Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 487: Trung thành
Sau khi rửa mặt thay quần áo, Lý Bất Ngôn bưng bữa sáng tới.
Đầy một bát hoành thánh thịt tươi lớn, phía trên còn rắc vài giọt dầu vừng.
Yến Tam Hợp nếm một miếng, đã biết nước canh này hầm từ xương, rất mất công.
“Tam gia và Tiểu Bùi gia hôm qua đều không trở về sao?”
“Đúng, nghỉ ở trong phủ chúng ta.”
Lý Bất Ngôn nâng cằm.
“Buổi sáng ta thức dậy luyện công, đụng phải Tam gia, người này cũng thật dẻo dai, mỗi ngày dậy sớm như vậy, đệ tử thế gia có thể làm được như hắn cũng hiếm có.”
Đúng là hiếm có, sáng sớm ra đã ngồi ở đầu giường cô nương nhà người ta.
“Yến Tam Hợp, tâm ma này sao lại không giống chúng ta gặp trước đây thế, nhìn có vẻ rất nguy hiểm.”
Lý Bất Ngôn hơi lo lắng: “Còn nữa, ta có hỏi về trăng máu rồi, là điềm xấu.”
“Ngươi hỏi ai?”
“Tiểu Bùi gia.”
“Hắn thì biết cái gì?” Yến Tam Hợp ngẩng đầu: “Đi gọi Chu đại gia tới đây đi, ta sẽ khỏe nhanh thôi.”
Lý Bất Ngôn vội vàng đứng lên: “Ta đi ngay đây!”
…
Trong phòng khách, Chu Viễn Mặc đang chờ đến lòng nóng như lửa đốt, ánh mắt lướt thấy Lý cô nương vào viện, vội vàng đứng lên.
“Chu đại gia, cô nương nhà ta cho mời, mau đi thôi.”
“Được.”
Chu Viễn Mặc nhìn lão nhị một cái, hai huynh đệ một trước một sau đi ra phòng khách.
Bùi Tiếu và Tạ Tri Phi theo sát phía sau bọn họ.
Rẽ qua mấy khúc cua, thì đến chính viện.
Lý Bất Ngôn giống như trước, cười híp mắt đứng ở cửa.
Lúc Chu Viễn Mặc đi vào, nàng làm tư thế mời.
Đến phiên Chu gia lão nhị, nàng đưa tay ngăn lại.
“Nhị gia xin chờ bên ngoài một lát.”
Chu Viễn Chiêu ngước mắt nhìn huynh trưởng trong ngưỡng cửa, thấy hắn gật đầu, vì thế bèn im lặng đứng bên cạnh mái hiên.
Tiểu Bùi gia nghĩ tới tâm ma Tĩnh Trần lần trước, lúc Tuệ Như lão ni tới cửa, Lý Bất Ngôn không ngăn cản hắn, nên cũng rất thoái mải đi vào.
Không ngờ, một thanh nhuyễn kiếm đã nằm ngang trước mặt.
“Tiểu Bùi gia, Tam gia, xin lỗi nhé.”
Lý Bất Ngôn vẫn tươi cười: “Tiểu thư nói, lần này các ngươi cũng chỉ có thể chờ ở bên ngoài.”
“Dựa vào cái gì chứ?”
Bùi Tiếu buồn bực, hôm qua thi thể Chu lão gia bọn họ đều nhìn rồi, còn gì che giấu nữa chứ.
“Dựa vào kiếm trong tay ta.”
Ánh mắt Lý Bất Ngôn đảo qua chỗ nào đó của hắn, ý tứ cực kỳ rõ ràng: không muốn thiếu một bộ phận nào đó, thì ngươi cứ thử xem.
Bùi Tiếu tức giận đến cắn răng, dùng cánh tay huých Tạ Tri Phi: Ngươi xem nàng kia, nương nó còn muốn thiến ta.
“Được rồi tổ tông, đừng thêm phiền phức nữa.” Tạ Tri Phi vội vàng đẩy người sang bên cạnh, tự tìm bậc thang xuống: “Vừa khéo, chúng ta chờ với nhị ca.”
Lý Bất Ngôn lúc này mới thu nhuyễn kiếm, xoay người đóng hai cánh cửa lại.
…
Cửa vừa đóng, trong phòng tối sầm lại.
Yến Tam Hợp ngồi ở phía trên, giơ tay lên, ý bảo Chu Viễn Mặc ngồi.
Chu Viễn Mặc ngồi vào chỗ của mình, hít sâu một hơi nói: “Yến cô nương có điều kiện gì cứ nói, Chu gia cho dù đập nồi bán sắt, cũng sẽ không nhíu mày một cái.”
“Không cần đập nồi bán sắt.” Yến Tam Hợp giọng nói hờ hững: “Ta chỉ cần ngươi trung thành với ta.”
Trên ghế như có một cây kim thép đâm vào, Chu Viễn Mặc đứng bật dậy, không thể tin được nhìn Yến Tam Hợp.
“Cô, cô nương nói cái gì?”
“Ngươi! Trung! Thành! Với! Ta!”
Yến Tam Hợp gằn từng chữ, giọng nói âm vang hữu lực.
“Không thể, điều này tuyệt đối không thể.”
Trên khuôn mặt trắng như tờ giấy của Chu Viễn Mặc, vì kích động mà nhuộm một chút màu đỏ.
“Chu gia đời đời chấp chưởng Khâm Thiên Giám, đời đời chỉ trung thành với một mình Hoàng đế, chỉ làm việc cho Hoàng đế, làm sao có thể…”
“Vậy mời về đi.”
Yến Tam Hợp bưng chung trà lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm.
Bưng trà, có nghĩa là tiễn khách.
Tiễn khách, có nghĩa là không thương lượng.
Không thương lượng, nghĩa là nàng sẽ không giải tâm ma của Chu lão gia.
Không giải, có nghĩa là Chu gia…
Chu Viễn Mặc căn bản không dám nghĩ tiếp, quỳ rạp xuống đất: “Yến cô nương, ta cho ngươi bạc, chỉ cần ngươi mở miệng, bao nhiêu bạc cũng không thành vấn đề.”
Yến Tam Hợp đặt chung trà xuống, mặt không chút thay đổi nhìn hắn.
“Chu Viễn Mặc, trên đời này bất cứ thứ gì, đều có giá cả. Cái giá của tâm ma Chu lão gia, không phải chỉ là mấy ngàn lượng bạc là có thể trả hết.”
“Vậy chúng ta đổi cái khác.” Chu Viễn Mặc vội nói: “Ta xem bói cho ngươi, xem phong thủy cho ngươi, tính đến khi ta chết cũng được.”
Yến Tam Hợp lắc đầu.
“Yến cô nương.” Chu Viễn Mặc kêu to một tiếng: “Chu gia ta đời đời chỉ trung thành với hoàng đế, đây là quy định tổ tông định ra, ta không thể phá hỏng quy củ gia pháp của tổ tông được!”
Yến Tam Hợp đứng lên, đi tới bên cạnh Chu Viễn Mặc, cười khẽ một tiếng: “Vậy thứ cho ta bất lực.”
Nàng đi tới cửa, mở cửa.
“Lý Bất Ngôn, giúp ta tiễn khách.”
“Yến! Tam! Hợp!”
Một tiếng rống của Chu Viễn Mặc, rống đến xé tim xé phổi: “Ngươi là muốn ép Chu gia vào đường chết!”
Ba người đứng dưới mái hiên, đồng loạt biến sắc.
Tạ Tri Phi và Bùi Tiếu nhìn nhau: Đã xảy ra chuyện gì thế?
Chu lão nhị vọt tới cửa, nhìn vào bên trong, ánh mắt giống như nước đọng bỗng nhiên trở nên điên cuồng.
Huynh trưởng hắn quỳ trên mặt đất?
Ca ca hắn thế mà lại quỳ với Yến Tam Hợp?
Chu lão nhị giận không kềm được nói: “Yến Tam Hợp, ngươi muốn cái gì, ngươi có cần cái mạng này của ta không?”
“Ta lấy mạng của người sắp chết làm gì?” Yến Tam Hợp cười gằn một tiếng: “Bất Ngôn, tiễn khách.”
Lý Bất Ngôn mặc dù không hiểu ra sao, nhưng Yến Tam Hợp nói thì nàng cũng chỉ có nghe theo.
“Hai vị gia của Chu phủ, mua bán không thành nhân nghĩa vẫn còn, sau này đường ai nấy đi, chúng ta đều là người trưởng thành, người trưởng thành thì chỉ chú ý một câu ngươi tình ta nguyện, được rồi, đừng náo loạn nữa, mời đi cho!”
Hai huynh đệ Chu gia một người quỳ, một người đứng, không ai nhúc nhích.
Không khí đột nhiên căng thẳng.
Tạ Tri Phi vừa thấy tình thế không ổn, đi tới trước mặt Yến Tam Hợp, vừa muốn mở miệng khuyên nhủ, thì ánh mắt Yến Tam Hợp đã lạnh lùng nhìn về phía hắn.
Hắn vội vàng giải thích: “Không khuyên ngươi, ta khuyên khuyên đại ca, nhị ca.”
“Không cần khuyên.”
Yến Tam Hợp xoay người đi tới trước mặt Chu lão đại, vươn một ngón tay chỉ vào giữa trán hắn.
Trước mắt Chu lão đại chợt tối sầm.
Hắn thấy gì ư?
Hắn nhìn thấy một gốc cây khô to lớn, trên cây khô đậu đầy vô số con quạ đen, rậm rạp âm u. Đầu quạ đen đồng loạt cúi xuống, nhìn chằm chằm dưới tàng cây.
Dưới tàng cây có một người đang nằm, thân thể tr@n trụi, là cha hắn Chu Toàn Cửu.
Phụ thân mở to hai con mắt trống rỗng, hai hàng lệ nóng chảy từ khóe mắt ra ngoài.
Đúng lúc này, đám quạ đen trên cây đồng loạt vỗ cánh, bay đến bên cạnh phụ thân, từng cái miệng sắc bén tranh nhau mổ lên thân thể phụ thân.
Trong khoảnh khắc, phụ thân hắn bị một lớp quạ màu đen bao trùm, ngoại trừ mùi máu tươi xộc vào trong chóp mũi thì chẳng nhìn thấy thứ gì nữa cả.
Chu Viễn Mặc đau lòng cực điểm.
Thiên điểu cùng ăn, đó là cảnh tượng thảm thiết thế nào!
Nhưng mà đúng lúc này, mấy ngàn con quạ đen đột nhiên đồng loạt quay đầu, con ngươi đen nhỏ nhìn chằm chằm vào Chu lão đại, đồng loạt nở nụ cười dữ tợn với hắn.
Giống như người tiếp theo chúng sẽ ăn… Là hắn!
Chu lão đại sợ tới mức hồn phi phách tán.
“Ta đồng ý, ta đồng ý hết!”