Nàng ở trong lòng hắn đúng là rất tốt.
Phụ thân chết đột ngột, sau khi chết quan tài làm thế nào cũng không khép lại được, Hàn Gia Bảo như rồng mất đầu, có người muốn nhân cơ hội này húp miếng canh, cắn một miếng bánh.
Là người trước mắt ép hắn ra từ trong địa ngục.
“Không có sự dung túng của ngươi, sao nàng dám như vậy?”
Câu hỏi này, là hỏi ngược lại Yến Tam Hợp.
Rất nhanh, Lý Bất Ngôn bưng khay đi tới.
“Lát nữa là ăn cơm tối rồi, nấu ít mì cho ngươi để lót dạ trước.” Cô đặt khay xuống, ngón tay chỉ lên đầu Hàn Hú: “Về sau đừng khách khí với chúng ta, đói bụng thì nói, mệt mỏi cũng nói, đừng cả ngày im ỉm thế, đánh ba gậy cũng không đánh rắm một cái.”
“Yến cô nương.” Hàn Hú cầm đũa chậm rãi nói: “Ta có nói ngươi quá dung túng nàng rồi nhỉ.”
Lý Bất Ngôn liếc hắn một cái: “Ngươi là ghen tị.”
Hàn Hú không nói lời nào, chuyên tâm ăn mì.
Người làm nghề đưa tiêu, ăn cơm rất nhanh, chỉ chốc lát đã cạn đáy bát mì.
Hàn Hú lấy khăn lau miệng, lại dùng nước trà súc miệng, rồi mới chuyển sang vấn đề chính.
“Lục Thời mười sáu tuổi vào kinh, hai mươi hai tuổi bái làm môn hạ Đường Kỳ Lệnh, trong thời gian sáu năm, Hàn Gia Bảo không điều tra được tin tức gì của hắn.”
Yến Tam Hợp không truy hỏi một câu “Vì sao”, vì Hàn Hú làm việc rất trầm ổn, hắn nói điều tra không được, vậy thì chắc chắn có lý do tra không được.
Chỉ là thời gian sáu năm này, không dài không ngắn, Lục Thời khi đó ở nơi nào? Đang làm gì?
“Hai mươi hai tuổi vào ở Đường gia, hai mươi chín tuổi đậu thám hoa, thời gian bảy năm, chúng ta chỉ điều tra được một tin tức quan trọng. Vì chuyện ngoại tình của nương mình nên không được phép tham gia khoa thi mùa xuân, là Đường Kỳ Lệnh ở yến tiệc Khúc Giang nói tốt cho hắn, mới đỗ thám hoa sau khi khổ học ba năm.”
Hàn Hú hơi giật mình nhìn Yến Tam Hợp: “Làm sao ngươi biết?”
Yến Tam Hợp: “Nghe một cố nhân của Lục Thời nói.”
Hàn Hú gật đầu: “Có ba tin không quan trọng.”
“Ba tin gì?”
“Thứ nhất, hắn ở hậu viện Đường gia, đi đâu cũng đi một mình, cũng không giao tiếp nhiều với người khác. Người trong viện đều không muốn giao tiếp với hắn, nói người này vừa âm trầm, lại quái gở, cực kỳ không dễ ở chung.”
“Thứ hai?”
“Đường Kỳ Lệnh có ba môn sinh đắc ý, hắn xếp thứ nhất, hai người phía sau…”
“Ta biết, Chử Ngôn Đình và Đường Kiến Khê.”
Hàn Hú không hề giật mình nhìn Yến Tam Hợp: “Như vậy chuyện ba người được xưng là tuế hàn tam hữu, ngươi cũng đã biết rồi.”
“Biết.”
“Tin tức thứ ba là, sau khi nương ruột hắn chết, hắn trở về huyện Lục Hợp một chuyến.” Hàn Hú: “Đây cũng là lần đầu tiên hắn trở về, cũng là lần duy nhất sau khi rời đi.”
Yến Tam Hợp: “Hắn trở về làm gì?”
Hàn Hú: “Yêu cầu xóa tên mình khỏi gia phả Lục gia.”
“Không đúng!” Yến Tam Hợp nhìn hắn: “Đối với Lục gia mà nói, Lục Thời không phải là đứa con hoang không rõ lai lịch sao? Sao tên của hắn còn có thể ở trên gia phả Lục gia?”
Hàn Hú: “Sau khi bái làm môn hạ của Đường Kỳ Lệnh, người Lục gia mở từ đường, tự mình thêm vào.”
Lý Bất Ngôn cười gằn: “Thì ra người của Lục gia cũng không ngốc!”
Yến Tam Hợp: “Chuyện xóa tên, người Lục gia đồng ý sao?”
Hàn Hú gật đầu: “Lúc đó không ai ngờ hắn sẽ đông sơn tái khởi, rất sảng khoái đồng ý.”
“Bây giờ thì sao, người Lục gia có hối hận không?” Lý Bất Ngôn hỏi.
Hàn Hú nhìn hắn: “Lý cô nương, Hàn Gia Bảo chỉ phụ trách thăm dò tin tức, không phụ trách phỏng đoán tâm tư người khác.”
Lý Bất Ngôn giật giật khóe miệng, cười gằn một tiếng: “Chắc chắn là hối hận, nói không chừng hối hận đến xanh ruột rồi.”
“Hàn Bảo Chủ.” Yến Tam Hợp: “Tình hình của Lục gia bây giờ ra sao?”
Hàn Hú: “Hoàn toàn bại lạc, nhất là phòng của Lục Thời là bại lạc nhất, con cháu cũng không có mấy người thành công.”
Tình hình này thú vị đó.
“Phong thủy tốt của Lục gia, dường như đều bị một mình Lục Thời chiếm hết.” Yến Tam Hợp lại hỏi: “Thi thể của Viên thị là ai chôn?”
Hàn Hú: “Lục Thời.”
Yến Tam Hợp: “Chôn ở đâu?”
Hàn Hú: “Không biết.”
Đáy mắt Yến Tam Hợp lại tối đi: “Các ngươi có cảm thấy tên Lục Thời này sống rất giống như một đám sương mù không?”
Phụ thân là ai, không rõ.
Lai lịch mẫu thân, không rõ.
Bản thân hắn từ năm mười sáu tuổi đến hai mươi hai tuổi cũng có sáu năm không rõ.
Hàn Hú: “Ta cảm thấy sau khi Đường gia xảy ra chuyện, Lục Thời mới sống như sương mù.”
Yến Tam Hợp: “Ý ngươi là sao?”
“Sau khi Đường gia gặp chuyện không may, thám hoa Lục Thời không vào Hàn Lâm viện, mà là làm một gã Tuần An.”
Hàn Hú biết Yến Tam Hợp không hiểu rõ lắm về chức quan Tuần An, lại kiên nhẫn giải thích: “Là chức quan thấp nhất trong Ngự Sử, chẳng có cả phẩm cấp.”
Hàn Hú đoán sai rồi.
Vì lúc điều tra Lục Thời, Yến Tam Hợp đã điều tra Ngự Sử đài từ trên xuống dưới một lần. Tuần An không chỉ là chức quan ngự sử thấp nhất, mà còn là chức quan khổ nhất, ba trăm sáu lăm ngày thì có ba trăm ngày ở bên ngoài gió thổi phơi nắng, chạy ngược chạy xuôi. Cũng làm mấy chuyện vặt vãnh nhất… Như đi xem ruộng của các hộ nông dân có trồng tốt hay không; Nơi nào trồng nhiều; Giang Nam năm nay thu hoạch thế nào? Phía lưu dân bên Huy Châu là từ đâu tới…”
“Hắn ở vị trí tuần an này, làm mấy năm?” Yến Tam Hợp hỏi.
“Suốt tám năm, mới thăng chức Giám Sát Ngự Sử, tòng bát phẩm tiểu quan.” Hàn Hú nhấp một ngụm trà: “Nhưng bắt đầu từ lúc đó, hắn lên chức rất nhanh, giống như ngồi trên ngựa, chạy thật nhanh về phía trước.”
Yến Tam Hợp: “Nguyên nhân hắn thăng chức nhanh như vậy là gì?”
Hàn Hú: “Nghe nói, hắn đã hạ gục hai nhân vật quan trọng.”
Yến Tam Hợp: “Hai người nào?”
“Một là Dụ Vương, một là Hộ bộ thượng thư Thái Tấn Đồng.”
Hàn Hú: “Dụ vương là tội danh cướp đất, Thái Tấn Đồng là tội tham nhũng.”
Yến Tam Hợp nhịn không được hỏi: “Dụ vương là người như thế nào của hoàng đế?”
Hàn Hú: “Là đệ đệ, đứng hàng thứ mười sáu, còn gọi là Thập Lục vương gia.”
Yến Tam Hợp cả kinh trợn mắt há hốc mồm, đến đệ đệ Hoàng đế cũng dám buộc tội, khó trách có thể làm ra chuyện ép Hoàng đế hạ “Tội kỷ chiếu”.
Hàn Hú lại nói: “Bởi vì hai người này, Lục Thời còn từng vào ngục một lần, nhưng cũng nhờ hai người này mà Lục Thời được danh hiệu Thiết Diện Ngự Sử, từ nay về sau con đường làm quan thuận buồm xuôi gió.”
Yến Tam Hợp: “Kết cục của Dụ vương là gì?”
Hàn Hú: “Nghe nói là giam cầm.”
Yến Tam Hợp: “Thái Tấn Đồng thì sao?”
Hàn Hú: “Xét nhà lưu đày, chết trên đường đi lưu đày.”
Không khí trong thư phòng, bởi vì mấy câu nói ngắn ngủi của Hàn Hú mà lập tức nặng nề.
Đến Lý Bất Ngôn đầu óc đơn giản, cũng biết đằng sau hai người này, chắc chắn đã chết rất nhiều người.
Quan trường thật nương nó là chiến trường tu la!
Nàng cảm thán: “Chờ Tĩnh Trần giải xong tâm ma, chúng ta mau rời khỏi kinh thành, cách càng xa càng tốt.
Yến Tam Hợp thản nhiên liếc nhìn nàng: “Nói xem vì sao Lục Thời không cưới thê tử sinh con?”
“Cái này…” Ánh mắt Hàn Hú bất đắc dĩ: “Hỏi thăm được có hai cách nói, cũng không biết cái nào là thật, cái nào là giả?”