Cho ngựa ăn mấy ngày, Lục Thời cuối cùng cũng thăm dò ra thành viên chủ yếu của Đường gia, chủ tử chỉ có hai cha con Đường lão gia và Đường tiểu thư.
Hạ nhân rất nhiều, nhưng quan trọng nhất là hai người.
Một người tên Đường Tấn, là tổng quản Đường gia, cũng là tâm phúc của Đường Kỳ Lệnh.
Người còn lại tên là Lâm Bích, là một tiểu cô nương vừa tròn mười lăm tuổi.
Lâm Bích được Đường phu nhân đã qua đời tự mình dạy dỗ, phụ trách công việc nội trạch.
Hai người một chủ nội, một chủ ngoại, xử lý Đường gia gọn gàng ngăn nắp.
Mà hắn và Đường lão gia có duyên là vì cha con hai người trên đường đưa linh cửu của Đường phu nhân hồi hương, bị phương trượng chùa Tĩnh An ngăn lại trên đường trở về kinh thành.
Trong lòng Lục Thời đang do dự một chuyện: Có nên trực tiếp nói lời cảm ơn với Đường gia lão gia không?
Ân cứu mạng, ân nhận nuôi, theo lý thì đều phải.
Nhưng tự nhiên gần, có thể khiến Đường lão gia cảm thấy mình có mưu đồ hay không đây?
Nghĩ đến điều này, nên Lục Thời không lại gần.
Hắn không phải là người biết ăn nói, nuôi ngựa cho tốt, làm việc không lười biếng còn tốt hơn vạn lần với câu cảm ơn.
Có một ngày, trong chuồng ngựa có thêm một con ngựa nhỏ màu đỏ thẫm.
Tam Bàn dặn dò hắn.
“Ngựa này là ngựa Thái tử đặc biệt mang từ Tây Vực tới, tặng cho tiểu thư nhà chúng ta, vừa tới trong phủ, sợ khí hậu không thích hợp, một tháng này ngươi ở chuồng ngựa, cẩn thận chăm có nhé.”
Lục Thời gật đầu, thầm nghĩ chỉ cần tránh khỏi tiếng ngáy của ông thì đừng nói một tháng, dù là một năm, ta cũng bằng lòng ngủ trong chuồng ngựa.
Vào đêm, Lục Thời đang rúc trong chăn đọc sách, thì chợt nghe thấy phía xa có động tĩnh, hắn vội vàng thổi tắt đèn dầu.
Trong sự tĩnh lặng.
Có người mang theo đèn lồng đi tới, chiếu vào từng con ngựa, khi chiếu tới con ngựa đỏ thẫm kia, người nọ nhẹ nhàng thở dài một hơi.
“Ta nên làm gì với ngươi đây?”
Lục Thời giật mình, là giọng nói non nớt trong chùa Tĩnh An.
“Trả lại ư, đó là lòng tốt của hắn; Không trả lại đi, thứ này lại quý giá quá. Haiz, mệt não ghê, hay là, ta nuôi béo ngươi rồi ăn nhé.”
Lục Thời nhíu mày.
Nghe Tam Bàn nói, con ngựa này đáng giá năm trăm vàng, nuôi béo để ăn?
Khẩu vị của Đường gia đại tiểu thư này lớn thiệt.
“Trước khi ăn, ta đặt cho ngươi một cái tên, đặt tên gì cho phải đây? Quên đi, không tốn sức nữa, ta gọi ngươi là não nhân nhi nhé.”
Sau một lúc lâu, nàng lại khẽ thở dài một hơi.
“Não nhân nhi à, ngươi nhìn tình thế hiện tại này, ngươi thật không nên đến Hoa quôc chúng ta, ngươi ấy, nên ở phía tây vui vẻ tiêu dao, Hoa quốc chúng ta nước sâu lắm, cẩn thận khiến ngươi chết đuối giờ.”
Dứt lời, nàng lại lẳng lặng đứng một hồi, mới mang theo đèn lồng rời đi.
Lục Thời chậm rãi đi ra khỏi chuồng ngựa.
Dưới ánh trăng như nước, cô nương từng bước đi xa, gió đêm thổi xuống áo choàng, mái tóc đen xõa xuống.
Thì ra, Đường gia đại tiểu thư còn là một đứa nhóc.
Môi Lục Thời cong lên, trong mắt chợt kinh hãi.
Một đứa trẻ, làm sao có thể nói ra những lời như “Nước sâu, chết đuối”?
Một đứa trẻ, sao có thể nhìn ra ba chuyện một, hai, ba trong Tĩnh An Tự…
…
Ba ngày sau, trên trời rơi một trận tuyết lớn như lông ngỗng.
Vào đêm, cô nương kia lại tới.
Hắn vẫn thổi tắt đèn dầu, trốn trong bóng tối.
Cô gái sờ soạng “não nhân nhi”, lại bắt đầu thở dài.
“Hôm nay có bà mối tới cửa cầu hôn cho cha, nghe nói tiểu thư nhà kia ôn lương hiền đức, còn từng đọc mấy quyển sách. Nhưng ta không muốn cha cưới nàng vào cửa, nàng vừa vào cửa, cha sẽ quên nương ta. Nhưng Lâm Bích nói, tiểu thư không có đích mẫu dạy dỗ, sẽ không gả được cho người tốt. Lời này, ai nghe người đó ngốc, không có nương thì ta còn cha đó thây. Hơn nữa, vì sao phải lập gia đình chứ, những người đó đọc sách còn chẳng tốt bằng ta nữa!”
“Não Nhân Nhi, ngươi phải ngoan ngoãn, đừng bị bệnh, mấy ngày nữa ta lại đến thăm ngươi.”
Tiếng bước chân xa, Lục Thời đi ra.
Trong lòng nghĩ Đường đại tiểu thư cũng thật ích kỷ, Đường gia chẳng có cả hậu duệ, ngươi để cha ngươi cưới thêm một phòng, thì sao chứ?
Thế đạo này, nam nhân nào có quyền có thế, mà không có tam thê tứ thiếp, không phải con cháu thành đàn chứ?
Lúc tuyết tan, cô nương lại tới, lại thở dài thật sâu.
“Não Nhân Nhi, ta thật sợ lễ mừng năm mới, vừa mừng năm mới, hôm nay nhà này đãi khách, ngày mai nhà kia ăn tiệc, lời mấy nữ nhân kia nói ta đều không thích nghe.”
“Các ngươi có nghe nói chưa, Trần quốc công lại nạp một thiếp xinh đẹp, còn chưa tới hai mươi, thật sự làm bậy, Trần quốc công cũng sắp sáu mươi rồi.”
“Lưu Hầu gia lúc trước sinh một tên nhóc mập mạp, chưa tới năm cân, nghe nói là sinh non, suýt nữa một xác hai mạng.”
“Vương gia tiểu thư và Triệu gia công tử có thành hay không thế? Không được, ta nhìn không nổi nữa…”
“Lời các tiểu thư nói, ta cũng không thích nghe.”
“Quần áo của ngươi đặt ở đâu?”
“Trâm mua ở đâu?”
“Ơ, vòng tay này đẹp quá, bao nhiêu bạc vậy?”
“Nữ tử chúng ta, không thể đọc sách quá nhiều, đọc nhiều, dễ giật mình…”
“Ta nhổ vào, đợi lát nữa ta phải khuyến khích cha lúc mừng năm mới hãy đến trang viên ở vài ngày, trốn cho yên tĩnh.”
Lục Thời trong bóng tối nín cười.
Vị đại tiểu thư này là không có người nói chuyện sao?
Không có việc gì chạy tới nói chuyện với súc sinh, còn học cái này, học cái kia, đúng là buồn cười!
“Não Nhân Nhi, ta đi đây, hôm nào lại đến thăm ngươi. Đúng rồi, quên nói chuyện vui này với ngươi, chủ tử ban đầu của nhà ngươi muốn nạp trắc phi… Nam nhân ấy à… haiz!”
Thái tử Nạp trắc phi?
Ngươi thở dài cái gì?
Còn chưa suy nghĩ cẩn thận, đã nghe thấy tiếng hét của nàng.
Lục Thời vừa định lao ra, lại vội vàng thu chân về, chỉ thò đầu ra ngoài.
Cô nương chật vật đứng lên, xoay người, nhìn xuống đất, ảo não.
“Sao trơn như vậy, lúc về ta phải ăn nói thế nào với Lâm Bích đây? Bị mắng mất thôi.”
Dưới ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng, cô nương chậm rãi ngẩng đầu, làn da sáng như tuyết, đôi mắt đen sáng trong, lông mày cong khẽ nhíu lại, đôi môi rất nhỏ bĩu lại như giận dỗi.
Lục Thời muốn dời mắt đi, nhưng lại không dời được.
Làm lãng tử bốn năm, hắn đã từng gặp quá nhiều nữ tử, hoặc kiều, hoặc mị, hoặc thanh tú, hoặc đáng yêu, hoặc hờn dỗi…
Trong ngũ quan còn chưa nảy nở của cô nương này, thứ đoạt tâm phách nhất chính là mắt mày của nàng.
Từ đường mi cho đến viền mắt, rồi đến lông mi thon dài, giống như gợn sóng, chẳng hề tìm được chút sầu khổ.
Mắt mày như vậy, chắc chắn phải là gạo nước giàu nhất đắt nhất, mới có thể nuôi được.
Lục Thời hơi giật mình, chờ tiếng bước chân đi xa, hắn nằm xuống giường, ngẩn ngơ trong đêm tối.
Một người, phải tu được mấy đời phước báo, mới có thể đầu thai tốt như vậy, ngoại trừ đích mẫu mất sớm ra, cô nương còn gì không viên mãn nữa đây?
Lục Thời vươn tay ra, nhìn vết chai trong lòng bàn tay mình.
Đẳng cấp giữa người với người, thực ra đã phân chia rõ ràng từ lúc chui ra khỏi bụng mẫu thân rồi, ngươi có hét với ông trời bao nhiêu tiếng “vì sao” thì cũng chẳng làm nên chuyện gì.
Mệnh tốt là mệnh tốt, mà mệnh hèn mãi mãi là mệnh hèn.
Lục Thời đi tới phía sau chuồng ngựa, phía sau đống rơm rạ, hắn một tay ôm một bó, đi đến trước chuồng ngựa trải ra.
Nửa canh giờ sau, một con đường trải từ rơm rạ, kéo dài đến cửa vòm hậu hoa viên.
Tiên nữ trên trời là không thể đánh nhau, càng không thể bị mắng, nàng thậm chí có khi con chẳng nhíu lông mày… Lục Thời tự nhủ thầm như vậy.