Đọc truyện Full

Chương 41: Chương 41

 
Thật ra từ lâu cô đã không còn sợ tối rồi.
Chỉ là có chút sợ hãi đã khắc sâu vào trong xương tủy cô, cho dù cô có vượt qua được thì nỗi hoảng sợ và bất lực năm nào vào những lúc thế nào sẽ vô tình trở lại.
Thư Thanh Nhân nhìn thấy bên cạnh anh có cái vali nhỏ, cuối cùng cô mới chắc chắn người này thật sự quay lại.
 
Cô nhẹ giọng hỏi anh: “Anh từ Hồng Kông quay lại sao?”
“Ừm,” Thẩm Tư Ngạn đột nhiên thở dài, “Ai biết vừa về đến nơi thì mất điện.”
Nói xong anh kéo vali đi đến trước cửa phòng mình, lấy thẻ phòng từ trong túi áo ra định mở cửa.
Thư Thanh Nhân uýnh lên, nói: “Trong phòng rất tối.”
“Tôi biết.”
Âm thanh quẹt thẻ phòng vang lên, Thẩm Tư Ngạn mở cửa, như thường lệ cắm thẻ phòng vào trong ổ điện, quả nhiên đèn không sáng lên.
Lúc này Thư Thanh Nhân tiến lên hai bước, giành hành lý của anh từ trong tay của anh.
 
Thẩm Tư Ngạn có hơi ngạc nhiên, cô vội vàng giải thích, “Tôi giúp anh xách vali vào trong, tối như vậy tôi sợ anh không nhìn thấy gì.”
Anh chỉ là có hơi cận thị nhẹ một chút, có lẽ bình thường hay có thói quen nheo mắt đánh giá người khác, không có nghĩa là anh bị bệnh quáng gà.
Thẩm Tư Ngạn không giải thích cho bản thân, khóe miệng cong lên, anh đẩy cửa phòng ra, ra hiệu cô đi vào trước.
Bánh xe lăn của vali di chuyển, Thư Thanh Nhân vừa đẩy vali đi vào thì bánh xe lại kẹt lại.
Có thể là do vướng thảm, Thư Thanh Nhân không đẩy nữa mà trực tiếp xách vali lên, bất ngờ lại cái vali này nhẹ hơn dự đoán của cô, cô thậm chí còn nghĩ có thể cái vali này trống không.
“Anh đựng gì trong vali mà nhẹ thế.”
Thẩm Tư Ngạn trả lời: “Không có gì nhiều, chỉ có mấy bộ quần áo để thay hàng ngày thôi.”
Thư Thanh Nhân không hiểu nổi, cô là phụ nữ, mỗi lần đi công tác chỉ riêng đồ trang điểm và mỹ phẩm dưỡng da đã chiếm hơn nửa cái vali, chuẩn bị chẳng khác gì đi ra nước ngoài du lịch.
Vì vậy cô nhỏ giọng lầm bầm, “Đàn ông các anh chỉ cần mang theo một chút hành lý thế này là đủ rồi?”
Sau khi cúp điện, khắp nơi đều là ánh sáng lờ mờ, thính lực của con người bỗng trở nên tốt khác thường.
Thẩm Tư Ngạn nghe thấy cô lầm bầm, giọng điệu hờ hững, “Không kịp chuẩn bị gì nhiều, tùy tiện lấy vài món.”
Thư Thanh Nhân giúp anh đặt vali xuống bên cạnh ghế sô pha, cô đứng tại chỗ không biết nên nói gì.
Thẩm Tư Ngạn cởi áo khoác, cô theo phản xạ tránh qua bên cạnh, sau đó nhận ra anh vì toát mồ hôi cho nên mới cởi áo khoác bên ngoài cho thoáng khí.
“Tôi đi rửa mặt.”
Người đàn ông lấy điện thoại của mình ra, bật đèn pin, chiếu đèn đi về phía phòng vệ sinh.
Thư Thanh Nhật gật đầu, “Vậy tôi về phòng đây.”
Giọng nói của Thẩm Tư Ngạn lạnh đi, “Trở về làm gì?”
“Trở về chờ có điện thôi.”
“Cô ở đây đợi hay về đó đợi cũng giống nhau mà,” Thẩm Tư Ngạn hỏi lại cô, “Chẳng lẽ cô thật sự không sợ tối?”
“Tôi ở chỗ này đợi và ở trong phòng của mình đợi cũng đâu có khác gì nhau,” Khóe miệng Thư Thanh Nhân giật giật, “Đều tối đen.”
Lần này giọng của anh còn lạnh hơn vừa rồi mấy phần, “Ở đây không phải có tôi à?”
Cô nói: “Anh muốn đi rửa mặt mà.” Không phải lúc đó trong phòng khách này cũng chỉ còn lại một mình cô thôi sao.
“Tôi đi rửa mặt chứ đâu phải đi vệ sinh, nếu như cô sợ thì đi theo tôi,” Thẩm Tư Ngạn không nghĩ tới lý do của cô là cái này, cười hai tiếng, âm cuối cùng cũng cao hơn, “Tất nhiên là nếu như tôi có đi vệ sinh thì tôi cũng không ngại để cô đi theo cùng đâu.”
Mặc dù trong phòng rất tối, Thư Thanh Nhân không nhìn thấy rõ biểu cảm trên khuôn mặt của anh, nhưng chỉ nghe cái giọng điệu này của anh cũng có thể tưởng tượng ra được điệu bộ cười cợt và nụ cười vô sỉ xấu xa của anh.
“Tôi không sợ đến mức phải đi theo làm cái đuôi của anh,” Thư Thanh Nhân tức giận nói, “Tôi về phòng đây.”
Cô quay người đi ra ngoài, trong lòng bỗng nhiên hơi chần chờ một chút.
Ở đây chờ một lúc ít nhất lát nữa còn có Thẩm Tư Ngạn, cô quat về phòng thật sự sẽ chỉ có một mình.
Chỉ vì hôm nay là giao thừa, cô khó tránh khỏi tâm tình có hơi mẫn cảm, cũng đặc biệt yếu đuối hơn bình thường, những người khác đều đang ở cùng người nhà, còn cô vừa rồi một mình ở đây xem TV, rõ ràng cô không có hứng thú với những chương trình đó nhưng vì để xung quanh có không khí náo nhiệt một chút, cô đã bật âm thanh lên mức lớn nhất.
“Được rồi, là tôi sợ tối, cô ở lại đi theo tôi, được không?”

Thẩm Tư Ngạn bước hai ba bước đi đến phía sau cô, níu lấy cánh tay của cô không để cô đi.
Giọng của Thư Thanh Nhân có hơi nghi ngờ lời này của anh, “Anh đang lừa tôi đó à?”
“Không lừa cô, tôi thật sự sợ tối.” Giọng điệu của Thẩm Tư Ngạn nghe có vẻ hơi tủi thân, “Cô nhỏ, phòng vệ sinh tối như mực, tôi sợ sẽ có quỷ chui ra từ trong gương dọa tôi, cô đi theo tôi đi vào trong đó nhé.”
Cũng đúng, hồi còn nhỏ cô cũng nghĩ như thế, sợ nhất là nửa đêm soi gương, đều là do nghe quá nhiều chuyện ma, khiến cho cô luôn có cảm giác sẽ có người chui từ trong gương ra.
Thư Thanh Nhân ho một tiếng, “Được rồi, tôi đi cùng với anh.”
Người đàn ông khẽ cười, buông cánh tay cô ra.
Thư Thanh Nhân đi theo Thẩm Tư Ngạn vào phòng vệ sinh, cô nhìn anh cúi đầu xuống trước bồn rửa tay.
Cô đứng ở bên cạnh anh, đột nhiên cô nổi lên hứng thú, nghiêng đầu mình qua một bên để nửa gương mặt mình hiện lên trong gương.
Thật ra như thế này cũng tốt, không quá khiến người ta cảm thấy sợ hãi, bỗng nhiên Thư Thanh Nhân cảm thấy lá gan của mình rất lớn.
Người đàn ông ở bên cạnh vẫn còn đang rửa mặt, tiếng nước chảy ào ào trong phòng vệ sinh yên tĩnh đặc biệt trở nên rất lớn.
Thư Thanh Nhân nhìn cái gáy của anh, cô vẫn không tin là người đàn ông này thật sự sợ tối.
Lúc này Thẩm Tư Ngạn đã ngẩng mặt lên, chỉ là hai mắt vẫn đang nhắm, anh đưa tay về phía cô, “Cô nhỏ, lấy giúp tôi cái khăn mặt trên kệ.”
Ý xấu của Thư Thanh Nhân nổi lên, bỗng nhiên cô bước về sau hai bước, đứng sau lưng anh.
“Cô nhỏ?”
Thẩm Tư Ngạn vẫn đang nhắm mắt lại gọi cô một tiếng.
Không có ai trả lời.
“Thư Thanh Nhân?”
Anh lại gọi tên của cô, vẫn không có ai đáp lại.
Thư Thanh Nhân nghe thấy Thẩm Tư Ngạn thấp giọng than thở, “Cuối cùng vẫn chạy mất.”
Cô che miệng, cố gắng nén cười, mắt thấy tay anh đang mò về phía khăn mặt.

Lúc anh đang lau mặt, cô tranh thủ lúc anh chưa kịp mở mắt, cô đi lại gần anh vỗ lên vai anh một cái, sau đó nhón chân thổi một hơi vào gáy nhạy cảm của anh.
Thư Thanh Nhân rõ ràng cảm giác được cơ thể anh cứng đờ.
Cô đang định đắc ý cười thành tiếng, người đàn ông trước mặt bỗng nắm khăn mặt trong tay xuống, xoay người, cơ thể hơi cúi xuống hai tay nắm lấy eo của cô, một phát bế cô lên.

Hai chân của cô bị nhấc lên khỏi mặt đất, người đàn ông thong thả ôm cô đi về phía trước mấy bước, đợi đến khi cô kịp phản ứng, lưng của cô đã chạm vào gạch men sứ lạnh buốt ở phía sau.
Cánh tay anh rắn chắc có lực, anh dùng sức siết chặt lại, giữ lấy cô đè trên tương, anh cúi đầu giọng trầm thấp của anh vang lên ngay bên tai cô: “Để tôi nhìn xem là nữ quỷ nào muốn làm tôi sợ.”
Thư Thanh Nhân vội vàng nói: “Là tôi là tôi, tôi không phải là nữ quỷ.”
“Cô nói cô không phải là nữ quỷ thì có nghĩa là cô không phải à.” Thẩm Tư Ngạn “A” lên một tiếng, hai cánh tăng thêm lực uy hiếp nói, “Nói, cô giấu cô nhỏ của tôi đi đâu rồi?”
Thư Thanh Nhân cũng không biết là anh đang nói thật hay đang đùa giỡn cô nữa, đành phải dùng tay đấm đấm vào trong lồng ng.ực của anh, “Tôi chính là cô nhỏ của anh đây.”
Chút quyền cước công phu như gãi ngứa này của cô không khiến người đàn ông bỏ đi ý đồ của mình, anh cúi đầu đưa mặt đến gần mặt của cô.

Thư Thanh Nhân đột nhiên cảm nhận dược hơi thở áp bức của anh, cô ngay cả đầu cũng không dám nhúc nhích, sợ sẽ đụng phải anh.
“Tôi không tin.” Thẩm Tư Ngạn nói, “Cô chứng minh cho tôi xem.”
Thư Thanh Nhân không còn cách nào khác, “Chứng minh thế nào?”
“Tôi hỏi cô, lần đầu tiên tôi và cô nhỏ gặp nhau ở đâu?”
Thư Thanh Nhân trả lời ngay lập tức: “Cung điện Bạch Kim Hán.”
“Cụ thể một chút.”
“Trong phòng tổng thống.”
Thẩm Tư Ngạn kéo dài giọng hỏi tiếp: “Ừm, thế nào mà bắt chuyện?”
Giọng điệu đầy tự tin trả lời câu hỏi vừa rồi của Thư Thanh Nhân đột nhiên biến mất, giọng cô bắt đầu cà lăm, “À thì, là vì hiểu nhầm.”
Người đàn ông dường như không cảm thấy được cô đang không tự nhiên, lại hỏi: “Hiểu nhầm gì?”

“.

.

.” Thư Thanh Nhân cắn môi, ấp úng nói, “Thì là loại hiểu nhầm đó.”
“Loại gì?”
“Loại hiểu nhầm mà sẽ bị càn quét tệ nạn xã hội.”
Cô trả lời cực kỳ uyển chuyển, kết quả là cô nghe thấy người đàn ông trước mặt bật cười một tiếng cười rất trong.
Thư Thanh Nhân lúng túng im lặng, cô biết không có khả năng Thẩm Tư Ngạn cảm thấy cô là nữ quỷ được, nhưng lại không thể không phối hợp với anh.
Ai bảo cô dọa anh trước, cái này đều là cô tự tìm lấy, thôi thì nằm ngửa để mặc anh chế giễu vậy.
Thẩm Tư Ngạn cũng biết chơi trò này có vẻ hơi trẻ con, dứt khoát khôi phục lại bình thường, “Đã vậy lúc trước hiểu nhầm, sao sau đó không tiếp tục hiểu nhầm?”
Thư Thanh Nhân im lặng, “Bị hiểu nhầm là trai bao là chuyện có gì đáng để vui mừng sao?”
“Vậy còn phải xem là bị ai nhiểu nhầm nữa.” Thẩm Tư Ngạn dừng một chút, khẽ cười nói: “Cô nhỏ, hai chúng ta cũng không khác là mấy.”
Thư Thanh Nhân bỗng nhiên cảm thấy bầu không khí xung quanh bắt đầu có gì đó không đúng lắm.
Cô nhỏ giọng hỏi anh: “Vậy, anh có thể thả tôi xuống được không?”
“Vừa rồi lúc muốn dọa tôi sợ không phải rất hớn hở sao? Bây giờ biết sợ rồi?”
Người đàn ông cũng không hề có ý định thả cô xuống.
Cô lại đấm vào lồng ng.ực anh mấy cái, giọng điệu hung dữ, “Anh cũng lừa tôi, rõ ràng anh không sợ tối, cũng không sợ quỷ!”
Một tay của anh buông eo cô ra nắm lấy cổ tay của cô, một tay còn lại vẫn còn dư sức để giữ chặt eo của cô không cho cô động đậy.
“Nếu như thật sự là nữ quỷ thổi hơi vào gáy tôi, tất nhiên tôi sẽ sợ.” Người đàn ông cười cười, giọng điệu ngả ngớn, “Cô thì khác.”
Anh nói như vậy, hiển nhên là nói cho cô biết vừa rồi anh không hề bị cô hù dọa.
Thư Thanh Nhân bỗng cảm thấy thất bại, “Anh không sợ, vậy vừa rồi ngây người ra đó làm gì?”
“Có một người phụ nữ thổi hơi vào cổ tôi, tôi giáo huấn cô ấy, cô ấy không những không nhận lỗi, vừa rồi còn muốn dùng nắm đấm nhỏ của mình đánh tôi.” Thẩm Tư Ngạn ung dung thuận lại hành vi tìm chết của cô, “Tôi còn không thể tức giận?”
“Ý tôi nói là vừa rồi anh ngây* người ra, là sững sờ, đờ người ra, ừm, thật ra theo phản ứng phản xạ anh vẫn bị tôi hù dọa đúng không?” Cô  vặn lại câu trả lời đầy suy đoán, cố chấp tìm cho mình một cái bậc thang để đi xuống.
*Từ 愣 này có hai nghĩa, một là ngây người sửng sốt, nghĩa thứ hai là lỗ mãng làm bậy.

Thư Thanh Nhân nói nghĩa 1 nhưng Thẩm Tư Ngạn hiểu nghĩa 2.
Anh nói: “Đó không phải là vì tôi bị hù dọa.”
Thư Thanh Nhân, “Vậy là vì cái gì?”
Thẩm Tư Ngạn buông cổ tay cô ra, cô lập tức phấn kích muốn phản kháng, nhưng lại bị anh trầm giọng cảnh cáo, “Đừng nhúc nhích.”
Thư Thanh Nhân cũng không biết bản thân mình vì sao lại sợ, nghe lời anh ngoan ngoãn không động đậy.
Anh vén tóc dài đang xõa ở trên vai cô ra, để lộ cái cổ trắng nõn thon dài.
Dưới ánh sáng yếu ớt, nơi đó trắng đến mức gần như lộ ra một màu xanh lam nhàn nhạt, cực kỳ quyến rũ.
Thẩm Tư Ngạn cúi đầu, bắt chước làm giống cô, thổ một hơi vào cái cổ nhạy cảm của cô.
Trong nháy mắt cả người cô nhịn không được rụt lại, trái tim cô đập nhanh thình thịch thình thịch liên tục, nhanh đến mức cô cảm giác gần như thở không nổi.
Anh thấp giọng hỏi cô: “Đã hiểu chưa?”
Cô dùng sức gật đầu.
Thư Thanh Nhân nghe thấy tiếng thở dài nặng nề của anh, dường như có chút kìm nén lại có chút bất đắc dĩ.
“Tách.”
Một  âm thanh vang lên, cuối cùng cũng kéo Thư Thanh Nhân từ bờ vực của sự xấu hổ trở lại.

Có điện rồi, đèn trong phòng khách sạn sáng trưng.
Cô nhỏ giọng nói: “Có điện rồi.”
Thẩm Tư Ngạn bực bội “Ừ” một tiếng.
Thư Thanh Nhân nắm lấy cánh tay của anh, ra hiệu anh buông mình ta, người đàn ông này cũng không kiên trì nữa, từ từ buông thõng cánh tay.
Cô nhanh chóng đi lại phía công tắc đèn trước mặt, “Bụp” một tiếng đèn sáng lên.
Trong phòng vệ sinh lập tức sáng trưng, bây giờ sẽ không còn cảm thấy lúng túng nữa.
Đang lúc Thư Thanh Nhân thở phào một hơi, cô nhìn thấy chính mình trong cái gương hình vuông lớn ở chỗ bồn rửa tay kia.
Vừa rồi xung quanh tối đen như mực, bây giờ đèn sáng lên rồi, cô liếc mắt một cái là có thể hình thấy dáng vẻ của chính mình trong gương.
Gương mặt đỏ ửng, đôi mắt kia đang nhìn chằm chằm, hai con ngươi kia nhưng đang chứa nước, so với bề mặt trên bồn rửa tay đọng nước còn dễ rung động ướt át hơn.
Thư Thanh Nhân nghĩ lại bầu không khí vừa rồi, dáng vẻ hiện tại của cô thực sự không có gì quá kỳ lạ, cô tự an ủi mình đây là phản ứng sinh lý bình thường.
Cô vô tình nhìn về phía Thẩm Tư Ngạn, phát hiện người kia cũng đang nhìn cô, chỉ là sắc mặt bình tĩnh hơn so với cô nhiều.
Gương mặt đẹp trai của anh kéo căng, môi mỏng mím lại, dáng bẻ không quá vui vẻ.
Tóc ngắn không che được tóc của anh, làn da ở tai ửng hồng tương phản rõ rệt với làn da trắng ngần của anh.
So với đèn lồng đỏ treo trong phòng của Thư Thanh Nhân còn có thể chiếu sáng hơn.
Chỉ tiếc trong đầu Thư Thanh Nhân lúc này đang nghĩ là sao nhanh chóng giải nhiệt, cơ bản là không thèm đếm xỉa đến anh, mở cửa cấp tốc chạy ra ngoài.
“Cô nhỏ.”
Thẩm Tư Ngạn gọi cô lại.
Thư Thanh Nhân không quay đầu lại, hai tay bụm mặt, không ngừng tự nhủ với bản thân mình ửng đỏ trên mặt sẽ nhanh hết thôi.
“Một lát nữa cô về phòng định làm gì?”
Thư Thanh Nhân nói: “Coi chương trình cuối năm.”
Anh lại hỏi: “Một mình cô?”
“Ừm.”
“Không cảm thấy thê thảm sao?”
“…”
Trong lòng Thư Thanh Nhân thầm mắng liên quan gì đến anh.
“Tôi cũng chỉ có một mình.” Anh nói thêm.
Thư Thanh Nhân quay đầu lại nhìn anh với ánh mắt nghi ngờ.
Thẩm Tư Ngạn cười cười, “Vì để cho hai chúng ta nhìn không quá thê thảm, tối nay cùng nhau xem chương trình cuối năm đi.”
Quanh đi quẩn lại, cuối cùng cũng có người cùng cô xem chương trình cuối năm.
Chỉ là người này rõ ràng cũng không quá hứng thú với chương trình cuối năm cho lắm.

Ít nhất cô xem đến đoạn kịch hài hước còn cười hai tiếng, còn Thẩm Tư Ngạn cái người Hồng Kông này giống như người chưa từng trải chuyện đời ôm khuôn mặt nghiêm túc, mặt không cảm xúc nhìn TV.
Vì để cho người Hồng Kông này không cảm thấy quá nhàm chán, Thư Thanh Nhân bỗng nhiên nói: “Anh có dùng Alipay không?”
“Có.”
“Quét năm chữ Phúc chưa?”
“?”
Thư Thanh Nhân hứng thú, “Nào lại đây, tôi chỉ anh quét.”
Cô cầm lấy điện thoại của Thẩm Tư Ngạn, giúp anh quét.
Sự thật chứng minh sự chênh lệch giữa con người với con người thật sự rất lớn, ví dụ như việc quét năm chữ Phúc này, cô mới cầm điện thoại của anh quét khoảng bảy, tám lần, năm chữ Phúc đã đủ hết.
Tự kỷ luôn.
Thư Thanh Nhân trả lại điện thoại cho anh, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Chúc mừng nhé.”
Thẩm Tư Ngạn không hiểu lắm: “Cô tức giận cái gì thế?”
Thư Thanh Nhân phẫn nộ mở Alipay của mình ra cho anh nhìn.

Mười bốn thẻ Hữu thiện phúc, mười một thẻ Ái quốc phúc, mười tám thẻ Phú cường phúc, hai mươi hai thẻ Hài hòa phúc.
Ở mục Kính nghiệp phúc thì là con số không tròn trĩnh.
“.

.

.


Trong giây lát Thẩm Tư Ngạn có thể hiểu được sự tức giận của cô.
Thư Thanh Nhân chưa từ bỏ ý định, cô lại dùng thẻ Phúc của mình đi quét một lần nữa.
Đời người trêu ngươi, không có vẫn là không có.
Cô thở dài, “Anh gộp lại đi, qua mười hai giờ đêm anh có thể nhận được bao lì xì.”
Cô quay đầu lại, tiếp tục xem chương trình cuối năm.
Thẩm Tư Ngạn buông thõng mí mắt, cầm điện thoại thao tác vài cái.
Màn hình điện thoại của thư Thanh Nhân sáng lên, Thẩm Tư Ngạn nói: “Mở Ali pay của cô lên xem.”
Cô không biết anh muốn làm gì, nhưng vẫn lấy điện thoại mở màn hình lên xem.
Senan: [Tặng bạn một thẻ Kính nghiệp phúc.]
“.

.

.” Thư Thanh Nhân không muốn thừa nhận, trong cuộc đời này cô lại vì một người đàn ông tặng cho mình một cái thẻ Kính nghiệp phúc mà cảm động.
Thẩm Tư Ngạn: “Vui hơn chưa?”
Thư Thanh Nhân đáp lại một cách không mấy tự nhiên: “Năm trăm triệu đó, anh từ bỏ à?”
“Năm trăm triệu?” Khóe miệng Thẩm Tư Ngạn giật giật, giọng nói của một người có tiền không thèm và kinh thường năm trăm triệu: “Tầm mắt của cô có thể nhìn xa hơn một chút không?”
Thư Thanh Nhân thầm nghĩ anh thì biết cái gì, đây chính là niềm vui của việc chơi trò quét chữ Phúc này.
Nhưng cô nhớ tới anh vừa cho mình một thẻ Kính nghiệp phúc, nên cô sẽ không nói những lời này ra, chỉ giấu trong lòng yến lặng phỉ nhổ anh.
Mặc dù cô không nói gì, nhưng Thẩm Tư Ngạn có thể nhìn ra được cô vì những lời khinh thường vừa rồi của anh mà bị tổn thương đến lòng tự ái.
Người đàn ông nhướng mày nói: “Cô vì chút tiền này mà tức giận với tôi, cô muốn có năm trăm triệu tôi trực tiếp chuyển qua để cô hợp lại thành năm trăm triệu, như này cô không vừa lòng à?”
Thư Thanh Nhân: “Ai cần tiền thối của anh.”
“Không muốn?” Thẩm Tư Ngạn cười hắt một tiếng: “Nếu cô nhỏ đã không bị tiền bạc cám dỗ như vậy thì số tiền dự tính của dự án kiến trúc khai thác kia giảm một chút đi?”
Thư Thanh Nhân lập tức đổi giọng, “Mê chứ, tôi đặc biệt mê phú quý giàu sang.”
“.

.

.


Thẩm Tư Ngạn bật cười, cười đến mức ho khan.
Thư Thanh Nhân bĩu môi, cuối cùng vẫn muốn anh có thể tập hợp đủ năm chữ Phúc, nếu không lương tâm của cô sẽ không chịu nổi.
Cô bảo Thẩm Tư Ngạn dùng một thẻ phúc khí khác quét cho cô.
Mấy giây sau, Thẩm Tư Ngạn thành công tổng hợp năm chữ Phúc.
“.

.

.”
Tất cả đều vui vẻ, nhưng cô vui không nổi.
Thẩm Tư Ngạn không còn cách nào khác, đây không phải là chuyện anh có thể khống chế.
 
——oOo——


Phím tắt:←

Phím tắt:→

Chương trước


Tiểu thuyết cùng thể loại

10 Bước Sườn Xào Chua Ngọt Của Anh Cố
10 Bước Sườn Xào Chua Ngọt Của Anh Cố
Độ dài: 10 chương Editor + Beta: Hachonie Poster: Hachonie Giới thiệu Ai đến từ sông núi biển hồ, nhưng lại chịu bó buộc trong bếp núc mỗi ngày và tình yêu. Chó Sườn mèo Chua Ngọt, có…
80 Sủng Vai Ác Trong Lòng Bàn Tay
80 Sủng Vai Ác Trong Lòng Bàn Tay
Xuyên sách về năm 80, Tống Thiển gặp ánh trăng sáng của mình: vai phản diện Hạng Loan Thành. Vì giúp anh tránh khỏi kết cục phơi thây nơi hoang dã, cô hao hết tâm tư giúp đỡ…
Ai Mà Không Mê Trà Xanh!
Ai Mà Không Mê Trà Xanh!
Trần Vũ yêu thiên chi kiêu tử Hứa Tố suốt bảy năm trời, cuối cùng thành công trở thành vợ anh. Bạn bè vui mừng chúc phúc cô được như ước nguyện, cuối cùng cũng chờ đến lúc…
Âm Mưu
Âm Mưu
Để gom đủ tiền phẫu thuật cho tôi, chị tôi đã cam nguyện bán mình cho Lương Cảnh Từ, một ông chủ lớn trong giới Bắc Kinh. Làm thế thân của bạch nguyệt quang cho hắn trong năm…
Anh Bạn Trai Cũ Tám Tuổi Của Tôi
Anh Bạn Trai Cũ Tám Tuổi Của Tôi
Bạn trai cũ bị đồ từ trên trời rơi xuống va trúng đầu. Bị thương thôi thì chớ, đằng này nào thằng chả còn bị ảnh hưởng, trí tuệ sa sút bằng đứa con nít tám tuổi nữa!…
Anh Vẫn Luôn Yêu Em
Anh Vẫn Luôn Yêu Em
Hề Gia là một biên kịch nổi tiếng, không chỉ vì “tài năng” của bản thân mà còn vì nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành. Vừa là đại mỹ nhân, lại không có tai tiếng gì, điểm sáng…

0
Bình luậnx
Đọc truyện Full