Hành lang yên tĩnh mà trống trải, nhóm người giúp việc đều ở dưới lầu trật tự chuẩn bị công việc đánh thức trang viên, mọi náo nhiệt đều ở phía dưới.
Ngón chân vươn ra khỏi ống quần hơi dài, lần lượt đá hai chiếc dép lê trước mặt, nở nụ cười nghiền ngẫm, “Dám k……”
Cánh tay vòng qua eo y, lực đạo dứt khoát lưu loát, Yến Song bỗng nhiên bị nhấc bổng lên, đôi tay ở quơ loạn trong không trung, ôm lấy cổ Ngụy Dịch Trần.
Hôm nay Ngụy Dịch Trần đeo một cặp kính không viền, gọng kính phản quang lấp lánh, đổ bóng nhàn nhạt trên khuôn mặt, hắn không có biểu cảm gì, cũng không nói một lời, chỉ vững vàng ôm lấy Yến Song đi về phía ngã rẽ.
Yến Song chỉ luống cuống trong chớp mắt, sau đó liền dựa lên vai Ngụy Dịch Trần, vừa an tĩnh lại dịu hiền, một tay y vòng qua cổ Ngụy Dịch Trần, một tay còn lại khảy khảy khuya áo sơ mi trên cùng của hắn, nhẹ nhàng cởi khuya áo ra, rồi lại dùng đầu ngón tay cố hết sức đẩy nó trở lại.
Đầu ngón tay vô tình lướt qua yết hầu của Ngụy Dịch Trần.
Hắn không dừng bước, chỉ thỉnh thoảng hạ mắt theo động tác của y, ánh mắt xuyên qua thấu kính phản ánh sáng xanh, dừng lại trên khuôn mặt Yến Song.
Dáng vẻ ngoan ngoãn như vậy, cũng là giả vờ sao?
Vì sợ hắn sẽ rời khỏi trò chơi này?
Cho tới nay, mồi câu vẫn luôn nằm trong tay Yến Song, phản ứng hôm nay của Yến Song có chăng chứng minh hắn cũng có chút vốn liếng trong trò chơi này hay không?
Ngụy Dịch Trần đá nhẹ cánh của phòng Yến Song.
Trong phòng rất sạch sẽ, chỉ có giường đệm thì lộn xộn không chịu nổi, chăn gối ga trải giường chồng chất lên nhau, trên ga gường còn mơ hồ có dấu vết của hai người ngủ chung.
Yến Song hoảng hốt lo sợ chạy ra tìm người, khi Ngụy Dịch Trần tới đây cũng đã đoán được đêm qua Tần Vũ Bạch đã qua đêm cùng Yến Song.
Cũng không bất ngờ lắm.
Tần Vũ Bạch đưa người về nhà là có ý đồ gì, chẳng phải đã quá rõ ràng sao?
Vững vàng đặt người ngồi xuống giường xong, Ngụy Dịch Trần nửa quỳ ngẩng mặt lên, môi mỏng khẽ mấp máy, “Cậu còn chưa tắm.”
Tay Yến Song vẫn đặt trên cổ hắn, nghe nói vậy thì chậm rãi thu cánh tay về, hai tay dừng trên khuy áo trên cùng của Ngụy Dịch Trần.
Cởi khuy áo bằng cả hai tay dễ dàng hơn rất nhiều.
Một tay giữ lấy vạt áo, một tay cởi bỏ nút thắt.
Ngón tay có hứng thú đùa giỡn khuya áo lúc đầu nay lại không cài lại như khi ở hành lang nữa.
Trượt thẳng xuống theo vạt áo, rơi xuống chiếc khuy thứ hai.
“Sao anh biết?”
Yến Song vừa cởi khuy áo vừa nhẹ nhàng nói.
Khuy áo thứ hai cũng bị cởi ra.
Đường nét cơ bắp mơ hồ lộ ra trước mắt.
Dáng người của Ngụy quản gia nhìn cũng khá hấp dẫn.
Khuy áo trượt khỏi đầu ngón tay, chiếc áo sơ mi bị chủ nhân của nó kéo lệch khỏi vị trí, hơi thở ấm áo phả bên tai Yến Song, “Mùi.”
Ngón tay Yến Song đặt giữa không trung, y quay mặt qua cũng ghé sát bên tai Ngụy Dịch Trần, cười mỉm chi, “Mùi gì vậy?”
Thấu kính sắc nét hơi quay qua, mắt đối mắt.
Hai người đều đeo kính.
Vô tình giống như một lớp ngụy trang.
Hàng lông mi dày phía sau thấu kính khẽ chớp, như sợi dây dàn rung rinh, gảy ra những nốt nhạc khó hiểu trong không gian tĩnh lặng.
Đôi mắt kia đang gửi một tín hiệu đến hắn.
Là hai chữ còn chưa nói hết trên hành lang.
Dám không?
“Ong –“
Chiếc di động đặt trên kệ gỗ đầu giường rung lên vài cái.
Yến Song thu hồi ánh mắt, dẫm lên giường đi tới đầu giường, khoanh chân ngồi xuống, cầm lấy điện thoại, tự nhiên mở lên kiểm tra như chốn không người.
Không khí căng thẳng trong phòng lúc nãy đã tan thành mây khói.
Từ đầu đến cuối sợi cước vẫn luôn ở trong tay y, y muốn căng thì chặt, muốn nới thì lỏng.
“Tôi phải tới trường rồi,” Yến Song buông di động, nói với Ngụy Dịch Trần, “Tôi đi tắm đã, đi trước nhé,” y xuống giường, tới tủ lấy quần áo tắm rửa, quay lưng về phía Ngụy Dịch Trần nói, “Chăm sóc ông chủ của anh cho tốt, đừng để hắn xảy ra chuyện gì,” quần áo vắt trên khuỷu tay, Yến Song quay đầu lại phóng khoáng cười với Ngụy Dịch Trần vẫn còn đang nửa quỳ, “Tôi còn chưa có chán hắn đâu.”
Ngụy Dịch Trần nghe tiếng nước truyền ra từ trong phòng tắm, lắc đầu cười khẽ một tiếng.
Hắn lại được như ý.
Ngụy Dịch Trần nửa quỳ, đầu gối hơi tê dại, hắn cảm giác được một loại ý đồ.
Yến Song để ý đến cảm xúc của hắn, hơn nữa…… đang thử thuần hóa hắn.
Điều này chứng minh hắn cũng có thể bỏ vốn vào trò chơi này.
Chính là…… bản thân hắn.
Yến Song tắm rửa xong đi ra thì trong phòng đã không còn ai.
Không chỉ có thế, đồ trên giường cũng đã được thay mới.
Sạch sẽ gọn gàng, tựa như chưa từng xảy ra bất cứ chuyện gì.
Người lái xe thật thà chất phác kia đưa Yến Song tới trường học, sau khi y xuống xe khoảng ba phút, một chiếc xe kiểu dáng tương tự cũng dừng trước mặt y.
Yến Song bình tĩnh mở cửa xe.
Mới vừa kéo cửa ra, y liền sững người.
Kỷ Văn Tung đang ngồi trong xe.
Mái tóc mai màu bạc chọc vào mắt người.
“Kỷ tiên sinh?”
Kỷ Văn Tung quay mặt qua, gương mặt anh tuấn bình tĩnh ung dung, đồng thời lại có khí chất không giận tự uy, “Buổi sáng tốt lành.”
“Buổi sáng tốt lành,” Yến Song lấy lại bình tĩnh, mỉm cười lên xe, vừa đóng cửa vừa nói, “Tôi không ngờ ngài sẽ đích thân đến đón tôi.”
“Lâm thời có việc phải xử lý, không tiện chính thức gặp mặt, nên chúng ta nói trên xe luôn đi.”
Kỷ Văn Tung nói chuyện rất tao nhã lịch sự, mang phong thái khắc chế của một trí thức cổ điển, nhưng đồng thời loại ẩn mình cao ngạo này lại khiến người ta cảm thấy mỗi một chữ của ông ta đều là áp bức.
Hôm nay ông không mặc kimono, mà là một bộ vest được cắt may cực kỳ hoàn mỹ, nhìn rất sang trọng, cổ tay áo lộ ra một đoạn tay áo trắng như tuyết, khuy áo bằng đá quý màu lam đậm lấp lánh, dưới khúc xạ ánh sáng gần như biến thành màu đen.
“Kỷ tiên sinh tìm tôi có chuyện gì sao?”
Kỷ Văn Tung cầm tập tài liệu bên cạnh đưa cho Yến Song.
Yến Song mở ra nhìn, nghĩ thầm năng lực nghiệp vụ của người dưới trướng Kỷ Văn Tung vẫn không mạnh bằng Ngụy Dịch Trần, bức ảnh này chụp quá là tầm thường.
Trên tấm ảnh là Kỷ Dao mặt lạnh như băng đang dựa vào một chiếc xe đua, cúi đầu nhìn xuống tay, trên tay đang đeo một đôi găng đua xe màu trắng đen đan xen.
Đã mấy ngày đều nghỉ học, hóa ra là chạy đi đua xe.
“Mấy năm không phát bệnh,” Kỷ Văn Tung cười nói, “Thế mà cậu lại lôi ra cơn nghiện đâm đầu vào chỗ chết của có.”
Trong lời nói dường như có ý trách cứ, nhưng ngữ khí lại rất nhẹ nhàng, còn mang theo một chút trêu chọc.
Yến Song không chắc chắn rốt cuộc Kỷ Văn Tung có thái độ thế nào, vì thế cụp mi rũ mắt không nói lời nào.
“Đưa nó về.”
Ngữ khí Kỷ Văn Tung đột nhiên lạnh lùng trở lại.
Khiến Yến Song không tự chủ được liên tưởng tới sau khi Kỷ Dao trở về, Kỷ Văn Tung sẽ trừng phạt hắn như thế nào.
Cái loại tưởng tượng mang đến cảm giác áp bách này hoàn toàn do Kỷ Văn Tung gây ra.
Kỷ Văn Tung ở mượn cơ hội bắt bí y.
Yến Song ngầm hiểu, “Được.”
Kỷ Văn Tung đánh giá y từ trên xuống dưới một lượt, vươn tay nhẹ nhàng xoa đầu Yến Song, “Giá như nó ngoan bằng một nửa cậu, thì ta cũng không khổ tâm đến vậy.”
Yến Song chỉ cười không nói, đối với nhân vật không nằm trong cốt truyện, y vẫn luôn keo kiệt bỏ tâm bỏ sức.
Tuy rằng mới gặp Kỷ Văn Tung một lần, Yến Song đã thăm dò được đại khái tính tình người này.
Tính khống chế mạnh tới gần như biế.n thái.
Nghe lời là được, vừa không chọc giận ông ta, vừa không khiến ông ta khơi dậy hứng thú đặc biệt.
“Hôm nay có mấy tiết học, học cho tốt, nghe cho kỹ,” Kỷ Văn Tung quan tâm y giống như một người lớn trong nhà, “Đọc sách rất quan trọng, đặc biệt là đối với đứa trẻ thông minh như cậu.”
“Cảm ơn Kỷ tiên sinh quan tâm.”
Kỷ Văn Tung thu tay về, cảm thấy rất quái lạ với cậu bé nhẫn nhục chịu đựng trước mặt.
Đối với ông, y không sợ hãi, cũng không tôn kính, lại vẫn cứ ngoan ngoãn nhu thuận như vậy, giống như là…… ngại chọc phiền toái?
“Cậu tính chơi với tiểu tử họ Tần kia bao lâu nữa?”
“Khi trời trở lạnh, hẳn là sẽ tách ra.”
“Ừ, cũng tốt, để nó chơi một thời gian, miễn cho nó cảm thấy bản thân có nhiều mị lực, dựng cái đuôi quá cao.”
Yến Song không nói lời nào, thầm nghĩ y cũng không tính xếp Tiểu Kỷ lên thứ hai.
Ngụy quản gia tổng cộng chỉ có bảy điểm cốt truyện, đợi cày đủ tuyến tình cảm, thuận thế làm nhanh cho xong là ngon rồi.
“Cậu không thích nói chuyện nhỉ?”
Kỷ Văn Tung nói là có việc, lại bỗng nhiên ra vẻ hứng thú muốn nói chuyện phiếm với Yến Song.
Yến Song vội đối phó nói: “Chỉ là tôi không biết phải nói gì trước mặt ngài thôi ạ.”
“Ồ?” Kỷ Văn Tung lại mỉm cười, “Ta hiểu, do ta quá già rồi, giữa chúng ta có khoảng cách thế hệ.”
“Ý tôi không phải vậy……”
“Không sao,” Kỷ Văn Tung ngắt lời y, lại vỗ nhẹ bờ vai y, “Xuống xe đi thôi.”
Yến Song nhanh chóng cầm tập tài liệu xuống xe.
Tốc độ y xuống xe rất nhanh, không thể gọi là chạy trốn, nhưng cũng không hề lưu luyến, bóng lưng vội vàng biến mất khỏi tầm mắt Kỷ Văn Tung.
Kỷ Văn Tung khẽ cười một tiếng.
Biết cách đối phó và lấy lệ cũng đã là thiên phú hàng đầu khó có được.
Nắm bắt đúng mực đều tinh chuẩn hơn bất cứ tiểu bối nào trong gia tộc.
Thật là đáng tiếc, lại không phải là con mình.
Kỷ Văn Tung thu hồi tầm mắt, nói với tài xế: “Xuất phát đi.”
Đã biết Kỷ Dao ở đâu, Yến Song cũng yên tâm đi học, chờ học xong lại đi tìm Kỷ Dao sau.
Trong nhà họ Tần, Tần Vũ Bạch đã tỉnh lại, thực ra thân thể hắn đã khó chịu mấy ngày, chỉ là công việc quá bận không có thời gian để sinh bệnh, hắn tự cảm thấy có thể chịu đựng cho qua, không ngờ ngủ cùng Yến Song một đêm mà bệnh lại trở nên nghiêm trọng tới vậy.
“Khụ khụ –” Tần Vũ Bạch được người giúp việc đỡ ngồi dậy, “…… Yến Song đâu?”
Ngụy Dịch Trần đặt cháo và canh nóng xuống, “Cậu ấy đi học rồi.”
“Đi học,” Tần Vũ Bạch cười khẩy, “Toàn việc đâu đâu.”
Âm thanh dương cầm mơ hồ truyền tới, ánh mắt Tần Vũ Bạch khẽ động, biểu cảm trên mặt dịu đi, “Tần Khanh tỉnh rồi?”
“Đúng vậy.”
Tần Vũ Bạch cũng không hỏi nhiều.
Việc Tần Khanh làm mỗi ngày đơn giản là đánh đàn và vẽ tranh.
Cậu ấy là người đơn giản nhất trên đời.
Bởi vì quá đơn thuần, cho nên hoàn toàn không hợp với thế giới xung quanh, từ chối giao lưu với con người.
Tần Vũ Bạch quấy bát cháo hai vòng, chợt như mất kiên nhẫn mà buông muống xuống, nói với Ngụy Dịch Trần: “Đưa cậu ta về, học với hành cái gì, tôi bị bệnh mà cậu ta vẫn còn tâm tư đi học à?”
Ngụy Dịch Trần im lặng một lát, lại nói: “Nếu cậu ấy không chịu về thì sao?”
Tần Vũ Bạch định nói “Cậu ta dám sao!”, nhưng nghĩ lại, Yến Song hẳn là dám thật, đêm qua ở trên giường còn không phục mà muốn đánh hắn, nếu không phải hắn thu phục y, nói không chừng sáng nay tỉnh dậy đã bệnh tật còn mang thương tích.
Cơn sốt cao không chỉ khiến cơ thể nóng bức khó chịu, vùng trán cũng đau nhức từng cơn.
Nỗi đau tích tụ trong cơ thể qua quanh năm suốt tháng lao lực dường như bùng nổ qua cơn sốt lần này.
Tần Vũ Bạch nhắm mắt lại, cau mày nằm xuống, “Vậy kêu cậu ta học xong thì về đây ngay.”
Đây thực sự là một trải nghiệm thị giác kỳ diệu.
Ngụy Dịch Trần nhìn dáng vẻ thỏa hiệp nhượng bộ của Tần Vũ Bạch, dường như thấy được chính bản thân mình.
Bọn họ đều đang bị thuần hóa.
Hắn thì tỉnh táo, hơn nữa còn thích thú mà hưởng thụ loại biến hóa nguy hiểm này, thử thăm dò xem ranh giới an toàn ở nơi nào.
Tần Vũ Bạch lại hồ đồ, cũng hãm sâu hơn hắn.
Có lẽ ngay bản thân Tần Vũ Bạch cũng chưa phát hiện, sáng sớm tỉnh dậy hắn chỉ hỏi em trai bảo bối của hắn một câu, còn lại tất cả câu hỏi sau đó đều xoay quanh Yến Song.
Rốt cuộc sau này bọn họ sẽ biến thành bộ dạng nào, cuối cùng ai có thể thuần hóa ai?
5
Rất nhiều vấn đề thú vị.
Ngụy Dịch Trần như có như không cong khóe môi, “Vâng.”