Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 457: Lừa ta
Thẩm Trùng như được khai sáng.
“Có người đã đưa thuốc độc vào tay hắn.”
Triệu Diệc Thời ngồi xuống ghế thái sư, cười gằn: “Chuyện đến đây, cuối cùng mới có chút manh mối.”
Thẩm Trùng mờ mịt: “Điện hạ, có manh mối gì?”
“Ta hỏi ngươi, nếu như Đoàn Vũ Thành không chết, thì sẽ thế nào?”
“Không ai có thể vượt qua năm vòng nghiêm hình tra tấn, qua năm vòng, Đoàn Vũ Thành chắc chắn sẽ khai người sau lưng hắn ra.”
Triệu Diệc Thời: “Cũng có một khả năng, hắn chịu đựng được nghiêm hình tra tấn.”
Thẩm Trùng: “Vậy cũng có nghĩa, hắn là hung thủ thật sự ám sát điện hạ, cũng có nghĩa là hắn bất chấp tất cả.”
Triệu Diệc Thời: “Nhưng bây giờ hắn đã chết?”
Thẩm Trùng: “Có thể thấy được có người không muốn cho hắn mở miệng, cũng thấy được sau lưng hắn thực ra còn có một thủ phạm.”
Ánh mắt Triệu Diệc Thời đột nhiên nghiêm lại: “Trên đời này, người có gan ám sát ta, ngươi thử nghĩ xem có mấy người?”
Không cần phải nghĩ.
Người dám ám sát điện hạ, trái lại chỉ có mấy người thôi.
Triệu Diệc Thời nhếch khóe miệng lên: “Nếu muốn cho ta chết, thì chỉ cần bôi chút kịch độc lên đao là được, vừa không muốn cho ta chết, rồi lại muốn ám sát ta, là vì sao?”
Thẩm Trùng nghĩ tới mấy ngày trước nhận được mật thư “Hán vương hồi kinh”, thì đã rõ đáp án trong lòng.
“Giúp ta đi xem thử Minh Đình đã viết những gì trong thư? Có phải bảo ta về sớm một chút không?”
“Vâng.”
Thẩm Trùng cầm lấy phong thư từ trên thư án, móc thư bên trong ra.
“Điện hạ đoán không sai, Tiểu Bùi gia và Tam gia bảo điện hạ sớm ngày về kinh.”
“Có người trông mong ta sớm trở về, đương nhiên là có người không muốn ta sớm trở về.”
Triệu Diệc Thời nhìn vết thương trên cánh tay, ánh mắt lạnh như băng.
“Hắn hồi kinh, ta ở ngoài xa ngàn dặm, Thái tử không lọt vào mắt bệ hạ, đây là một cơ hội tốt cỡ nào. Một khi ta trở về, hắn cũng chẳng làm được gì trước mặt bệ hạ, không được sủng ái, vậy chẳng phải phải nghĩ cách ngáng chân ta sao?”
Thẩm Trùng tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
“Hắn không sợ điện hạ điều tra ra, đến trước mặt bệ hạ tố cáo hắn sao?”
“Đoàn Vũ Thành vừa chết, hắn còn sợ gì nữa?”
Triệu Diệc Thời: “Không có chứng cứ xác thực cáo trạng, bệ hạ có thể tin sao? Huống chi hắn còn là ta thúc thúc của ta, trên đời này có bao nhiêu thúc thúc muốn mạng cháu mình?”
Thẩm Trùng bị sự tính kế liên tục kia làm kinh sợ: “Điện hạ, sau lưng Hán vương có cao nhân.”
Triệu Diệc Thời nhíu mày: “Ngay cả ngươi cũng nhận ra rồi?”
Thẩm Trùng gật đầu.
Hán vương xuất thân võ tướng, làm việc rõ ràng là quyết đoán tàn nhẫn.
Mấy lần so chiêu với điện hạ, nhưng mỗi chiêu đều bóp cổ điện hạ, chỉ bằng bản lĩnh của một mình Hán vương, thì căn bản không thể nào.
“Ta cũng thật tò mò, cao nhân sau lưng hắn là ai?” Triệu Diệc Thời khẽ cau mày: “Lại có thể nghĩ ra kế hay như vậy, khiến cho ta vào không được, lui không xong.”
“Điện hạ?”
“Không vội, theo ta ra ngoài một chút đã.”
Bóng đêm như mực.
Triệu Diệc Thời từ từ đi tới viện bên cạnh.
Trong viện mấy ngọn đèn cung đình rất sáng, trong phòng lại tối đen.
Nàng cũng ăn được ngủ được đấy.
Triệu Diệc Thời xoay người, nhỏ giọng nói: “Trong vòng mười ngày, xử lý xong chuyện ở Chiết Giang, sau đó nhanh về kinh.”
“Vâng!”
…
Lý Bất Ngôn ngủ một giấc chẳng mộng mị, thẳng đến hừng đông.
Sau khi rửa mặt đi ra khỏi phòng, liếc mắt một cái đã thấy Uông Ấn đang chờ ở bên ngoài.
“Chào buổi sáng Lý cô nương!”
Cười bỉ ổi như vậy, không gian thì là trộm.
Lý Bất Ngôn lơ hắn, tự mình đi ra ngoài viện luyện công.
Uông Ấn vui vẻ đi theo: “Cô nương trù nghệ rất tốt, ta giao một ngày ba bữa của điện hạ cho cô nương nhé?”
“Cút qua một bên.”
Uông Ấn cười nói: “Ta không để cô nương vất vả vô ích đâu, cô nương muốn gì thì cứ nói.”
“Muốn mạng ngươi!”
Uông Ấn ngẩn người, cười giả lả nói: “Mạng nô tài không đáng tiền, cô nương muốn thì cứ lấy đi, chỉ cầu cô nương…”
Lời còn chưa dứt, trước mắt đã lóe sáng, trên cổ lạnh lẽo.
Uông Ấn cúi đầu nhìn, suýt nữa thì tè ra quần.
Muốn mạng thật à!
“Lý, Lý cô nương…”
“Sao, sợ à?”
Uông Ấn quỳ xuống: “Lý cô nương, điện hạ cả đêm không ngủ, vất vả lắm, tiểu nhân van cầu…”
Nhuyễn kiếm tiến về phía trước vài tấc, Uông Ấn sợ tới mức vội câm miệng lại.
“Thứ nhất, ta không phải đầu bếp; thứ hai, bà đây không hầu hạ nam nhân, thứ ba…” Lý Bất Ngôn thu hồi kiếm: “Ta sợ điện hạ nhà ngươi ăn cơm ta làm, từ nay về sau sẽ lừa ta về.”
Uông Ấn: “…”
Ngoài viện.
Bước chân Triệu Diệc Thời khựng lại.
Bận rộn một đêm, hắn vốn định về viện nghỉ ngơi hai canh giờ, không ngờ lại nghe được câu này.
Hắn làm động tác dừng bước với Thẩm Trùng phía sau.
Uông Ấn lúc này cũng hơi hoài nghi Lý Bất Ngôn này, có phải bị điên không.
Điện hạ là ai chứ?
Nữ nhân trên đời này, cao, thấp, béo, gầy, gì chẳng có thể gọi đến gọi đi.
Còn lừa nàng về cơ?
Nàng là cái thá gì chứ!
“Cô nương suy nghĩ nhiều rồi, điện hạ nhà ta…”
“Có loại nữ nhân gì mà không có được?” Lý Bất Ngôn buộc kiếm vào hông.
Uông Ấn ngoài cười nhưng trong không cười: “Cô nương biết là tốt rồi.”
“Nhưng ta chỉ có một.” Lý Bất Ngôn liếc mắt nhìn Uông Ấn: “Trân quý lắm!”
Thôi nào.
Uông Ấn âm thầm bĩu môi.
Lý cô nương ngươi nấu ăn ngon không sai, nhưng phải cách hai chữ trân quý mười vạn tám ngàn dặm, ngươi không phải chỉ là nha hoàn thôi sao. Hơn nữa, ngươi dù trân quý, còn có thể quý hơn điện hạ nhà ta không.
Uông Ấn ngẩng đầu: “Điện, điện hạ!”
Lý Bất Ngôn nghe được một tiếng này, quay đầu lại, thình lình đối diện với một đôi mắt như cười như không.
Chủ nhân của ánh mắt đứng sau lưng nàng, tuy rằng không ngủ cả đêm, mắt hơi tối lại nhưng mặt mày vẫn rất phong lưu tuấn lãng.
Mặt Lý Bất Ngôn hơi nóng lên.
Hắn đứng đây bao lâu?
Nghe được bao nhiêu rồi?
Haiz, chỉ lo nói chuyện với tiểu thái giám, quên mất vểnh tai nghe thử xem xung quanh có người hay không rồi.
Lý Bất Ngôn cố giả bộ bình tĩnh gật đầu với Triệu Diệc Thời, vội vàng đi vào trong phòng.
“Lý cô nương, khoan đã.”
Lý Bất Ngôn dừng chân.
Thẩm Trùng đi tới trước mặt nàng, ôm quyền.
“Tiểu Bùi gia gửi thư giục điện hạ trở về, điện hạ quyết định mười ngày sau sẽ khởi hành, ta còn có rất nhiều chuyện phải làm, muốn làm phiền cô nương bảo vệ bên cạnh điện hạ giúp ta.”
“Được!”
Dù sao trước khi đến, Tạ tam gia cũng đã dặn dò như vậy.
“Đa tạ!”
“Không cần.”
Nói xong, Lý Bất Ngôn tiếp tục đi về phía trước, trực giác cho thấy phía sau có ánh mắt đang nhìn thẳng vào nàng.
Lúc một bước chân vượt qua ngưỡng cửa, nàng chợt xoay người, thấy ý cười trên mặt người nọ lại tăng thêm vài phần.
Không lừa thì không lừa, cười cái gì chứ!
Lý Bất Ngôn trở lại phòng mình, lấy nước lạnh rửa mặt, còn chưa kịp dùng khăn lau khô, bỗng nhiên phát hiện có điều không đúng.
Vừa rồi Thẩm Trùng nói gì cơ?
Bảo vệ bên cạnh điện hạ?
Bên cạnh?
Tròng mặt Lý Bất Ngôn trừng lớn, như thế, như thế không phải có nghĩa là điện hạ nhà hắn ở đâu, nàng chắc chắn phải ở đó sao?
Hắn ngủ, nàng ở bên cạnh trông coi.
Hắn ăn cơm, nàng ở bên cạnh.
Hắn tắm, nàng đứng ngoài rèm nghe.
Lý Bất Ngôn lắc lắc nước trên mặt, thầm nói: Thì ra không phải hắn muốn lừa ta, mà là ta bị sắc đẹp hấp dẫn, muốn lừa hắn?
Cũng khó trách Yến Tam Hợp muốn nàng kiềm chế một chút.
“Lý cô nương.” Giọng Uông Ấn vang lên bên ngoài: “Điện hạ ngủ rồi, làm phiền cô nương ở ngoài trông coi.”