Đọc truyện Full

Chương 35: C35: Chương 35

Sau khi trở về từ cô nhi viện Phúc Sơn, tâm trạng của Lạc Lạc tốt hơn rất nhiều.

Khi cô ở trong phòng một mình cũng tự lẩm bẩm với chính mình nhiều hơn, nói chuyện với những người khác cũng trôi chảy hẳn lên.

Thậm chí, lúc chạng vạng tối cô còn có thể mang Coca và Sprite đi dạo ở những nơi vắng người.

Hôm nay cô lại dắt chó đi dạo, vừa ra khỏi cửa đã bắt gặp Phó Uyển Huỷ.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Phó Uyển Huỷ nhìn thấy cô quang minh chính đại chơi đùa với chó ở ngoài cửa có hơi bất ngờ, chẳng qua lập tức mỉm cười với cô: “Lạc Lạc, thật trùng hợp, Phó Nhiên có ở nhà không?”

Lạc Lạc phản ứng chậm chạp, biểu tình trên mặt cứng lại một lúc mới gật đầu.

Cô không biết Phó Uyển Huỷ tại sao lại xuất hiện ở đây, hơn nữa còn nhìn thấy cô ở nhà em trai của cô ta, điều này làm cô hơi xấu hổ.

Coca hướng về phía Phó Uyển Huỷ mà ác liệt sủa lên hai tiếng “gâu gâu”.

Lạc Lạc ngại ngùng kéo con chó về.

Phó Uyển Huỷ tiến lên hai bước rồi lại lùi về, mở miệng nói: “Chuyện là, ngày mai tôi phải bay sang Anh, tôi đã hẹn trước với em ấy rồi, tôi định đến chỗ em ấy lấy ít đồ. Có điều, đây là lần đầu tôi đến đây nên không biết đường, cô dẫn tôi lên được không?”

Lạc Lạc nghe thấy cô ta có hẹn với Phó Nhiên thì cũng ngoan ngoãn gật đầu, dẫn Phó Uyển Huỷ đi về phía trước.

……

Mười phút sau, Phó Nhiên nhìn thấy Phó Uyển Huỷ đang đi cùng với Lạc Lạc vào nhà thì sắc mặt nhất thời trầm xuống: “Không phải đã nói một giờ nữa gặp nhau ở quán cafe bên đường rồi à?”

Phó Uyển Huỷ cười nói: “Một giờ sau chị có cuộc họp rồi, đến cũng đã đến rồi, em cũng không thể đuổi chị mình ra ngoài được.”

Sắc mặt Phó Nhiên vẫn đen như cũ, lạnh lùng nói: “Lần sau đừng đến đây nữa, cũng không được tự tiện sai bảo cô ấy.”

“Lần này cũng là vì thời gian gấp gáp, em thông cảm chút đi.”

Phó Uyển Huỷ trước thì đáp lời, sau thì thân thiết khoác tay lên người Lạc Lạc.

Lạc Lạc có chút không thích ứng được, trước khi kịp phản ứng thì đã bị Phó Nhiên kéo lại.

“Chìa khoá phòng bên Anh tôi để trong thư phòng, còn có cả chìa khoá xe, chị vào lấy đi.”

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Phó Uyển Huỷ đi theo Phó Nhiên vào thư phòng.

Chỉ còn một mình Lạc Lạc ở phòng khách, cô nghi ngờ liệu có phải mình làm sai cái gì rồi không.

Hành động của hai chị em nhà này thật kỳ lạ…

Cô cũng không muốn nghĩ xem bọn họ làm cái gì ở trong phòng, bèn ngồi xuống sô pha, cầm điều khiển TV chuyển kênh.

“…Đêm hôm qua, các phương tiện truyền thông của chúng tôi nhận được khiếu nại từ các cô gái. Bọn họ cho rằng, nhà sản xuất chương trình kiêm nhà sản xuất phim điện ảnh và truyền hình có tiếng, Lưu Mẫn đã mượn danh nghĩa từ thiện để làm cho bọn họ “tin tưởng mù quáng” trong một chương trình từ thiện nổi tiếng 10 năm trước, bà ta bị nghi ngờ là đã gian lận từ thiện. Chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Hãy xem cuộc phỏng vấn của chúng tôi với những cô gái này.”

Màn hình TV nhanh chóng chuyển sang phân cảnh phỏng vấn, chẳng qua tất cả đều được làm mờ, cả âm thanh cũng đã qua chỉnh sửa.

Một cô gái trong đó nói: “Lúc ấy tôi còn nhỏ, không hiểu chuyện. Đoàn đội của Lưu Mẫn nói phải làm chương trình từ thiện giúp đỡ trẻ em mù, nếu bọn họ thật sự tìm được những trẻ em mù thông qua các tổ chức để giúp đỡ thì sẽ tốn rất nhiều tiền vào các trường học dành cho những trẻ em mù theo cách nói của bà ta thì chính là “phí tiền” nên là sau đó bà ta đã tìm đến chúng tôi để diễn một màn từ thiện như vậy.”

Phóng viên: “Làm sao bà ta tìm được các cô? Vì sao các cô lại đồng ý diễn với bà ta, quá trình cụ thể như nào cô có thể tiết lộ một chút không?”

Cô gái: “Mười năm trước chúng tôi là học sinh của trường múa, lúc đó chúng tôi mới bảy tám tuổi, căn bản là chúng tôi biết diễn. Lúc đó bà ta cho chúng tôi 500 tệ, chúng tôi cảm thấy như vậy là nhiều rồi nên liền đồng ý. Sau đó trước khi quay bà ta chỉ cho chúng tôi cách đóng giả người mù, tất cả lời thoại đều đã được chuẩn bị sẵn. Chúng tôi thấy chỉ việc đóng người mù mà có tiền nên cứ thế diễn thôi.”

Phóng viên: “Hiện tại đã qua 10 năm rồi, chương trình đấy cũng đã bị mọi người quên hết. Các cô chắc hẳn đã có những cuộc sống của riêng mình, vì sao bây giờ lại muốn vạch trần chuyện này trước công chúng?”

Cô gái: “Sự thật là sau khi quay xong chương trình đó, các bạn học cùng chúng tôi đều biết chúng tôi giả mù, bọn họ đều khinh thường chúng tôi, chúng tôi cũng phải chịu không ít áp lực và những lời đồn đãi…Sau này trưởng thành rồi, chúng tôi nhận ra chuyện này là sai trái, cảm thấy Lưu Mẫn không xứng dùng danh nghĩ từ thiện để tạo ra tầm ảnh hưởng trong xã hội.”

Cảnh lại được chuyển về trường quay.

MC tức giận nói: “Lưu Mẫn đã bắt đầu sản xuất hàng loạt chương trình từ thiện từ 15 năm trước, cũng coi như là chuỗi chương trình từ thiện đầu tiên trong nước, tầm ảnh hưởng của chương trình lúc đó rất lớn. Nhưng đằng sau cái gọi là chương trình từ thiện này, sự thật có phải như những gì chúng ta vừa được nghe không? Mọi tình yêu thương của chúng ta đóng góp có thực sự phát huy hết vai trò của nó hay là chảy vào túi những kẻ cơ hội? Chúng ta không thể biết được. Căn cứ vào thông tin mới nhất, Lưu Mẫn chính là kẻ tình nghi dính vào cơn bão tham nhũng quỹ từ thiện, trước mắt những cơ quan có liên quan đã vào cuộc điều tra…”

Màn hình TV thỉnh thoảng xuất hiện khuôn mặt của Lưu Mẫn, Lạc Lạc nhíu chặt lông mày, hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ bình tĩnh.

Người con gái cao gầy trong trí nhớ của cô quả nhiên là bà ta…

Lúc này, Phó Uyển Huỷ và Phó Nhiên từ thư phòng đi ra, Phó Uyển Huỷ nhìn thấy tin tức trên TV thì nở một nụ cười, liếc sang Phó Nhiên sau đó đi đến bên cạnh Lạc Lạc vỗ vai cô: “Nghe nói Lưu Mẫn giờ đang là giám sát viên cho bộ phim của cô? Không ngờ bà ta lại là loại người như vậy, mang tâm huyết của người khác đi làm mấy trò giả dối.”

Lạc Lạc ngạc nhiên gật đầu, mím môi.

Phó Nhiên huých tay Phó Uyển Huỷ: “Không phải chị còn có cuộc họp à?”

Phó Uyển Huỷ nhún vai: “Vậy chị đi đây. Lạc Lạc, lần sau gặp lại?”

Lạc Lạc thấy Phó Uyển Huỷ nhiệt tình vẫy tay với cô, cô cũng vẫy tay lại.

Sau khi Phó Uyển Huỷ rời đi, Phó Nhiên ngồi xuống bên cạnh cô, yên lặng chuyển kênh.

Lạc Lạc nhìn về phía anh, trong lòng có một loại cảm xúc mãnh liệt không nói nên lời.

Phó Nhiên vô ý chạm phải ánh mắt của cô, chậm nửa nhịp mới giương lên khoé miệng: “Sao thế?”

Lạc Lạc lắc đầu: “Không có gì…”

Đến tối, Phó Nhiên ra ngoài cùng Vương Cừ bàn bạc dự án phim điện ảnh, vốn dĩ anh muốn đưa Lạc Lạc đi một vòng quanh công ty, nhưng thấy tậm trạng cô không tốt lắm nên để cô ở nhà nghỉ ngơi.

Gần đây Lạc Lạc đăng liên tiếp mấy chương của bộ tiểu thuyết mới, bên phía điện ảnh với truyền hình cũng mang đến cho cô không ít tài nguyên, thứ hạng trên bảng xếp hạng cũng đứng cao, mỗi ngày ở khu bình luận đều là fan vào gào thét.

Sau khi viết xong một chương thì chuông điện thoại của Lạc Lạc vang lên.

Là một dãy số xa lạ.

Cô đã lâu không nhận được cuộc gọi nào từ số lạ, đương nhiên bây giờ cô không còn cảm thấy sợ hãi khi nghe thấy tiếng chuông điện thoại nữa, nhưng lúc sau cô vẫn bình tĩnh cúp máy.

Vài phút sau, số điện thoại này gửi đến một tin nhắn.

[ Cô Lạc, tôi là Lưu Mẫn, lần trước chúng ta đã gặp nhau dưới sự giới thiệu của đạo diễn Trương, cô còn nhớ tôi không? Tôi muốn hẹn gặp cô càng sớm càng tốt, không biết khi nào thì cô rảnh? ]

Lạc Lạc nhìn đoạn tin nhắn này, trán nhăn lại, muốn từ chối.

Nhưng cô đã suy nghĩ rất nhiều về nó, cuối cùng lại nhắn lại một chữ “Được”

Sau khi cô nhắn “Được” thì chính mình cũng không thể tin nổi, cô vậy mà lại đồng ý gặp mặt bóng ma thời thơ ấu.

30 phút sau, cô và Lưu Mẫn hẹn nhau ở một quán nước gần đó.

Lưu Mẫn mặc một bộ tây trang màu đen, mặc dù cách ăn mặc rất có tinh thần nhưng gương mặt lại có chút tiều tuỵ.

Lạc Lạc câu nệ ngồi đối diện với bà ta, cô hít một hơi thật sau rồi dần dần chuyển ánh mắt về phía bà ta, không hề né tránh.

“Cô Lạc, chắc hẳn là cô biết tôi? Tôi đã xem đoạn video 15 năm trước, cô là cô gái ở cô nhi viện Phúc Sơn lúc đó đúng không?”

Tốc độ nói của Lưu Mẫn rất nhanh, hình như đang vội xử lý chuyện gì, lạnh giọng, nói: “Tôi biết lúc đó là tôi sai, tôi không nên đối xử với cô như vậy, tôi xin lỗi. Nhưng tôi xin cô, cô bảo bạn cô dừng tay lại đi.”

Lạc Lạc đang uống một ngụm nước, hạ khoé miệng, nói: “Tôi không hiểu bà đang nói cái gì.”

Cổ Lưu Mẫn đỏ một vòng, kích động nói: “Những người đó vô duyên vô cớ xuất hiện nói tôi bắt bọn họ giả mù, đúng, chuyện đó là thật, mọi người vẫn đang sống tốt, có thật là một ngày nào đó bọn họ phát hiện ra công lý sẽ chiến thắng? Tôi không tin, huống hồ tôi đã tra ra được chính là Phó Uyển Huỷ đã động tay vào, cô ta đã lợi dụng giới truyền thông bắt mấy người kia phải đứng ra làm chứng, mục đích là làm cho tôi ngã ngựa, tôi thật không biết việc này là có ý gì?”

Lạc Lạc trợn tròn mắt, cô không nghĩ tới chuyện này lại liên quan đến Phó Uyển Huỷ…

Vậy thì chắc chắn không tránh nổi có liên quan đến Phó Nhiên, chẳng qua anh giấu đủ kỹ, Lưu Mẫn không biết được.

Lạc Lạc giả ngu như cũ “Chuyện này thì có liên quan gì đến tôi?”

“Phó Uyển Huỷ đã đi điều tra bối cảnh của chương trình, còn cố ý chuyển video của cô từ đài truyền hình, nhưng những video khác lại không hề chạm qua.”

Lưu Mẫn bất lực nói tiếp: “Sau này tôi mới biết, cô gái lúc đó ở Phúc Sơn là biên kịch của “Chìm vào giấc ngủ”, cô còn nói cô không quen Phó Uyển Huỷ, cô ta làm như vậy không phải là vì cô à?”

Lạc Lạc rũ mi xuống, vẫn là vẻ mặt ngây thơ, vô tội khiến người ta vừa nhìn đã muốn ức hiếp, tuy nhiên miệng cô lại chậm rãi nhả ra từng chữ: “Ừ, thì sao?”

“Cô nói cái gì?” Lưu Mẫn nghe thấy câu trả lời của cô, nhất thời thở không thông.

Lạc Lạc lén nuốt nước bọt, chớp mắt nói: “Chuyện này người làm sai không phải là bà à? Bà hẹn tôi, không phải là để đến xin lỗi tôi à?”


Phím tắt:←

Phím tắt:→

Chương trước


Tiểu thuyết cùng thể loại

10 Bước Sườn Xào Chua Ngọt Của Anh Cố
10 Bước Sườn Xào Chua Ngọt Của Anh Cố
Độ dài: 10 chương Editor + Beta: Hachonie Poster: Hachonie Giới thiệu Ai đến từ sông núi biển hồ, nhưng lại chịu bó buộc trong bếp núc mỗi ngày và tình yêu. Chó Sườn mèo Chua Ngọt, có…
80 Sủng Vai Ác Trong Lòng Bàn Tay
80 Sủng Vai Ác Trong Lòng Bàn Tay
Xuyên sách về năm 80, Tống Thiển gặp ánh trăng sáng của mình: vai phản diện Hạng Loan Thành. Vì giúp anh tránh khỏi kết cục phơi thây nơi hoang dã, cô hao hết tâm tư giúp đỡ…
Ai Mà Không Mê Trà Xanh!
Ai Mà Không Mê Trà Xanh!
Trần Vũ yêu thiên chi kiêu tử Hứa Tố suốt bảy năm trời, cuối cùng thành công trở thành vợ anh. Bạn bè vui mừng chúc phúc cô được như ước nguyện, cuối cùng cũng chờ đến lúc…
Âm Mưu
Âm Mưu
Để gom đủ tiền phẫu thuật cho tôi, chị tôi đã cam nguyện bán mình cho Lương Cảnh Từ, một ông chủ lớn trong giới Bắc Kinh. Làm thế thân của bạch nguyệt quang cho hắn trong năm…
Anh Bạn Trai Cũ Tám Tuổi Của Tôi
Anh Bạn Trai Cũ Tám Tuổi Của Tôi
Bạn trai cũ bị đồ từ trên trời rơi xuống va trúng đầu. Bị thương thôi thì chớ, đằng này nào thằng chả còn bị ảnh hưởng, trí tuệ sa sút bằng đứa con nít tám tuổi nữa!…
Anh Vẫn Luôn Yêu Em
Anh Vẫn Luôn Yêu Em
Hề Gia là một biên kịch nổi tiếng, không chỉ vì “tài năng” của bản thân mà còn vì nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành. Vừa là đại mỹ nhân, lại không có tai tiếng gì, điểm sáng…

0
Bình luậnx
Đọc truyện Full