Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 462: Hai lần
Lưu Bán Tiên làm tri tân hơn nửa đời người, từng gặp vô số người chết, vô số quan tài, chưa từng thấy có quan tài nào lại tự nứt ra như này.
Đây, đây, đây…
Mặt hắn từ trắng chuyển sang xanh, lại từ xanh chuyển sang đen, cuối cùng hung tợn nhìn về phía đại gia Chu gia hét: “Quan tài này là ai đặt, tốn bao nhiêu tiền đâu chứ? Con hiền cháu hiếu gì mà lại làm vậy, không sợ người chết tỉnh lại tìm các ngươi tính sổ hả?”
Bị hắn hét như vậy, mặt Chu lão đại còn trắng hơn giấy, hồi lâu mới hoàn hồn, xoay người, đè cơn tức lại nói với Chu lão nhị: “Thật là mất mặt xấu hổ, còn không mau đi đổi cái khác đi.”
Việc lo liệu quan tài này là do Nhị gia Chu Viễn Chiêu làm.
Quan tài bằng gỗ lim, một cái mất hai ngàn lượng, hắn không dám tham một lượng bạc nào, sao đang yên đang lành sao lại nứt ra thế?
Chắc chắn là chưởng quầy quan tài này lấy dồ rởm ra lừa hắn rồi!
Nương nó chứ, chuyện này mà cũng dám lừa gạt?
Chu Viễn Chiêu cực kỳ tức giận, không nói hai lời đã cởi áo tang ra, nói với lão quản gia bên cạnh: “Mang theo mấy người, đi theo ta, xem ta có đập cửa hàng quan tài kia không.”
“Nhị ca!” Lão tam Chu gia – Chu Viễn Hạo vội vàng ngăn cản.
“Đợi tìm họ tính sổ sau, việc gấp bây giờ là đi mua quan tài, để phụ thân chôn cất trước, chớ nên làm lỡ giờ lành.”
Chu lão nhị nhìn lão phụ thân trên đáy quan tài, thầm nghĩ lão tam khuyên rất đúng, vội vàng mang theo lão quản gia đi.
Chu lão đại lau mồ hôi lạnh trên trán: “Lão Lưu, tiếp theo chúng ta phải làm sao đây?”
Lưu Bán Tiên cũng chưa từng gặp chuyện như vậy, nào biết phải làm sao, suy nghĩ nửa ngày, mới nói ba chữ:
Vậy chờ thôi.
Còn không phải chờ sao?
Làm mấy chuyện lo tang sự này, còn rườm rà hơn cả hỷ sợ, làm gì trước làm gì sau đều phải theo quy củ.
Phá hỏng quy củ, Lưu Bán Tiên hắn thì chẳng sao, nhưng Chu gia sẽ gặp xui xẻo.
…
Mưa, càng rơi càng lớn, xen lẫn tiếng sấm sét vang dội.
Đoàn người Chu lão nhị gõ cửa tiệm quan tài gần nhất, chẳng thèm hỏi giá cả, trực tiếp chọn một bộ quan tài tốt nhất.
Chu lão nhị sợ có bất trắc, còn gõ gõ để kiểm tra.
Chưởng quỹ tiệm quan tài thấy hắn cẩn thận như vậy, quả thực rất muốn bật cười.
“Nhị gia, ngài gõ cái gì vậy, quan tài này đừng nói ngài dùng tay, cho dù ngài dùng búa cũng không đập ra được.”
Chu lão nhị thầm nói ngươi thì biết cái rắm gì, ông đây giờ chỉ hận không thể bò vào trong quan tài thay cha ta để thử xem nó có rắn chắc hay không này.
“Được rồi, mau đưa đến Chu phủ đi, phải nhanh lên.”
Chưởng quầy lập tức gọi mấy tiểu nhị tới, dùng vải che mưa tỉ mỉ bọc kỹ quan tài, nâng lên xe ngựa, rồi chạy như bay đến Chu phủ.
“Đến rồi, đến rồi, mua được quan tài rồi.”
Lưu Bán Tiên thở phào, vội vàng kêu người dời thi thể Chu lão gia qua một bên, lại sai người đặt thêm hai băng ghế, lúc này mới xông ra ngoài cửa hô to một tiếng:
“Mang quan tài vào đây.”
Bốn tiểu nhị cố hết sức khiêng bộ quan tài vào nhà, đặt lên băng ghế.
Lưu Bán Tiên sờ thử, hài lòng gật gật đầu.
“Quan tài tốt!”
Nhấc nắp lên.
Lấy vải, lau hạt mưa phía trên. Đam Mỹ Hiện Đại
Trải kỹ chăn đệm, bỏ đồ đạc vào trong, không thể thiếu một thứ.
Trong tiếng khóc rên, Lưu Bán Tiên lấy la bàn ra, xoay năm ngón tay tính toán, lại tính ra một giờ lành.
Chờ giờ lành đến, hắn hô to một tiếng: “Nâng người lên, thả!”
Tiếng khóc dừng lại.
Đồng tử mọi người không nhúc nhích, đều nhìn chằm chằm năm tráng hán kia.
Đám hán tử tráng kiện nâng Chu lão gia lên, lại lần nữa cẩn thận bỏ vào trong quan tài.
Một giây;
Hai giây;
Ba giây;
Răng rắc…
Rầm…
Rầm rầm…
Nó vỡ rồi!
Nương nó quan tài lại nứt ra!
Hơn nữa lần này, còn nứt ở dưới mí mắt mọi người!
Đúng lúc này, lại tia chớp bổ xuống, khiến tất cả mọi người đều choáng váng.
“Á, thi thể sống lại rồi!”
Cũng không biết nữ nhân nào nhát gan hét một tiếng, khiến tất cả mọi người sợ tới tè ra quần, tranh nhau chạy ra ngoài.
Lưu Bán Tiên đứng cách gần nhất, lúc quan tài nứt ra, hắn theo bản năng nhìn thoáng qua Chu lão gia.
Chẳng biết lão gia mở mí mắt từ lúc nào, con ngươi trồi lên nhìn chằm chằm hắn.
Lưu Bán Tiên ngã ngồi dưới đất, suýt nữa thì tè ra quần.
Ôi chao!
Nương nó là làm tang sự cho ai đây, không phải là làm cho hắn đó chứ!
Trong linh đường, ngoại trừ Lưu Bán Tiên, còn có ba người không nhúc nhích.
Ba người này, là ba huynh đệ Chu gia.
Tổ tông Chu gia đều làm việc ở Khâm Thiên Giám, Khâm Thiên Giám còn gọi là Tư Thiên Giám, chuyên đêm xem thiên tượng, bói toán cát hung…
Chu lão đại nghiêm mặt: “Lão nhị?”
“Đại ca.”
Chu lão nhị sợ hãi khó nhịn, vừa tức vừa vội.
“Ta đâu phải súc sinh, huynh cho ta một trăm lá gan ta cũng không dám đùa giỡn với quan tài của cha, đây đúng là quan tài tốt nhất, hai ngàn năm trăm lượng bạc đó.”
Hắn khom lưng nhặt một tấm ván gỗ lên, đưa thẳng đến trước mắt Chu lão đại: “Nhìn xem, gỗ lim này dày lắm, làm sao có thể nứt ra được!”
Chu lão đại sao có thể nhìn không ra quan tài tốt xấu, nhưng nó lại vô duyên vô cớ nứt ra thế này!
Chuyện khác thường tất có kỳ quái.
Chu lão đại nhíu mày suy nghĩ một hồi, móc ra ba đồng tiền, ném xuống đất.
Ba huynh đệ Chu gia đồng loạt cúi đầu.
“Hai trái một phải.”
Là hung.
Chu lão đại chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm: “Nhi Lập.”
Tạ Nhi Lập cũng không có đi xa, đang đứng ở ngưỡng cửa bên cạnh: “Đại ca.”
Chu lão đại: “Ngươi thân với Bùi gia, mau nhờ tiểu Bùi gia giúp một việc, dù tốn bao nhiêu bạc cũng phải nhờ hắn điều vài Hòa Thượng đến nhà niệm kinh, điều không được hòa thượng, thì đạo sĩ cũng được.”
Tạ Nhi nói: “Được, ta đi đây.”
“Lão Nhị, mua thêm một bộ quan tài đi.”
Chu lão nhị sợ hãi, lui về phía sau: “Đại ca, để tam đệ đi đi, ta…”
“Đại ca, đệ đi.”
Chu lão tam quay đầu bước đi, hắn không tin có âm tà gì đâu, đang yên đang lành sao lại nứt quan tài được chứ?”
Chu lão đại liếc mắt nhìn Lưu Bán Tiên ngã ngồi trên mặt đất, lại nhìn đám người đang khóc trong viện, cắn răng nói: “Lão quản gia.”
“Đại gia?”
“Bảo các phòng về trước.”
“Vâng!”
“Nói với bên ngoài là việc phát tang hoãn lại một chút.”
“Đại gia.”
Lão quản gia khó xử: “Người đã phái đi rồi, lúc này nói lại… e là muộn rồi!”
Theo quy củ, lão gia đầu này vừa tắt thở, tịnh thân, thay quần áo, thì đầu kia đã bắt đầu phát tang, lúc đó trong nhà mới bắt đầu bố trí linh đường.
Linh đường bố trí xong, lão gia chuyển vào quan tài, người phúng viếng tới cửa, mọi chuyện đều đâu vào đấy.
Mặt Chu lão đại đen như đáy nồi: “Vậy dặn dò mọi người, ngậm chặt miệng cho ta, không được nói ra ngoài một chữ.”
“Vâng.”
Lão quản gia biết chừng mực.
Có câu chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền ngàn dặm, chuyện nứt quan tài này nếu như bị truyền ra ngoài, thì Chu gia chắc phải rất nổi tiếng ở kinh thành.
Chu lão đại xoay người nâng Lưu Bán Tiên dậy, nhỏ giọng hỏi: “Lão Lưu, ngươi kiến thức rộng rãi, ngươi xem việc này…”
“Không tốt, cực kỳ không tốt!”
Lưu Bán Tiên lắc đầu như trống bỏi, trong miệng chỉ nói mấy chữ này.
Hỏi hắn không tốt ở đây thì, hắn lại nói không nên lời.
Chu lão đại sốt ruột như kiến bò quanh chảo nóng, sắp điên đến nơi rồi.