Bệnh của Tạ tam gia tới nhanh, đi cũng nhanh.
Đêm hôm đó bảy người bàn bạc xong, thì hắn giống như ăn linh đan diệu dược gì đó, đột nhiên sống lại.
Tam gia sống lại ở Tạ phủ, lại bắt đầu cuộc sống phong lưu đi sớm về trễ.
Về phần Bùi đại nhân, Tăng Lục Ti có mắt đều phát hiện, Bùi đại nhân vốn chỉ đục nước béo cò, bắt đầu nhiệt tình yêu thương công việc này, cứ rảnh ra là lại chạy đến mấy chùa chiền, hòa mình với đám lừa trọc kia.
Sau khi nghe ngóng mới biết được, Bùi đại nhân gần đây bị thất tình, khởi ý niệm muốn xuất gia.
Vậy, Yến Tam Hợp đang làm cái gì?
Nàng chuẩn bị một bộ quần áo nam nhân rách vá, định tìm một công việc sai vặt ở trong cửa hàng quan tài.
Thế đạo này việc buôn bán gì cũng có thể chuyển tay nửa đường, chỉ có việc mở cửa hàng buôn bán quan tài là không dễ chuyền tay được.
Phàm là người làm ăn về người chết, bát tự chắc chắn phải đủ cứng, có thể khắc được vật âm tà, nếu không thì chẳng khác nào muốn tiền không muốn mạng.
Cho nên cửa hàng quan tài hơn phân nửa là truyền thừa từ đời này sang đời khác.
Một trăm tám mươi cỗ thi thể của Trịnh gia, thì phải có một trăm tám mươi cỗ quan tài, trong khoảng thời gian ngắn, một cửa hàng quan tài không thể nhận được mối làm ăn lớn như thế được.
Tất cả các cửa hàng quan tài trong thành Tứ Cửu cộng lại cũng chưa chắc đã đủ.
Hơn nữa tất cả cửa hàng quan tài, cũng không chỉ bán quan tài, phía sau còn có một đám người chuyên lo tang lễ; Có chuyên môn liễm thi; Có chuyên môn tắm rửa thay đồ cho thi thể; Có người thổi đàn hát…”
Những người này mỗi lần nhận tang lễ, đều sẽ hiểu rõ tình hình của người chết, tuy chỉ là việc làm thấp kém, nhưng là những người tiếp xúc trực tiếp với thi thể của Trịnh gia.
Yến Tam Hợp tính toán xong, mỗi cửa hàng quan tài đều làm khoảng ba đến năm ngày, sau đó lấy lý do sức thân thể không áp chế được vật âm tà, đến làm ở một cửa hàng khác.
Thứ nhất sẽ không khiến cho người ta sinh nghi, thứ hai chưởng quỹ cũng vui vì tìm được một người làm việc không công.
Kế hoạch không theo kịp biến hóa.
Lúc này, Yến Tam Hợp mới từ nhà thứ nhất đi ra,đã bị Chu Thanh ngăn cản đường lại.
“Tam gia ở lầu Cổ Nguyệt chờ cô nương, có việc gấp.”
“Chuyện gì?”
Chu Thanh khẽ cắn môi, hạ thấp giọng nói: “Thái Tôn ở phía nam đã xảy ra chuyện.”
Yến Tam Hợp: “…”
…
Lầu Cổ Nguyệt, tân khách người đến kẻ đi.
Trong phòng cuối lầu ba, cửa bị đẩy ra.
Tạ Tri Phi đứng lên: “Đến rồi, mau ngồi đi.”
Yến Tam Hợp quét mắt một vòng: “Sao chỉ có một mình ngươi? Tiểu Bùi gia đâu?”
“Hắn một lát nữa sẽ tới.”
Vừa dứt lời, cửa bị đẩy ra.
Lý Bất Ngôn trên lưng đeo bao quần áo đi tới, nghi ngờ hỏi: “Tam gia gọi ta tới làm gì, còn bảo ta mang theo xiêm y nửa tháng?”
Yến Tam Hợp nhìn thẳng Tạ Tri Phi: “Vì sao Bất Ngôn lại mang theo xiêm y nửa tháng?”
Tạ Tri Phi vừa rót trà, vừa nói: “Chúng ta ăn trước đi, đồ ăn ở đây…”
“Nói chuyện trước đi.” Yến Tam Hợp cắt ngang: “Đã đến lúc này rồi, làm gì còn khẩu vị ăn.”
Tạ Tri Phi im lặng một lát.
“Vừa mới nhận được tin tức, Hoài Nhân bị ám sát, thái y phía nam lo lắng, cần phải điều người từ kinh thành qua đó, ta muốn nhờ Lý cô nương hộ tống một chuyến.”
Bị ám sát?
Yến Tam Hợp và Lý Bất Ngôn liếc nhau, hỏi: “Vì sao tìm Bất Ngôn?”
Tạ Tri Phi vươn ba ngón tay: “Một, Hoài Nhân không muốn làm lớn chuyện.”
“Lý do không lớn chuyện?”
“Một khi lớn chuyện, bệ hạ chắc chắn sẽ triệu hắn về kinh thành dưỡng thương, thái tử đi đứng không tiện, chuyện phía nam tám chín phần mười sẽ rơi vào tay người khác, kế hoạch của hắn sẽ thất bại.”
“Muốn quyền không muốn mạng!” Yến Tam Hợp cười gằn một tiếng: “Thứ hai là gì?”
“Bên người Hoài Nhân không thiếu cao thủ, ngoài sáng, trong tối như thế vẫn còn gặp nguy hiểm, để phòng ngừa bất trắc, ta muốn sắp xếp một quân cờ ngầm bên cạnh Hoài Nhân.”
Tạ Tri Phi nhìn Lý Bất Ngôn: “Thân phận nàng rất bí mật, thân thủ lại vô cùng tốt, hơn nữa còn là một cô gái xinh đẹp, có thể…”
“Có thể cải trang thành thị nữ của Thái Tôn, lại có thể cải trang thành tình nhân của Thái Tôn, còn dễ khiến cho người ta xem nhẹ.” Lý Bất Ngôn nhướng mày: “Có phải không, Tạ tam gia?”
Đến mức này, Tạ Tri Phi cũng không có gì phải che giấu nữa.
“Đúng.”
Yến Tam Hợp: “Thái y cần hộ tống là ai?”
Tạ Tri Phi: “Minh Đình đang bận rộn chuyện này, là thứ đệ của hắn, Bùi Cảnh.”
Yến Tam Hợp: “Y thuật của người này thế nào?”
Tạ Tri Phi: “Bùi thúc tận tay dạy dỗ, rất có thiên phú.”
Yến Tam Hợp: “Bùi Cảnh tìm lý do gì ra khỏi kinh?”
Tạ Tri Phi: “Bùi gia ở có hiệu thuốc ở phủ Lâm An, Bùi Cảnh qua bên kia khám bệnh một tháng.”
Thật giỏi tính toán.
Một Lý Bất Ngôn không ai biết.
Một thứ tử Bùi Cảnh không nổi bật ở Bùi gia.
Người trước thân thủ tốt, người sau y thuật tốt, đều là người hữu dụng nhất đối với Hoàng thái tôn.
Yến Tam Hợp lại hỏi: “Sao lại gặp thích khách? Hung thủ là ai?”
“Nếu như ta biết là ai, chắc chắn sẽ không giấu diếm ngươi.”
Tạ Tri Phi im lặng một lát, lại nói: “Trời cao đường xa, hắn chỉ truyền đến một câu, ta cũng đang sốt ruột đây.”
Yến Tam Hợp rũ mắt xuống, trong lòng sóng to gió lớn.
Trong lòng nàng không muốn Lý Bất Ngôn xen vào chuyện này, nhưng Tạ Tri Phi đã mở miệng…
“Việc này ta không quyết định được, để Bất Ngôn tự mình quyết định. Nàng nói không đi, thì xin Tam gia mời cao nhân khác.”
Tạ Tri Phi chuyển ánh mắt: “Lý cô nương…”
Ơ, lúc cần đến ta thì Lý cô nương, không cần nữa, thì chỉ kêu Lý Bất Ngôn thôi à.
Lý Bất Ngôn khoanh tay: “Tam gia lật mặt nhanh thật.”
Còn thù dai sao?
Tạ Tri Phi khẽ cắn môi, một hồi lâu mới nói: “Ta biết Hoài Nhân nhiều năm như vậy, tới bây giờ chưa từng thấy hắn tặng bánh trung thu cho ai, hơn nữa còn là ngàn dặm xa xôi.”
Thì sao, một hộp bánh trung thu thôi mà.
Tạ Tri Phi vừa nhìn thấy dáng vẻ không thấm dầu muối của nàng thì lòng chợt chùng xuống, hắn cũng chẳng thể ép buộc người khác được.
“Đã như vậy, việc này coi như ta chưa nói, để ta nghĩ cách khác, ăn cơm đi.”
“Ta có nói không đi sao?” Lý Bất Ngôn nhướng cao hai hàng lông mày: “Ta chỉ có một điều kiện, Tam Hợp nhà ta không thể thiếu một sợi tóc gáy, thiếu một sợi, Ta tam gia ngươi dập đầu với ta một cái.”
Ngươi không nói thì ta cũng không để cho nàng thiếu một cọng tóc gáy nào.
Tạ Tri Phi nói chắc nịch: “Một lời đã định.”
Nếu đã đồng ý rồi, Lý Bất Ngôn cũng rất dứt khoát: “Khi nào thì xuất phát?”
“Minh Đình và thứ đệ của hắn hẳn là đang trên đường tới, bọn họ tới thì lập tức xuất phát.”
Vậy là ngay lập tức.
Yến Tam Hợp hơi biến sắc.
Lý Bất Ngôn liếc nhìn Yến Tam Hợp, hơi chột dạ nói: “Tam gia, trong lầu này có đồ ăn ngon cơm ngon gì đều bưng lên đi, ăn no mới có thể xuất phát được.”
Ánh mắt Tạ Tri Phi đảo qua hai người, ước chừng đã đoán được điều gì đó.
“Ta đi sắp xếp, các ngươi uống trà trước đi.”
Hắn vừa đi, trong phòng chỉ còn lại hai người Yến Tam Hợp và Lý Bất Ngôn.
Đây là lần thứ hai họ chia tay kể từ khi quen biết.
Lần đầu tiên là sau khi Yến Hành qua đời.
“Lý Bất Ngôn.”
“Yến Tam Hợp.”
Hai giọng nói gần như đồng thời vang lên.
Ăn ý như vậy, khiến cho tâm trạng lúc chia tay phai nhạt đi đôi chút.
Yến Tam Hợp: “Ngươi muốn đi, ta không ngăn cản, mọi việc nhớ cẩn thận là được, có nguy hiểm gì thì đừng chỉ lo xông về phía trước.”
Lý Bất Ngôn: “Ngươi cũng vậy, có chuyện gì thì cứ để Tam gia, Tiểu Bùi gia xông lên phía trước, ngươi trốn sau bọn họ là được. Còn nữa…”
Nàng nghiêng đầu qua: “Tránh xa họ Tạ kia ra.”
Yến Tam Hợp nhìn nàng, đáp trả: “Ngươi cũng tránh họ Triệu kia xa ra.”