Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 473: Từ chối
Mộ ở trên núi, muốn về nhà phải xuống dốc, đi vòng qua nửa thôn.
Kỳ quái là, Yến Tam Hợp lại chẳng gặp một người nào.
Người đâu hết rồi?
Lúc sắp đến nhà, Yến Tam Hợp đã có đáp án, mọi người đều vây quanh cửa nhà mình, ai nấy đều kiễng chân, thò người ra, ôm đầu nhìn vào trong cửa.
Nàng đi lên trước: “Nhìn cái gì vậy?”
Con trai út của lão Vũ thúc vểnh mông, không thèm nhìn nàng một cái: “Xem đánh nhau.”
Thạch thúc quay đầu lại nhìn nàng, nhưng lại vội trả lời: “Tiểu cô nương nhà ngươi không hiểu đâu, đặc sắc lắm.”
Cháu gái thứ hai của Bà Tiếu đỏ mặt, cười nói: “Đặc sắc hơn nữa, cũng không đẹp bằng người nọ.”
Nam nhân?
Ai cơ?
Yến Tam Hợp vừa định đẩy đám người ra chen vào, bỗng nhiên nghe được một giọng nói khàn khàn.
“Hàn bảo chủ, dân không đấu với quan, nếu ngươi còn đánh tiếp thì coi chừng phân bộ Hàn gia ở kinh thành đó?”
“Tạ Tri Phi?”
Yến Tam Hợp nhướng mày, quát khẽ: “Tránh ra.”
Đám người vội nhường ra một con đường hẹp, Yến Tam Hợp nghiêng người bước vào cửa, ánh mắt đảo qua, nổi giận.
Trong đình viện.
Đinh Nhất và Hàn Hú đang đánh nhau, một người dùng kiếm, một người dùng đao, động tác nhanh đến mức khiến người ta hoa cả mắt.
Dưới mái hiên, Tạ Tri Phi ngồi trên ghế thái sư, hai tay khoanh trước ngực, bắt chéo chân, dáng vẻ công tử bột phong lưu.
Phía sau hắn là Chu Thanh.
Mà bên cạnh Chu Thanh là ba người xa lạ Yến Tam Hợp chưa từng gặp bao giờ.
Ngoại trừ Tạ Tri Phi, những người này đều râu ria lôi thôi, quần áo tả tơi, sắc mặt phong trần.
“Yến cô nương.” Chu Thanh là người đầu tiên nhìn thấy Yến Tam Hợp.
Tạ Tri Phi nhảy ra khỏi ghế, ánh mắt vội vàng tìm tới.
Ánh mặt trời rất chói mắt, nàng đứng ở cửa, mặc một bộ đồ vải thô, da rất trắng, cằm rất nhọn, ánh mắt rất đen.
Tạ Tri Phi lập tức thấy đau lòng.
Sao gầy đi nhiều vậy?
Tiếng đánh nhau im bặt.
Đinh Nhất nhìn Yến Tam Hợp, tủi thân nói: “Yến cô nương, hắn sống chết không chịu nói ra tung tích của ngươi, ta hết cách rồi mới…”
Mọi người lúc này mới biết những người này là quen biết với Yến Tam Hợp.
Bà Tiếu vui vẻ đi tới, lau nước miếng chảy ra từ miệng, dán mắt vào Tạ Tri Phi.
“Tam Hợp, hắn là ai thế, tuấn tú ghê nơi, còn đẹp hơn Yến lão gia lúc trẻ nữa.”
“Không nhìn ra.”
Bà Tiếu trợn mắt với Yến Tam Hợp, ý bảo: Mắt ngươi bị sao thế?
Yến Tam Hợp đứng trước mặt Tạ Tri Phi.
Nhìn thấy mặt hắn ở khoảng cách gần thế này, mới phát hiện bộ dáng vẻ công tử bột lúc nãy thực ra đều là vờ vịt.
Hốc mắt hắn đã lõm xuống thật sâu, đáy mắt đen thâm, râu hẳn là vừa cạo, cằm còn có một chỗ bị cạo rách, chảy ra chút máu.
“Là vì tâm ma mà tới sao?” Nàng thản nhiên hỏi.
Tạ Tri Phi chần chừ một lát: “Sao ngươi biết?”
“Cảm ứng được.” Yến Tam Hợp lại nhìn thoáng qua ba người xa lạ phía sau hắn: “Trở về đi, tâm ma này ta không nhận.”
Chu tam gia vừa nghe lời này, trước mắt chợt tối sầm.
Bởi vì đi đường, khóe miệng hắn đã bong tróc, đến việc mở miệng cũng rất gian nan.
“Yến cô nương, sao lại không nhận?”
“Bởi vì hung hiểm.” Yến Tam Hợp: “Quan tài nứt ba lần, thi thể còn không chứa được, tâm ma này ta không giải được.”
Chu tam gia quá sợ hãi.
Hắn còn chưa mở miệng, sao cô nương này lại giống như tận mắt nhìn thấy, người này thật sự là bà đồng ư!
“Không đúng, ngươi vừa nói gì?”
“Không giải được?”
“Yến cô nương, ngươi không giải được, thì trên đời này ai có thể giải đây?” Trong giọng nói Chu tam gia đều là cầu khẩn: “Sự sống chết của Chu gia đều nằm trong tay cô nương rồi, cầu xin cô nương ra tay cứu giúp.”
Yến Tam Hợp lắc đầu.
Chu tam gia vội vàng quay đầu nhìn Tạ Tri Phi: Tam gia, nghĩ cách đi!
Tạ Tri Phi hắng giọng.
“Yến Tam Hợp, vị này là tam gia của Chu phủ, là tam ca của đại tẩu ta. Người có tâm ma là Chu lão gia, Yến Tam Hợp, cầu xin ngươi nể mặt đại tẩu…”
“Nể mặt ai cũng vô dụng.” Yến Tam Hợp lạnh giọng ngắt lời: “Tâm ma này quả thực không giải được, ngươi không cần khuyên nữa.”
Tạ Tri Phi hơi mơ hồ, đến bia đỡ đạn của đại tẩu cũng không có tác dụng, chẳng lẽ tâm ma này của Chu lão gia là thật…
Hai chữ “hung hiểm” còn chưa hiện ra trong đầu, chỉ nghe bên cạnh Chu tam gia đã gấp gáp kêu lên:
“Trên đời này còn có bà đồng không giải được tâm ma, vậy ngươi tính là bà đồng gì, nhọc cho ta còn ngàn dặm xa xôi chạy tới đây.”
Tạ Tri Phi vừa nghe lời này, đã biết là có chuyện không hay, Yến Tam Hợp chỉ ăn mềm không ăn cứng!
Quả nhiên!
Mặt Yến Tam Hợp chùng xuống: “Hàn Hú, tiễn khách.”
“Ngươi…”
Chu tam gia ngàn mong vạn ngóng, thật không ngờ lại trông đến kết quả như vậy.
Hơn một tháng lặn lội đường xa, thịt trên mông vừa rách vừa đau, chỉ dựa vào một tia hi vọng đó mà cắn răng đến đây.
Kết quả người ta nói một câu “tiễn khách”, rồi đuổi hắn đi.
Trong lúc bất chợt, bao nhiêu cảm xúc lo lắng, thống khổ, phẫn nộ đồng loạt xông lên đ ỉnh đầu.
Hắn ngã bịch xuống.
“Tam gia.”
“Tam ca!”
Chu tam gia dẫn theo hai thị vệ, một người trong đó tuổi còn trẻ, huyết khí phương cương, thấy chủ tử nhà mình đều bị tức ngất đi, thì nhịn không được mắng: “Họ Yến kia, ngươi là cái thá gì, gia nhà ta…”
“Bốp…”
Trong đình viện trở nên tĩnh mịch.
Bà Tiếu li3m li3m răng cửa, ánh mắt sáng lên, tên nhóc này sao đánh người không nương tay gì thế, còn ghê gớm hơn cả Yến lão gia.
Chậc, thật khiến người ta vừa mắt!
Tạ Tri Phi lấy khăn lau tay, cười gằn nói: “Cái tát này, là đánh cho đại gia các ngươi, đợi lúc về ngươi cứ cáo trạng.”
Thị vệ che mặt, tức giận nói: “Tam gia, nàng…”
“Nàng thế nào, không đến lượt ngươi nói.” Ánh mắt Tạ Tri Phi lạnh lẽo: “Đừng nói không đến lượt ngươi, dù là chủ tử ngươi ăn nói lung tung, ta cũng đánh, ngươi tin không?”
Mặt thị vệ kia trắng bệch, ngượng ngùng ngậm miệng lại.
“Chu Thanh, Đinh Nhất.”
“Gia?” Tạ Tri Phi liếc mắt nhìn Chu lão tam hôn mê, thầm cười gằn: “Đưa Tam gia vào nhà, hắn chỉ mệt mỏi quá thôi, để hắn ngủ một giấc cho ngon.”
“Vâng.”
“Họ Hàn.”
“Nơi này không có chuyện của ngươi, ngươi ra ngoài trước đi, ta có việc muốn nói với Yến Tam Hợp.”
Họ Hàn mặt không biến sắc liếc hắn một cái, đi tới bên người Yến Tam Hợp, thấp giọng hỏi: “Nói gì?”
“Cứ ở lại đây, không cần đi đâu cả.”
Yến Tam Hợp vươn tay chỉ vào Tạ Tri Phi: “Ngươi, theo ta ra ngoài.”
Bà Tiếu nhìn cậu nhóc tuấn tú không nói hai lời, đã đi theo Yến Tam Hợp, vội liếc qua Hàn Hú.
Không biết vì sao, lúc này lại thấy tên nhóc Hàn Hú này có hơi không xứng với Tam Hợp nhà ta.
Ừm!
Cậu chàng đẹp trai kia mới xứng.