Bạc Kha Nhiễm sửa sang lại quần áo một chút, sau đó đi đến khu vực đợi lên sân khấu.
Sau khi Dương Cánh ra dấu Ok, cô lập tức tiến vào vao diễn, đi về phía bọn người Lục Hi Hoà.
Ngọc Khê nhìn thấy chỗ kia hỗn loạn, cũng không dừng bước.
Ở trong thâm cung này, có thể bảo toàn chính bản thân mình đã không dễ, nàng cũng không phải thánh nhân, gặp chuyện không hay liền bất bình.
Nhìn thoáng qua đám người bên kia, một diện mạo quen thuộc liền đập vào mắt nàng.
Minh Châu?
Trong nháy mắt Ngọc Khê liền dừng bước, quả thật là Minh Châu.
“A Châu?”
Những suy nghĩ vừa rồi của nàng đều đi gặp quỷ hết đi.
Muốn hỏi Ngọc Khê quý trọng ai nhất, không ai khác chính là người đã cùng nàng lớn lên trong thâm cung này – Minh Châu.
“Các ngươi đang làm cái gì?”
A Bích dừng lại động tác muốn đánh Minh Châu, vẻ mặt khinh miệt nhìn về phía Ngọc Khê.
“Ui, chị em tốt tới giúp đỡ?”
“Đã là người của cung khác, việc không liên quan đến bản thân thì đừng có quản, đạo lý này ngươi còn không hiểu?”
“A Khê?”
Ngọc Khê nhìn tóc Minh Châu hỗn loạn một mớ, trong phút chốc đôi mắt luôn bình đạm chợt trầm xuống, lạnh lẽo như băng, vô cùng doạ người.
“Người khác ta có thể mặc kệ, riêng nàng ấy thì không thể.”
“Thật là tỷ muội tình thâm nha, vậy cũng chả tốt đẹp gì, sao không cùng nàng ta ở cùng một chỗ còn đi nơi khác?”
Nói xong A Bích liền thủ thế, gọi các cung nữ khác đến tiếp tay cho nàng ta.
Trong vườn lập tức hỗn loạn, các cung nữ khác xông vào đánh nhau.
A Bích cầm cổ áo Ngọc Khê, Ngọc Khê lạnh lùng nhìn nàng ta.
A Bích bị ánh mắt của nàng dọa sợ, chỉ trong vào giây ngắn ngủi, nàng ta liền dùng sức bỏ tay ra.
Trong không khí chợt nghe “cạch” một tiếng.
Cổ áo thế mà bị làm hỏng, nút bấm cứ vậy rơi xuống mặt đất.
Sự tình phát sinh bất ngờ khiến mọi người không có phản ứng kịp, bởi vì cảnh phim không phải như vậy, không có làm hư cổ áo.
Bạc Kha Nhiễm cũng có chút ngốc, bởi vì trên bả vai cô lúc này còn có dấu hôn Thẩm Dữ lưu lại đêm qua.
Gần Bạc Kha Nhiễm nhất chính là Lục Hi Hoà, thời điểm nút bấm cổ áo của Bạc Kha Nhiễm rơi, cổ áo hơi mở rộng, cô liền lập tức đưa tay tóm lấy áo Bạc Kha Nhiễm, nhào về phía Bạc Kha Nhiễm, giữ chặt áo Kha Nhiễm, thuận thế đưa Bạc Kha Nhiễm bảo hộ sau người.
“A Khê!”
Câu nói A Khê này của Lục Hi Hòa lập tức làm Bạc Kha Nhiễm phục hồi tinh thần.
Các cô vẫn còn đang quay phim.
Chỉ trong vài giây, cô lập tức điều chỉnh lại tinh thần, một tay bảo vệ cổ áo, lạnh lùng nhìn mấy người A Bích.
“Qua!”
Hiện trường hai bên đang giơ gương giương kiếm đấu nhau theo tiếng “Qua” này biến mất không còn mảnh.
Nữ diễn viên đóng vai A Bích vẻ mặt xin lỗi nhìn Bạc Kha Nhiễm.
“Bạc lão sư, thật xin lỗi, vừa rồi có chút không để ý không khống chế được lực tay.”
A Miên từ bên ngoài mang đến áo khoác cho Bạc Kha Nhiễm, Bạc Kha Nhiễm cười cười, “Không có chuyện gì, không cần để ở trong lòng.”
Nữ diễn viên lại cùng Bạc Kha Nhiễm nói vài lần thực xin lỗi, lúc này mới rời đi.
Bạc Kha Nhiễm nhìn Lục Hi Hòa ngồi bên cạnh đang ở bổ trang, vừa rồi may mắn là cô ấy nhanh tay lẹ mặt, giúp nàng giữ chặt quần áo, bằng không dấu hôn kia trên người cô khẳng định sẽ bị quay được.
Nhưng là.
Cô ấy có thể nhanh như vậy giúp cô, khẳng định là đã nhìn thấy dấu hôn trên xương quai xanh kia.
“Vừa rồi cảm ơn cô.” Cô quay sang nói với Lục Hi Hòa.
Lục Hi Hòa quay lại nhìn chỗ xương quai xanh kia, đôi mắt hồ ly hơi nhướng lên, môi cũng cong lên.
“Không cần khách khí.”
Bạc Kha Nhiễm chú ý tới tầm mắt Lục Hi Hoà dừng ở xương quai xanh trên người mình, cô xấu hổ sửa sang lại cổ áo.
“Tới, mọi người chuẩn bị một chút, cảnh tiếp theo chuẩn bị bắt đầu rồi.”
Hai người các nàng sao có thể đánh lại mấy người kia, huống chi mấy người kia đa số đều cao lớn vạm vỡ.
Tất nhiên là bị đánh đến chật vật.
Lúc này hai người đứng dựa lưng vào góc tường.
Minh Châu nhìn tóc tai quần áo Ngọc Khê đều hỗn loạn giống như mình, trong mắt mang theo áy náy.
“A Khê, thực xin lỗi, là ta liên lụy ngươi.”
Ngọc Khê cười cười, nàng ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, phía chân trời đen mù mịt, le lói vài ngôi sao.
“A Châu, ngươi còn nhớ năm ấy chúng ta chín tuổi ở cung Hàn Hương không?”
Minh Châu nghiêng đầu nhìn về phía Ngọc Khê.
Đó là lần đầu tiên các nàng cùng một đám tiểu cung nữ đánh nhau, ngày thường những tiểu cung nữ đó hay khi dễ các nàng, các nàng ẩn nhẫn thật lâu, cuối cùng nhịn không được, chờ đến ban đêm khi mọi người ngủ say, đem chăn của đám tiểu cung nữ kia đi nhúng nước, khiến đám người kia toàn thân rét run cầm cập.
Hận giải không ít, nhưng mà đêm đó, các nàng cũng bị đánh rất thảm, trên mặt hai người chi chít vết bầm, hơn nữa qua nửa đêm còn bị đuổi ra ngoài, ngoài trời từng cơn gió lạnh gào rít, hai người chỉ có thể ôm đối phương để sưởi ấm lẫn nhau.
“Vẫn nhớ, sao có thể quên được.”
“Cho nên hai chúng ta có chuyện gì, vĩnh viễn không cần phải nói xin lỗi, càng đừng nói liên lụy.”
Minh Châu cười, nhưng hai bàn tay gắt gao nắm thành một nắm, đôi mắt đầy sóng ngầm kích động.
“A Khê, ngươi yên tâm, ta sẽ mạnh mẽ, một ngày nào đó, ta sẽ không để cho bất kỳ kẻ nào có thể tuỳ ý khi dễ chúng ta, ta sẽ bảo hộ ngươi.”
Ngọc Khê nhìn Minh Châu không nói chuyện.
Kỳ thật nàng không cần Minh Chậu bảo hộ, nàng chỉ hy vọng Minh Châu có thể sống tốt là được rồi.
Thời điểm cảnh quay của Bạc Kha Nhiễm kết thúc, cô liền nhận được tin nhắn wechat từ Thẩm Dữ.
“Anh sắp xong rồi, chờ anh.”
Anh nói chờ anh, Bạc Kha Nhiễm cũng rất nghe lời.
Cô đem điện thoại bỏ vào trong túi, nói với A Miên đang đứng cạnh thu thập đồ đạc.
“A Miên, hôm nay em cứ về trước đi, không cần đưa chị về.”
A Miên đứng người, nhìn về phía Bạc Kha Nhiễm.
“Có chuyện gì vậy, Nhiễm tỷ?”
“Không có việc gì, hôm nay em cũng rất vất vả, em cứ về nhà trước đi.”
“Nhưng mà Lệ tỷ đã dặn em, mỗi ngày buổi tối đều phải đưa chị về khách sạn.” A Miên có chút khó xử nói.
Đối với dặn dò của Nguyễn Lệ, A Miên luôn luôn là nói gì nghe nấy.
Tuy rằng Bạc Kha Nhiễm mới là lão bản của A Miên nhưng rất ký quái chính là cô một chút cũng không sợ Bạc Kha Nhiễm, nhưng đối Nguyễn Lệ, lại là kính sợ từ trong tâm.
Nguyễn Lệ làm việc quả quyết, sạch sẽ lưu loát, ngược lại với bộ dạng của cô, càng khiến cô sợ hãi.
“A Miên, em cứ về trước đi, Tiểu Nhiễm còn phải chờ chị, lát về với chị là được, em nhìn em xem, quầng mắt đã thâm như vậy.” Lục Hi Hòa không biết từ nơi nào đi tới.
“Quầng mắt thâm?” A Miên bị dọa sợ, cô phản xạ có điều kiện sờ sờ mi mắt mình.
“Thật sự rất nghiêm trọng sao?”
Lục Hi Hòa nghiêm túc gật đầu, “Đúng vậy, chính em còn không nhận ra sao?”
Bạc Kha Nhiễm nhìn thoáng qua vành mắt A Miên, có một chút quầng thâm ở mắt, nhưng cũng không khoa trước giống như Lục Hi Hòa nói.
“Như vậy…… Kia……” A Miên có chút do dự.
“Biện pháp tốt nhất để giảm bớt quầng thâm ở mắt là đi ngủ sớm, giấc ngủ rất quan trọng.” Lục Hi Hòa tiếp tục bổ sung.
A Miên cắn cắn môi, “Hi Hoà tỷ, vậy Nhiễm tỷ đành nhờ chị”
“Không thành vấn đề.” Lục Hi Hòa cong môi, gật đầu.
A Miên đi rồi, chỉ còn lại hai người cô cùng Lục Hi Hòa.
Lục Hi Hòa nhìn chỗ dấu hôn kia, bằng giác quan thứ sáu của phụ nữ, Bạc Kha Nhiễm cảm giác được, dường như Lục Hi Hoà biết bí mật của cô.
“Cái kia……”
Thời điểm Bạc Kha Nhiễm chuẩn bị nói chuyện, điện thoại trong túi liền kêu.
Bạc Kha Nhiễm nhanh chóng lấy điện thoại ra.
Là tin nhắn Wechat của Thẩm Dữ, anh nói công việc của anh đã kết thúc.
“Còn không chuẩn bị đi sao?” Lục Hi Hòa cười nói.
Bạc Kha Nhiễm cảm thấy có chút xấu hổ, “Lập tức……”
“Ừ, vậy cô đi đi, tôi về phòng nghỉ.” Nói xong, Lục Hi Hòa liền chuẩn bị đi về phòng nghỉ.
“Hi Hoà tỷ.” Bạc Kha Nhiễm gọi cô.
Lục Hi Hòa kinh ngạc nhướng mày.
Tiến tổ lâu như vậy, Bạc Kha Nhiễm còn chưa từng gọi cô như vậy, mỗi lần nói chuyện đều giống như mọi người, gọi Lục lão sư.
Lục Hi Hoài xoay người lại, nhìn về phía Bạc Kha Nhiễm.
“Kỳ thật tôi cùng anh ấy……”
“Vợ chồng.” Lục Hi Hòa đánh gãy lời Bạc Kha Nhiễm.
Trong nháy mắt Bạc Kha Nhiễm ngây người.
Trước giờ cô chưa từng đề cập chuyện này với Lục Hi Hoà, sao cô ấy có thể biết?
Lục Hi Hòa thấy vẻ mắt khiếp sợ của Bạc Kha Nhiễm, không khỏi mà nở nụ cười.
“Cô…… sao cô biết?”
“Ừ, cô đoán xem.” Lục Hi Hòa cố ý không nói cho Bạc Kha Nhiễm biết, ” Cô đi nhanh đi, tôi đi đây.”
Nói xong, Lục Hi Hòa phất tay chào cô, lần này thật sự đi thẳng không quay đầu lại..
Quan hệ của Bạc Kha Nhiễm và Thẩm Dữ, mấy
hôm trước cô cũng mới biết được.
Kỳ thật Bạc Kha Nhiễm không biết, cô quen biết Thẩm Dữ đã hai ba năm, hoàn toàn dựa vào quan hệ của người kia, Thẩm Dữ là bằng hữu của người kia, còn cô là tiểu ma vương của người kia.
Bạc Kha Nhiễm hoảng hốt đi đến gầm gara, tận đến khi đèn xe Thẩm Dữ loé sáng, cô mới giật mình.
Lúc sau cô mới phát hiện, hoá ra mình đã từng đi xe của Thẩm Dữ.
Không khỏi có chút xấu hổ, cô chạy nhanh đến kéo cửa xe, ngồi xuống.
“Em làm sao mà hốt hoảng vậy?” Thẩm Dữ thấy sắc mặt cô không tốt, quan tâm hỏi.
Bạc Kha Nhiễm nghĩ đến lời nói vừa rồi Lục Hi Hòa, vì thế cô nghiêng đầu nhìn về phía Thẩm Dữ.
“Lục Hi Hòa.”
“Ừ, làm sao vậy?”
“Cô ấy biết quan hệ chúng ta, mà trước giờ em chưa từng cùng cô ấy nói chuyện qua.”
Thẩm Dữ cười cười, ” Chắc là Kỷ Diễn nói cho cô ấy biết.”
“Kỷ…… Kỷ Diễn?”
“Chính là người kia…… Kỷ Diễn CEO công ty giải trí Thiên Ngu sao?”
Thẩm Dữ gật đầu, “ừ.”
“Bọn họ……”
“Vợ chồng.”
Bạc Kha Nhiễm có chút hỏng mất, một lúc mà hai tin tức kinh thiên động địa đưa đến khiến cô phát ngốc.
Lục Hi Hòa kết hôn!
Lão công lại là CEO công ty giải trí Thiên Ngu!
Không phải Lệ tỷ nói cô ấy là người phía đầu tư đưa vào sao?
Thẩm Dữ nhìn ra được ánh mắt phức tạp của cô.
“Người đầu tư Cung Phi là Kỷ Giận Chi, hơn nữa Lục Hi Hòa tiến vào đoàn phim cũng là dựa vào thực lực.”
Bạc Kha Nhiễm ngơ ngác gật đầu.
Nói như vậy, người duy nhất đi cửa sau tiến vào đoàn phim chỉ có mình cô.
“Vậy, em có thể hỏi anh một vấn đề sao?”
“Em nói đi.”
“Lúc ấy vì sao anh chọn em đảm nhận vai nữ chính?”
Thẩm Dữ trầm tư, vừa mới chuẩn bị trả lời cô, liền nghe được người kia hỏi tiếp.
“Là bởi vì cùng em kết hôn……”
Bạc Kha Nhiễm còn chưa nói xong, liền nghe thấy thanh âm nhàn nhạt của Thẩm Dữ vang lên.
“Bạc Kha Nhiễm.”
Cô theo bản năng ngẩng đầu nhìn về phía anh, chỉ thấy khuôn mặt anh bình tĩnh, đôi mắt thâm thúy nhìn không ra cảm xúc gì, môi mỏng hơi nhấp.
“Em không tự tin về bản thân sao?”
“A?”
Thẩm Dữ có chút bất đắc dĩ, không biết bản thân đã làm gì, lại khiến cô có thể tượng tượng ra mình đi cửa sau nhận vai?
“Thẩm Dữ anh quay phim chưa bao giờ cho phép ai đi cửa sau tiến vào, anh nói như vậy, em hiểu chưa?”