Khương Nùng phải dưỡng thương mấy ngày, điều đó cũng không cản trở cô đi làm như bình thường.
Hôm sau cô dậy thật sớm, để mặc Phó Thanh Hoài tự mình chọn cho cô một cái váy tơ lụa dài màu xanh thẫm, đường vai rất đẹp, bên ngoài khoác một chiếc áo vest, thoạt nhìn có vẻ ngây ngô tựa như một đóa sơn trà trắng được bao bọc trong sắc xanh thăm thẳm.
Đến đài Tân Văn.
Khương Nùng mới vừa ngồi xuống bàn làm việc trong văn phòng chủ bá của mình, Đông Chí liền đi vào, trên tay cầm một lá cờ khen thưởng bảo là tặng cho cô.
“Chủ bá Khương, cái này là do khách mời trong tiết mục kỳ trước Diêu Lâm Lâm cho chị đó.” Tiết mục thu được tỷ suất người xem cực hỏa, gần như sau mỗi kỳ phát sóng, bất kể là nhiệt độ truyền bá trên mạng, hay hấp dẫn không
ít đơn vị từ thiện…
Những con người thật sự cần được xã hội quan tâm, đều nhận được những tấm lòng vàng tương trợ.
Diêu Lâm Lâm cũng là một người trong số đó, trước đây anh cũng là người làm công việc tin tức, cuộc sống nghèo khó, sau khi lui về phía sau, thính lực bất ngờ xuất hiện tổn thương nghiêm trọng, cần một khoản chi phí không nhỏ để trị liệu.
Lần này thông qua tiết mục có thể được miễn phí tiền chữa bệnh, người anh cảm kích nhất chính là ân nhân Khương Nùng.
Khương Nùng thấy trên cờ khen thưởng có bốn chữ to: “Ân tựa trời xanh”, liền ngăn cản không cho Đông Chí treo lên tường.
“Kỳ trước Mai Thời Vũ thay tôi chủ trì tiết mục phỏng vấn lão sư Diêu, anh ta có không?”
Đông Chí nói: “Cờ khen thưởng này chỉ có một cái, chủ bá Mai nói, nếu chị không treo, thì treo trong phòng làm việc của anh ta cũng được.”
Loại khoe khoang có thể rêu rao khắp nơi như thế này, Mai Thời Vũ thích làm nhất.
Đối lập với nhau, Khương Nùng có vẻ nội liễm khiêm tốn hơn, chỉ bảo Đông Chí cất kỹ cờ khen thưởng, đừng ném lung tung.
Sau khi dặn dò xong, liền hạ mành cửa xuống, chặn lại tia nắng mặt trời chói chang ở bên ngoài, rồi mở máy tính lên.
Khương Nùng tìm đến hộp thư, nhanh chóng tìm thấy tư liệu mà Giải Thành Kỳ gửi đến cho mình, còn có mấy đoạn video. Cô cụp mắt xuống, ngón tay trắng xanh mảnh khảnh nhẹ nhàng nhấp chuột, mở một đoạn ra.
Hình ảnh bên trong.
Là Giải Ưu trong phòng bệnh khoa tâm thần của bệnh viện, gương mặt bị quấn bởi nhiều lớp vải trắng, chỉ lộ ra một đôi mắt ngây dại, trong ấn tượng của cô, nổi bật nhất trong ngũ quan đơn thuần của con bé chính là đôi mắt hạnh vui vẻ và xinh xắn này.
Ánh mắt đó bây giờ đã mất đi linh khí, con bé phớt lờ giao tiếp với thế giới bên ngoài, chỉ ôm khư khư quyển sách thiếu nhi được người lớn kể trước khi đi ngủ.
Toàn bộ video chỉ kéo dài hơn 30 giây, nhưng nó yên tĩnh đến mức khiến người ta nghẹt thở.
Đốt ngón tay của Khương Nùng hơi cứng lại, cô còn nhớ rất rõ năm cô chính thức gia nhập đài Tân Văn, bình thường Giải Ưu rất ít khi liên lạc với cô, đêm đó đã chủ động gửi cho cô một tin nhắn rất dài, chúc mừng cô trở thành người chủ trì bản tin, Giải Ưu nói: “Chị họ, mặc dù ngôi sao của em tăm tối, nhưng có chị ở đâu thì chỗ đó có ánh sáng… sau khi tốt nghiệp, em cũng muốn trở thành một người giống như chị.”
Khi đó Giải Ưu còn chưa tốt nghiệp, có ước mơ và hoài bão, nhưng lại bị trận bão tuyết năm nay vùi dập cả tuổi thanh xuân.
Khương Nùng ngẩn người hồi lâu, sau đó tiếp tục đọc tư liệu khác, phía dưới còn có thông tin liên lạc của một người tên Chu Nhiên, ghi chú là ký giả.
Cô buông chuột, đi lấy điện thoại di động lưu số vào trong danh bạ.
Đúng lúc này, điện thoại của Uông Uyển Phù gọi tới.
Khương Nùng khựng lại mười giây, ngồi trên ghế bàn làm việc xoay người hướng về phía mành cửa, mới nhẹ giọng trả lời: “Dì Phù, có chuyện gì sao?”
“Nùng Nùng, tuần sau là qua năm mới rồi, đêm trừ tịch có thời gian về nhà ăn một bữa cơm không?” Giọng nói ôn hòa của Uông Uyển Phù truyền đến, sợ Khương Nùng bận rộn chuẩn bị tiết mục trong đài mà quên mất.
Khương Nùng bị nhắc nhở chỉ nói: “Trong danh ngạch dạ tiệc liên hoan của người chủ trì có tên con, sợ là không được”.
Trước khi Khương Sầm nghỉ hưu, mỗi dịp Xuân Tiết như thế này ông ta cũng bận rộn không cách nào thoát thân.
Uông Uyển Phù hỏi xong cũng không ép buộc cô phải tranh thủ từng giờ từng phút chạy về, bởi vì chuyện sinh nhật lần trước gọi Ôn Lễ Tắc đến nhà, bà ta cũng mơ hồ đoán được trong lòng Giang Nông đã có chút xa cách, khẽ thở dài nói:
“Dì thấy Ôn Lễ Tắc chỉ lớn hơn con có mười tuổi, thành thục chững chạc lại anh tuấn, biết thương con.”
Khương Nùng thẳng thắn nói: “Dì Phù, con chỉ coi anh ta là chú.”
Uông Uyển Phù không nói nên lời, dù sao cũng được coi là trưởng bối, đều là những người có thể diện, còn ép buộc tác hợp nữa thì cũng quá kỳ cục.
Khương Nùng còn đang suy nghĩ xem làm cách nào để cúp máy thì Đông Chí chạy vào.
Cậu giơ tay lên, gõ vào cửa kính phòng làm việc:
“Chủ bá Khương.”
Khương Nùng xoay ghế lại, những ngón tay trắng nõn chỉ về phía cậu, ra hiệu đừng nói nữa.
Sau đó, lấy cớ công việc không tiện, cúp điện thoại của Uông Uyển Phù.
Đông Chí: “Còn vài ngày nữa là đến trừ tịch rồi, phòng giải trí có mời một nhóm minh tinh đến ghi hình “Trà Thoại Hội” cho Xuân Tiết. Vừa nãy em giẫm phải vận cứt chó. Đυ.ng phải nữ thần Lận Nhã trong thang máy, người thật vừa gầy vừa trắng, chủ bá Khương… lát nữa em sẽ đến phòng giải trí, chị có muốn xin chữ ký của minh tinh nào không?”
Lận Nhã?
Khương Nùng ngước mắt nhìn cậu, dưới ánh sáng yếu ớt hắt ra từ khe hở của mành cửa, vẻ mặt cô không rõ ràng lắm.
Đông chí hỏi: “Chủ bá Khương thích cô ấy à?”
Khương Nùng không đáp, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua chiếc vòng trên cổ tay, hôm nay cô không đeo khuyên tai, chỉ đeo cái này, rất mảnh, hơi lạnh dán lên cổ tay trắng như tuyết, còn có những viên trân châu trắng như ngọc rũ xuống, có vẻ trong suốt và bóng bẩy dưới ánh đèn.
Ánh mắt Đông Chí không khỏi bị hấp dẫn, cảm thấy trên người chủ bá Khương có một loại cảm giác đẹp không cần trau chuốt.
Đẹp hơn nhiều so với những nữ minh tinh đó.
Giây tiếp theo.
Đang ngẩn người thì nghe thấy Khương Nùng bình tĩnh nói hai câu.
Một: “Đi mua giúp tôi ly cà phê.”
Còn nữa, cô cũng muốn đến phòng giải trí để gặp minh tinh.
———
Trường quay nằm ở trung tâm phòng giải trí đã được bố trí sẵn sàng, bốn Tiểu Hoa Đán được mời lên giữa sân khấu, người chủ trì bên cạnh không phải Trình Nhượng, mà là một nam chủ trì mới.
Qua lớp cửa kính trơn bóng.
Khương Nùng đạp trên đôi giày cao gót đứng trong hành lang, không quấy rầy ai, lạnh lùng nhìn những người đang ghi hình, ngồi gần người chủ trì nhất là Lận Nhã, cô ta mặc một chiếc váy hai dây màu vàng kim xẻ tà, dịu dàng ngồi đối diện với máy quay, trang điểm đậm hơn lần trước ở nhà hát, nhưng khuôn mặt cũng không thay đổi nhiều lắm.
Khương Nùng nhận ra người này.
Sau đó, bàn tay mảnh khảnh nhẹ nhàng nâng ly giấy lên, chậm rãi uống một hớp cà phê không đường, mím môi suy nghĩ miên man… Ngoại trừ một số bản tin tiếp thị trên mạng thỉnh thoảng có quét qua Lận Nhã, cô mới biết có một nữ minh tinh như vậy bên ngoài, đối với cô, cho dù là kỹ năng diễn xuất cũng không hề có ấn tượng.
Chút bối rối khẽ lướt qua đôi mắt bên dưới hàng mi cong vừa cụp xuống của Khương Nùng, Lận Nhã này là ai?
Cô nghĩ không ra.
Tuy nhiên, trước khi kết thúc buổi ghi hình Trà Thoại Hội cho Xuân Tiết, còn có một cuộc phỏng vấn bên lề.
Người chủ trì hỏi về văn hóa kinh kịch di sản văn hóa phi vật thể, vì tuyên truyền, chỉ có Lận Nhã mới có thể trả lời.
Cách một cánh cửa, Khương Nùng nghe cô ta chủ động nói gần đây có học khúc Mẫu Đan Đình, thuận thế tiết lộ cô ta cố ý học vì một người đàn ông.
Tiểu Hoa Đán vừa mới nổi tự phơi bày chuyện tình cảm của mình, quả dưa này sẽ khiến rating bùng nổ, nam chủ trì như nhặt được bảo bối hỏi tiếp: “Lận nữ thần có tình yêu rồi sao?”
Lận Nhã dường như đã quên mất thân phận ngôi sao của mình, cô ta hoàn toàn không kiêng dè nói về điều đó dưới ống kính, khuôn mặt được ánh đèn lạnh chiếu vào khiến ánh mắt cô ta càng thêm yêu mị, chan chứa tình cảm:
“Không phải là tình yêu, anh ấy chỉ là ân nhân cứu mạng tôi gặp khi còn niên thiếu.”
Dù vậy, nam chủ trì cũng cảm thấy kí©ɧ ŧɧí©ɧ: “Ồ, ân nhân cứu mạng sao?”
Giọng nói của Lận Nhã rất mềm mỏng, lọt vào tai những người có mặt trong trường quay: “Năm đó trong thời tiết mưa bão mười năm khó gặp, anh ấy không tiếc nguy hiểm đến tính mạng mà cứu tôi, những năm qua, tôi dốc sức làm việc trong ngành giải trí này, cố gắng đứng ở vị trí cao nhất… chỉ để anh ấy nhìn thấy tôi và biết rằng tôi đang tìm anh ấy.”
Bên cạnh có một Tiểu Hoa Đán rất dễ bị cảm động: “Nhã Nhã, cô nhất định rất yêu anh ấy.”
Lận Nhã cũng vì thế mà đi học hí khúc, điều đó còn phải nói sao.
Cô ta cong môi cười nhẹ, tương đương với ngầm đồng ý, còn có người lớn mật hỏi đó là vị nào.
Lận Nhã không nói, nhưng ra vẻ như không có kinh nghiệm phỏng vấn, sửng sốt để lộ ra một số tin tức mấu chốt: một người có bối cảnh trong giới Bắc Kinh, họ Phó.
“Đóa hoa trắng này không hổ sinh ra để làm diễn viên mà, đủ năng lực diễn xuất.” Chẳng biết Mai Thời Vũ đứng bên cạnh từ lúc nào, cách cửa thủy tinh, cùng Khương Nùng quan sát hiện trường ghi hình bên trong trường quay.
Mấy lời Lận Nhã vừa nói, đối với loại người sở hữu cả tổ tình báo như Mai thời Vũ sao có thể không nghĩ ra đó là ai?
Anh ta còn dự đoán, mỉm cười hất cằm nói: “Chờ sau khi đài phát sóng, Lận Nhã nhất định sẽ mua đứt bản nháp, lịch sử tình yêu thầm kín của cô ta sẽ tràn ngập trên mạng, sau đó trả tiền cho một phóng viên giải trí nặc danh hé lộ ông chủ lớn bí ẩn trong câu chuyện xưa ai.
“Chủ bá Khương, tình địch lớn lối tới cửa kɧıêυ ҡɧí©ɧ như vậy, cô có sợ bị thất sủng không?”
Hỏi câu này là cố ý xem kịch vui.
Khuôn mặt Khương Nùng thanh lãnh, cô dời mắt khỏi Lận Nhã, người đang tự biên tự diễn hồi lâu, rồi chậm rãi nhấp một ngụm cà phê đã nguội và gần nhìn thấy đáy, hương vị không còn ngon lắm, không tỏ thái độ gì, chỉ nở nụ cười rất nhạt:
“Cứ để cho cô ta diễn, có lên sóng được hay không lại là chuyện của nhà đài.”
Nếu không qua được thẩm định của phòng biên tập, cắt bỏ một số đoạn gì đó cũng là chuyện bình thường.
Mai Thời Vũ được trả lời, kinh ngạc nhìn Khương Nùng vẫn đang tiếp tục uống cà phê, nghĩ thầm không hổ là người phụ nữ có thể nắm được ông chủ lớn trong giới Bắc Kinh.
Khương Nùng uống xong, xoay người rời đi.
Khi đi ngang qua thùng rác trên hành lang, cô thuận tay ném ly giấy đã bị cô bóp nhăn nhúm vào đó, tạo ra một vòng cung hoàn mỹ dưới ánh đèn lạnh lẽo.
———
Lận Nhã diễn cực khổ như vậy, trong hai mươi phút phỏng vấn ngoài lề, đều là cô ta chiếm hết sự nổi bật.
Sau khi rời khỏi đài Tân Văn, được xe bảo mẫu chở cả đêm quay trở lại tổ quay phim.
Thật vất vả quay xong cảnh cuối cùng đã là chuyện của mấy ngày sau.
Lận Nhã ở trong khách sạn, đặc biệt căn dặn trợ lý lấy bộ lễ phục đen cao cấp mà cô ta đã bỏ ra một số tiền lớn mua về, để sau khi vụ xì căng đan nổ ra trên mạng, cô ta sẽ mặc chiếc váy này đi trên thảm đỏ, một đêm thành danh, tiếp nhận vô số ký giả phỏng vấn.
Ai ngờ, vào đêm trừ tịch, cuộc gọi khẩn cấp của Lận Ngọc đã đánh thức cô ta khỏi mộng đẹp.
“Đài Tân Văn không phát sóng đoạn phỏng vấn ngoài lề của con.”
Lận Nhã ngồi bật dậy khỏi chiếc ghế sofa bằng da, bộ váy dạ hội màu đen quá bất tiện, thắt lưng quanh eo khiến cô ta suýt không thở nổi. Ngẩn ra hồi lâu mới hỏi: “Cô, cô có lầm không? Lúc buổi ghi hình kết thúc, người nam chủ trì đó thiếu chút nữa là quỳ lạy con luôn rồi.”
Dù sao cũng là Tiểu Hoa lưu lượng mới nổi tự bộc lộ tình sử của mình, loại tin tức giành giật rating như thế này, sao nhà đài có thể không phát sóng?
Giọng điệu của Lận Ngọc cũng lạnh lùng: “Cô đã hỏi rồi, nghe nói trong đài có một nữ chủ trì cắt bỏ đoạn phỏng vấn của con.”
“Người chủ trì nào, sao cô ta dám?”
Lửa giận của Lận Nhã bốc cao, suýt cắn vào đôi môi đỏ chót của mình.
Lận Ngọc nói: “Người chủ trì đó tên là Khương Nùng, cô ta có bối cảnh trong giới Bắc Kinh.” Trước cuộc điện thoại này, cô ta đã sớm điều tra ngọn nguồn sự việc, dừng lại mấy giây rồi nói với Lận Nhã: ” Người phụ nữ đưa Phó Thanh Hoài rời khỏi nhà hát hôm đó chính là cô ta, vận khí của chúng ta không tốt, lần này lại rơi vào tay cô ta.”
Lận Nhã hoàn toàn im lặng, ngón tay gắt gao bấu vào mép điện thoại di động, mạnh đến mức để lại dấu vết.
Sau hai lần bố trí thất bại liên tiếp, cho dù muốn mạo danh cô gái năm đó, vẫn phải có cơ hội đến trước mặt Phó Thanh Hoài mới được.
“Chúng ta đã quá khinh địch rồi.” Dù sao Lận Ngọc cũng đã ở trong giới giải trí này mấy năm, tính tình trầm ổn hơn cô ta, chậm rãi cất giọng lạnh lùng nói: “Vị đó hiện giờ đang được đài Tân Văn ưu ái và bảo vệ, sợ là không dễ gì đối phó.”
Lận Nhã đột nhiên quay mặt lại, nhìn vẻ mặt lạnh lẽo và sững sờ của chính mình phản chiếu qua cửa kính sát đất, một lúc lâu sau, mới kìm nén sự giận dữ xuống rồi nói: “Tuổi xuân chóng tàn, người cũ phải thoái vị nhường chỗ cho người mới thôi, cô… cô đi điều tra xem Khương Nùng leo lên cành cao đó như thế nào, con muốn biết.”
Lận Ngọc ậm ừ rồi hỏi lại: “Tối nay con có tham dự thảm đỏ không?”
Lận Nhã cụp mắt nhìn bộ lễ phục bươm bướm màu đen lộng lẫy và tinh xảo của mình, cô ta đã mất cả buổi chiều cho tạo hình và trang điểm, vốn dĩ có thể lấn át quần phương, cuối cùng cũng không cam lòng, giữa đôi môi chậm rãi phun ra một chữ: “Đi.”
———
Mười một giờ đêm trừ tịch, dạ tiệc liên hoan mừng xuân sắp kết thúc.
Trên sân khấu có sự điều khiển của người được công nhận là gương mặt quốc dân Lâm Tiếu Yến, sau khi Khương Nùng chủ trì xong phần công việc của mình, liền lặng lẽ rời khỏi nơi náo nhiệt này.
Khương Nùng vào phòng hóa trang thay quần áo trước, điện thoại di động trong túi vang lên cả ngày.
Hầu như đều là tin nhắn chúc mừng năm mới trong nhóm đồng nghiệp gửi tới, cô chỉ lướt qua không xem, tìm chính xác trong biển người một tin nhắn đến từ Phó Thanh Hoài: “Xuống lầu.”
Hai chữ vô cũng đơn giản in trong đáy mắt Khương Nùng, trái tim cũng đập nhanh hơn.
Anh ấy đến rồi.
Thời gian nhắn tin là một giờ trước, sợ Phó Thanh Hoài đứng dưới lầu chờ sốt ruột.
Khương Nùng cầm áo khoác len chống lạnh lên rồi vội vã chạy ra ngoài, thời điểm này thang máy trong tòa nhà đều đầy người, cô vừa bước vào, đồng nghiệp quần áo chỉnh tề, đeo thẻ công tác tươi cười chào hỏi: “Chủ bá Khương năm nay đi đâu mừng năm mới vậy, sao lại về sớm thế?
Khương Nùng theo bản năng nhìn vào kính bên trong thang máy, nghĩ thầm biểu cảm trên mặt mình không che giấu được vui vẻ sao?
Thang máy ‘đinh’ một tiếng báo hiệu đã đến đại sảnh, cô lấy lại tinh thần, sau khi mỉm cười chúc mừng năm mới với các đồng nghiệp, liền giẫm lên đôi giày cao gót bước ra ngoài ngay khi cửa thang máy vừa mở ra.
Đêm đông gió lạnh càn quét khắp mọi nơi, thổi lạnh hai gò má.
Không tới nửa giây, Khương Nùng đã nhìn thấy ánh trăng dịu dàng chiếu sáng nửa con phố, Phó Thanh Hoài đang đứng dưới ngọn đèn đường giả cổ tinh xảo chờ đón cô về, màu sắc của bộ tây trang mỏng manh mờ ảo trong đêm tối, hơi giống màu đen của mực, hơi ngả màu xanh lam, khi khuôn mặt tuấn tú hướng về phía cô, ánh mắt không có sự nhiệt tình, nhưng đôi môi mỏng lại vẽ ra một vòng cung rất đẹp.
Không ngờ Khương Nùng vừa tiến đến, người đàn ông có ánh mắt không nhiệt tình khi nãy đã dang tay kéo cô vào lòng mà không thèm chào hỏi.
Ngay dưới tòa nhà Trung Tâm Tân Văn, thỉnh thoảng có xe cộ qua lại, xa xa còn có tiếng pháo hoa.
Bàn tay trái lành lạnh của Phó Thanh Hoài đè lên sau gáy trắng nõn của cô, cúi đầu xuống, đôi môi nóng bỏng khiến trái tim Khương Nùng cũng co rút theo, nụ hôn từ môi và răng gần như giải tỏa cơn khát trong cổ họng, không thể hô hấp, thiếu dưỡng khí đến cực độ, cô hoàn toàn từ bỏ bản năng phản kháng của cơ thể.
Cô nhắm mắt lại, hai hàng mi cong dài run rẩy, nhưng lại rất thích nụ hôn này.