Ký tên lên tờ giấy đăng ký kết hôn có hiệu lực ngay lập tức trước mặt.
Khương Nùng ngước mắt nhìn lên, đôi mắt trong veo như nước ngập trong ánh sáng, không che giấu mà phơi bày tình cảm chân thành nhất
của mình, một lúc sau, cố hết sức, cổ họng vẫn như bị nghẹn lại, khẽ khàng thốt ra những âm tiết đứt quãng: “Anh, là sính lễ tốt nhất, không cần những thứ khác.”
Cô muốn nói rất nhiều, muốn nói với Phó Thanh Hoài, kết hôn rồi cũng đừng tách ra.
Sau này nếu phải tách ra.
Vậy thì anh là sính lễ thuộc về cô, đời đời kiếp kiếp cô đều muốn mang theo bên người.
…
Đáng tiếc cổ họng của cô không thể nói ra mấy lời này, Khương Nùng nắm lấy cổ tay anh, nhẹ nhàng vuốt ve, mím môi hỏi: “Được không?”
Ánh nến bị gió lùa qua khe cửa sổ thổi trúng khiến nó đung đưa, hai bóng người hắt lên bình phong, là Phó Thanh Hoài kéo cô qua rồi ôm lấy cô, hôn lên hàng mi mỏng của cô: “Em nhìn anh bằng đôi mắt như vậy, có cái gì không thể cho em?”
Khương Nùng bị hơi thở nóng rực của anh khiến cho làn da ẩm ướt, một vệt ửng hồng cũng bắt đầu lan rộng ra khoé mắt.
Cô nhích người gần hơn một chút, lấy dũng khí ngẩng đầu lên,
cẩn thận hôn lên khóe môi anh, bên trong phòng yên tĩnh không một tiếng động, chỉ có tiếng hít thở quấn quýt đan xen chặt chẽ, không thể tách rời.
Mười phút sau.
Một người đàn ông mặc tây trang chỉnh tề, là người đứng đầu đoàn luật sư kim bài đi đến gần, mắt không ngước lên, thu
lại giấy đăng ký kết hôn đã được ký tên trên bàn, sau đó hướng về phía bên kia bình phong hơi cúi người chào một cái, rồi bình tĩnh lui ra
ngoài.
Chuyện Khương Nùng từ chối sính lễ trên trời, vẫn dấy lên một làn sóng tò mò nhỏ trong nội bộ công ty như cũ.
Tất cả
mọi người đều cảm thấy rất tò mò về vị Phó thái thái chưa từng gặp mặt này, người có thể không động lòng trước sự cám dỗ của đồng tiền, quả thật là hiếm thấy.
Khương Nùng từ chối sính lễ bao người mơ ước với suy nghĩ rất đơn thuần, cũng không quan tâm đến cái nhìn hay suy đoán của người khác, cô chỉ nghe theo trái tim mình mà thôi.
Sắc trời bên ngoài càng lúc càng tối, cô vừa uống thuốc xong, cảm thấy vị đắng vẫn còn bám lại trên đầu lưỡi, nhìn Phó Thanh Hoài lười biếng ngồi bên cạnh, ngón tay như ngọc cầm ly rượu mạnh.
Nói thật.
Khương Nùng rất muốn anh bỏ rượu, nhưng bất cứ việc gì cũng phải làm từng bước một, cô suy nghĩ một chút, rồi khoa tay múa chân mấy cái.
Ý là, trời lạnh mặt đất đóng băng,
chính là thời điểm thích hợp để nấu chút trà thạch lựu vỏ cam nhất.
Phó Thanh Hoài giả vờ không hiểu, cánh tay lộ ra bên ngoài cổ tay áo lỏng lẽo nhẹ nhàng khoác lên đùi, tư thế thoải mái thả lỏng, khiến đường cong cơ bắp dọc theo vai và lưng anh hiện lên một cách rõ ràng, ngay cả chỗ quần tây ——
Gương mặt Khương Nùng ửng đỏ, cố gắng dời đi sự chú ý, muốn đứng dậy tự mình
đi nấu.
Ai ngờ mới vừa đứng lên, Phó Thanh Hoài liền cố ý duỗi chân ra, chất liệu vải của chiếc quần nhung lướt qua người cô, khiến cô cảm thấy hơi ngứa ngáy.
Ngón chân như ngọc của Khương Nùng vô thức co lại, bị anh chặn đường, thế nhưng bầu không khí mập mờ vẫn chưa tiêu tán hết, đã nghe thấy động tĩnh từ bên ngoài phòng truyền tới.
Ngoài cửa có người trông chừng nên không vào được.
Khương Nùng nghe được những tiếng ho khan dồn dập, giống như được ép ra khỏi l*иg ngực, theo sau là giọng nói mệt mỏi của một người đàn ông xa lạ: “Thanh Hoài, là anh cả đây.”
Anh em ruột thịt trong Phó gia có ba người.
Những chuyện Khương Nùng hiểu rõ không nhiều lắm, theo bản năng đưa mắt nhìn sắc mặt lạnh nhạt của Phó Thanh Hoài, thấy anh vẫn thưởng thức rượu, không hề có ý định trả lời.
Ở bên ngoài, Phó Thu Sinh biết rõ người em này tính tình cao ngạo, đợi mấy giây, mới nói tiếp:
“Lâm gia theo Phó Thị của chúng ta nhiều thế hệ, giao tình khá sâu, cậu cần gì tuyệt tình như vậy, đều là tiểu bối váng đầu không hiểu chuyện, khiển trách mấy câu rồi bỏ qua đi,
không được nữa thì để Lâm tiểu thư tới bồi thường một chút không phải là —— khụ!”
“Đại gia, thể cốt của ngài không chịu được gió tuyết, còn đứng ở ngoài cửa.”
Bên cạnh có người dụng tâm lương khổ khuyên nhủ, từ ý trong câu nói vừa rồi, Khương Nùng
nghe ra vị con trưởng Phó gia này chắc hẳn thân thể đang mang bệnh, đang thất thần suy nghĩ thì Phó Thanh Hoài thong thả đặt cái ly không lên bàn trà, đợi Phó Thu Sinh ho xong không còn phát ra thanh âm nào nữa, mới trả lời:
“
Anh cả nói năng còn không lưu loát, vẫn có tâm tư làm người hoà giải?”
Vô cùng trào phúng.
Phó Thu Sinh cố gắng kềm chế, đáy mắt xám xịt nói: “Hiện tại cậu nắm hết quyền hành, không quan tâm đến mặt mũi của người khác, nhưng cũng không thể cậy quyền thế ức hϊếp người ta, ép Lâm gia đưa hòn ngọc quý trên tay họ tới cửa!”
Vừa dứt lời liền bắt đầu ho dữ dội, như sắp tắt thở.
Khương Nùng kinh ngạc nhìn về phía Phó Thanh Hoài, đoán không ra câu này có ý gì, cho đến khi
nghe anh nói:
“Lâm Bất Ngữ và anh Hai hợp ý nhau, Lâm gia cũng tuyên bố với bên ngoài là nuôi dưỡng con gái vì Phó gia, dĩ nhiên tôi phải giúp họ đạt thành ước nguyện rồi.”
“Hồ đồ.” Phó Thu Sinh nâng gậy chống nặng nề gõ xuống đất, nếu không phải bị ngăn lại, ông ta cũng muốn vọt vào giáp mặt chất vấn Phó Thanh Hoài, đây là thành toàn ước nguyện của người khác sao?
“Cẩm Minh là vai chú của Lâm tiểu thư, cho dù cậu ép con bé gả vào Phó gia, thì chọn một tiểu bối tuổi tác xấp xỉ cũng được mà, cần gì, cần gì…”
Phó Thanh Hoài cười, gương mặt tuấn mỹ tinh xảo mông lung bên dưới ánh đèn vô cùng đẹp đẽ, giọng nói còn lạnh hơn sương tuyết:
“Anh cả bảo vệ Phó Cẩm Minh, anh em tình thâm khiến người ta cảm động, hay là anh thay anh ta cưới hòn ngọc quý của Lâm gia đi, cũng không hẳn là không thể.”
“Cậu —— “
L*иg ngực Phó Thu Sinh phập phồng kịch liệt, bị mấy lời này kí©ɧ ŧɧí©ɧ khiến cho cổ họng cảm thấy ngai ngái, từ trong túi quần lấy ra một cái khăn tay màu trắng bụm miệng lại, cuối cùng vẫn ho ra máu trước mặt người khác.
Bên ngoài có người hô lên Đại gia ho ra máu rồi.
Bên trong phòng càng yên tĩnh, Khương Nùng đứng bất động tại chỗ,
nhìn Phó Thanh Hoài sau khi lên tiếng châm chọc tình anh em xong liền xoay người đi về phía giường sau tấm bình phong.
Cô do dự một phút, rồi bước theo anh.
Ánh sáng trong này bị bình phong thủy mặc ngăn cách, mờ tối hơn mấy phần, Phó Thanh Hoài đưa tay lên mở hai nút trên áo sơ mi, không biết từ đâu lấy ra một cái gối uyên ương bằng bạch ngọc, tư thái vô cùng lười biếng dựa vào đầu giường.
Khương Nùng
đi vào, nhìn kỹ thì thấy rất quen mắt.
“Đấu giá từ Tàng Nguyệt lần đó?”
Khoa tay múa chân, không biết đã đi tới mép giường từ lúc nào.
Phó Thanh Hoài hiểu ý cô, vươn tay ra thuận thế kéo cô lại, không hề đề cập đến chuyện vừa rồi ở bên ngoài, ngược lại rất có hứng thú dùng ngón tay gõ một cái lên cái gối uyên ương trị giá một trăm triệu:
“Lấy cái này lót dưới lưng, có tác dụng lớn đấy.”
Khương Nùng chớp chớp mắt, bắt đầu xem xét thứ đồ bằng ngọc được điêu khắc một cách tỉ mỉ này, đưa tay sờ lên món đồ lạnh như băng mà trơn bóng này, suy nghĩ rất đơn thuần, mở miệng chậm rãi nhả từng chữ một, giọng nói khàn khàn hấp dẫn:
“Là có thể trị, đau lưng?”
Cô thật sự không hiểu, ngay cả vẻ mặt cũng mù mờ, cảm thấy chắc mình đoán đúng rồi.
Đôi môi mỏng của Phó Thanh Hoài cuối cùng cũng xuất hiện ý cười, có ý tốt phổ cập cho cô chút kiến thức về sinh hoạt vợ chồng mà người xưa hay dùng:
“Đau thắt lưng thì không trị được, nhưng lúc vợ chồng ân ái lót thêm cái này, ngược lại có thể tăng thêm không ít
tình thú.”
“—— “
Trong nháy mắt Khương Nùng cảm thấy thứ đồ bên dưới bàn tay mình nóng đến dọa người, liền rụt tay lại.
Phản ứng của cô lấy lòng Phó Thanh Hoài, ý cười trong đáy mắt anh càng đậm hơn, Khương Nùng bỗng nhiên bị cuốn hút một cách kỳ lạ, chịu đựng đôi tai đỏ bừng, thừa dịp bầu không khí lúng túng liền nhắc tới:
“Lâm Bất Ngữ, thật sự sẽ gả cho anh Hai anh sao?”
Phó Thanh Hoài nói cũng rất ít: “Không thể giúp cô ta.”
Thật ra Khương Nùng suy nghĩ mấy giây liền hiểu, Lâm gia một lòng muốn chen chân vào giới quý tộc hào môn, leo lên gốc cây đại thụ Phó Thị, bây giờ thuyền lật ở trong mương, bị Phó Thanh Hoài tìm tới cửa thanh toán.
Nếu không
nghe theo an bài, gả viên ngọc quý của mình cho con thứ hai của Phó gia, sợ là sau này sẽ bị đuổi cùng gϊếŧ tận trên thương trường.
Ngón tay như ngọc của Phó Thanh Hoài móc lấy mấy sợi tóc rơi trên bả vai cô, hành động vô cùng thân mật, khiến gương mặt cô dần dần nóng lên.
“Lâm Bất Ngữ gả vào Phó gia, xét trên bối phận, Nùng Nùng phải chịu thiệt thòi một chút.”
Trong nháy mắt, sự chú ý của Khương Nùng bị lời nói của anh
hấp dẫn, giơ tay lên kéo tóc mình lại
, nói thầm trong bụng, kêu một tiếng chị dâu thôi mà, cũng chẳng mất miếng thịt nào, huống chi
vị kia nghe xong có khả năng sẽ bị nhồi máu cơ tim hơn.
Nghĩ lại thì thấy hơi bất ngờ, mới một ngày trước, Lâm Bất Ngữ còn lấy khí thế chủ mẫu tương lai của Phó gia cầm chi phiếu tới đuổi cô đi.
Hiện tại đã được như ý nguyện bước vào cửa này.
Nhưng thân phận lại khác xa một trời một vực, còn bị Phó Thanh Hoài tự mình làm mai mối, trở thành người vợ hợp pháp trên danh nghĩa của anh trai anh.
“
Đi tắm
không?”
Thấy Khương Nùng ngồi trên mép giường suy nghĩ, hồi lâu cũng không để ý anh, Phó Thanh Hoài nâng ngón tay dài, véo nhẹ vào mặt cô.
Lời này
nghe có chút ý tứ mời gọi.
Khương Nùng chợt hoàn hồn, theo bản năng cụp mắt, hoàn toàn chưa quen với loại thân mật trắng trợn như vậy.
Trước đây hai
người cũng đã cùng giường chung gối, cũng bị anh nhìn thấy hết, nhưng vẫn chưa làm đến bước cuối cùng.
Mặc dù Khương Nùng không biết ranh giới tự chủ của đàn ông tới đâu, nhưng lại mơ hồ đoán được Phó Thanh Hoài không muốn phát sinh quan
hệ với cô sớm như vậy, trong tiềm thức cô vẫn luôn tín nhiệm anh sẽ không làm thật.
Hôm nay cô đã ký tên lên giấy đăng ký kết hôn có hiệu tức thời, cô và anh đã chính thức là vợ chồng hợp pháp.
Vậy cái đó…
Khương Nùng bỗng nhiên đứng bật dậy, tùy ý lấy một cái áo sơ mi của anh từ trong tủ quần áo rồi chạy về hướng phòng tắm, không nghĩ ra một người bạn nữ nào có kinh nghiệm phong phú để xin truyền thụ chút kiến thức về phương diện này.
Kéo dài việc tắm táp đến tận bốn mươi phút, lúc lấy dũng khí bước ra ngoài thì đèn bên ngoài đã vụt tắt.
Điều đó khiến Khương Nùng thả lỏng được một chút, ánh trăng dịu dàng bên ngoài cửa sổ len lỏi vào trong phòng, Phó Thanh Hoài đang nằm trên giường, chăn bông che đi cơ bụng săn chắc của anh, hình dáng như hoàn toàn tan vào trong bóng đêm ám muội.
Bốn phía đều xa lạ, chỉ riêng mình anh, tạo cho cô một cảm giác được trở về, an tâm không gì có thể so sánh được.
Bước chân thật khẽ đi qua, một lúc sau, lại nhẹ nhàng vén một góc chăn lên rồi nằm xuống.
Yên tĩnh mấy giây, ánh trăng chiếu vào gò má của Phó Thanh Hoài, khiến chúng trở bên mông lung mờ ảo, lại ở gần trong gang tấc, lúc dán lên lại vô cùng chân thật, màu da anh rất trắng, như sương tuyết, mang theo chút lạnh lẽo áp lên trán cô.
Cổ họng Khương Nùng nghẹn lại, cổ tay nhỏ nhắn trắng mịn bị người đàn ông đè lên ga trải giường màu xanh, khiến nó trở nên nhăn nhúm.
“Phó, Thanh Hoài.” Càng đến bước này, cô lại càng muốn gọi tên anh.
Giọng nói khàn khàn vô cùng đè nén của anh vang lên bên tai cô:
“Đổi cách gọi, gọi anh là gì?”
Bên trong chăn bông, một bàn tay khác của Khương Nùng hình như chạm trúng một thứ có thể là gối uyên ương đang lót dưới lưng, rõ ràng là lạnh như băng, nhưng lại nóng đến mức khiến cô co người lại, chỉ trong chốc lát, cúc áo sơ mi của anh trên người cô đều bị cởi ra hết toàn bộ.
May mà không mở đèn.
Cổ họng Khương Nùng khô khốc, có cảm giác không thở nổi, thiếu dưỡng khí, hồi lâu cũng không gọi ra một chữ.
Cuối cùng, Phó Thanh Hoài phải dẫn dắt, đôi môi mỏng lướt qua bờ vai mịn màng của cô nói:
“Nùng Nùng, gọi anh Ba nghe thử xem nào.”