người làm.”
Tim Khương Tự run lên.
Kiếp trước Lục Vọng cũng đã làm chuyện giống vậy.
Xe nhanh chóng dừng lại, Lục Lẫm dẫn Khương Tự vào một cửa hàng váy cưới, không phải là cửa hàng lần trước.
Trong cửa hàng rất trống trải, dường như nhân viên được căn dặn nên đã sớm tản di.
Lục Lẫm chỉ vào cầu thang: “Váy cưới đã làm xong đặt trên tầng hai.”
Trên chân Khương Tự còn đang đi đôi giày đế bằng Lục Lẫm bảo cô thay.
Cô bước từng bước lên bậc thang.
Bên cạnh cầu thang có một chiếc cửa sổ sát đất, ánh nắng trong suốt chiếu vào.
Đi lên tầng hai, trái tim Khương Tự bất chợt thắt lại.
Vào khoảnh khắc Lục Lẫm chậm rãi kéo tấm rèm đang rũ xuống ra, Khương Tự mới thấy rõ hoàn toàn bộ váy cưới kia.
Khương Tự ngừng thở.
Bộ váy cưới này giống hệt bộ váy cưới kiếp trước của cô.
Cô nói không ra lời, chỉ nhìn thẳng vào Lục Lẫm: “Anh…”
Có ký ức rồi sao?
Lúc này, ánh mắt Lục Lẫm đang nhìn vào bộ váy cưới, không phát hiện sự khác lạ của Khương Tự.
Tiếng của anh trầm thấp, ẩn giấu sự chờ mong không ai biết: “Bộ váy cưới này từng xuất hiện trong giấc mơ của tôi, tôi rất muốn nhìn cô mặc một lần.”
Khương Tự đi vào phòng thử đồ, bức rèm nặng nề một lần nữa kéo lại.
Trong tiệm không có nhân viên công tác, chỉ có cô và Lục Lẫm.
Khi da thịt của cô chạm vào lớp lụa trắng, cô không khỏi hoảng hốt.
Đây thật sự là một trải nghiệm kỳ lạ.
Vào một thời không khác, cô lại vì cùng một người mà mặc vào bộ váy cưới giống nhau.
“Xong chưa?” Ngoài rèm vang lên tiếng của Lục Lẫm.
Anh mãi không nghe thấy tiếng động bên trong nên cất tiếng hỏi thăm.
Khương Tự ừ một tiếng.
Rèm chậm rãi kéo ra. Lục Lẫm nhìn chằm chằm vào Khương Tự, con ngươi đen nhánh của anh bỗng co lại.
Đầu óc oành một tiếng, như pháo hoa nổ tung.
Tiếng tim đập của anh nặng như nổi trống.
Lần này, trái tim của Lục Lẫm không cảm nhận được cảm giác đau đớn bén nhọn.
Tiếng tim đập tăng tốc, lại là bởi vì vui sướng.
Lụa trắng mở ảo làm loá mắt Lục Lẫm.
Khương Tự mặc váy cưới trắng tinh, bình tĩnh đứng trên bục.
Hình ảnh trước mắt chồng lên những ký ức chợt hiện về lúc ấy của Lục Lẫm.
Nhưng lúc này tân nương trong giấc mơ trở nên rõ ràng.
Những ký ức đã phủi bụi của anh giống như sắp phá đất mà lên.