Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 490: Viện tử
Kỳ thật cũng không có gì khó mở miệng.
“Nương ta bình thường ăn mặc dùng đều rất kỹ tính, bà chê viện đó nhỏ, có gây với cha hai lần, cha không đồng ý, bà bèn chuyện đến phía đông.”
Sợ Yến Tam hợp lại hiểu lầm, Chu Viễn Mặc lập tức lại nói: “Nhưng hai phu thê bọn họ không có hiềm khích gì, hai người rất ân ái…”
“Chu lão gia không có nạp thiếp ư?”. T?uyện cop từ t?ang [ TRuMTRUYE N﹒?n ]
“Không.”
“Không nạp thiếp, phân viện ngủ.” Yến Tam Hợp lại nhíu mày: “Cuộc sống phu thê của họ thì sao? Ai đến viện ai?”
Lời này vừa nói ra, ngoại trừ Lý Bất Ngôn ra, mặt mọi người đều đỏ thành mông khỉ.
Tiểu Bùi gia nhìn Yến Tam Hợp, thầm nói sao một cô nương lại dám hỏi mấy thứ này, còn ai đến viện ai, ai da da, con gà đồng như ta cũng xấu hổ muốn chết rồi nè.
Lão tổng quản vội nói: “Lão gia mỗi buổi tối đều đến viện phu nhân dùng cơm, dùng xong nói chuyện, hoặc là nghỉ ngơi một chút, vào đêm mới trở về viện.”
“Nói cách khác, cuộc sống phu thê của Chu lão gia và Chu phu nhân, là tiến hành trong phòng Chu phu nhân.” Yến Tam Hợp: “Cho dù trời mưa, tuyết rơi, Chu lão gia cũng về trong viện mình ngủ, không ngủ lại sao?”
“Đúng vậy, Yến cô nương.” Lão tổng quản: “Lão gia nói chỉ ở trong viện mình thì ông mới ngủ ngon được thôi.”
Trong lúc nói chuyện, đã đi đến góc tây bắc, lão tổng quản chỉ vào viện phía trước nói: “Đây là chỗ lão gia ở.”
Hai bên cửa viện đều có người đứng, một bên có hai thị vệ, một bên là một hàng hạ nhân.
Yến Tam đếm thử, hạ nhân tổng cộng có tám người, hai bà vú, bốn đại nha hoàn, còn có hai gã sai vặt.
“Đây đều là người hầu hạ cha ta.” Chu lão đại chỉ vào hai thị vệ bên cạnh: “Hai người này là người trong phủ, ta cố ý để bọn họ trông coi viện này.”
Rất tốt, không thiếu người nào.
Yến Tam Hợp: “Ta đi xem viện trước.”
Viện hai cửa, cửa thứ nhất là nhà chính, sảnh phụ, tiểu sảnh.
Cửa thứ hai là phòng ngủ, thư phòng.
Mấy cái phòng bên góc là chỗ ở của hạ nhân.
Cảm giác đầu tiên của Yến Tam Hợp đối với cái viện này là bình thường, bố cục bình thường, bài trí bình thường, không có gì đặc biệt, càng chưa nói tới một chữ khéo léo.
“Lúc nhà mới xây, viện này không sửa chữa sao?”
“Không sửa.” Lão tổng quản: “Lão gia nói ở quen rồi, không muốn thay đổi.”
Yến Tam Hợp: “Tòa nhà này tân trang lúc nào, lão gia khi đó bao nhiêu tuổi?”
Lão tổng quản nghĩ thử: “Sau khi lão gia chấp quản gia đình, đại phòng, nhị phòng, tam phòng, ngũ phòng lần lượt dời đi, tòa nhà này mới tân trang lại.”
Chu lão gia ba mươi tuổi chấp chưởng gia đình, như vậy cũng có thể là năm đó, Chu phủ tân trang.
Yến Tam tính toán thời gian, lại hỏi: “Đồ của Chu lão gia vẫn còn chứ?”
Chu lão đại vội nói: “Đều ở đây, đều không thiếu, sau khi biết cha có tâm ma, ta cố ý dặn dò bọn họ đừng di chuyển bất cứ thứ gì.”
Cuối cùng cũng có chỗ không giống Quý lão phu nhân và Tĩnh Trần, đồ đạc gì cũng bị ném hết.
Yến Tam Hợp thở dài một hơi: “Đi, vào xem thử.”
Nơi cần xem, thực ra chỉ có hai chỗ.
Một chỗ là phòng ngủ.
Một chỗ là thư phòng.
Phòng ngủ không lớn, bố trí vô cùng đơn giản, giường khảm xà cừ, hoa văn chạm trổ cũng rất đơn giản, đều là chút hoa cỏ phú quý gì đó.
Bên giường có một ngọn đèn cung đình, đèn cung đình hơi tinh xảo, chỉ là nhìn dáng vẻ thì đã có năm từ lâu
Chu lão đại thấy ánh mắt Yến Tam Hợp dừng ở trên đèn cung đình, vội nói: “Đèn này là quý nhân trong cung tặng cho tổ phụ ta, tổ phụ cho cha ta, cha ta bèn đặt như bảo bối!”
Yến Tam Hợp thuận miệng hỏi: “Quý nhân nào?”
Chu lão đại không ngờ Yến Tam Hợp lại hỏi tỉ mỉ như vậy, ánh mắt vội vàng cầu cứu lão tổng quản.
Lão tổng quản cẩn thận nói: “Lão thái gia không nói, chỉ nói là quý nhân trong cung.”
Yến Tam Hợp: “Quý nhân trong cung thường ban thưởng không?”
“Không giấu Yến cô nương, có.” Trong ánh mắt lão tổng quản lộ ra vài phần tự hào.
Chu gia là nhân tài kiệt xuất trong nghề này, các nương nương muốn chọn ngày nào tốt, đều tìm Chu gia tính. Tính chuẩn, tất nhiên sẽ có ban thưởng.”
Yến Tam Hợp: “Bình thường sẽ ban thưởng gì?”
Lão tổng quản: “Không tính là vật quý trọng, phần lớn đều là vật tầm thường, nhưng cũng là một phần tâm tư của quý nhân, cô nương nếu muốn xem, thì trong kho còn một ít.”
“Đợi xem sau.” Yến Tam Hợp ánh mắt dời đi, bên cạnh đèn cung đình là một chiếc bàn nhỏ, trên bàn nhỏ đặt một chiếc bình mỹ nhân, bình mỹ nhân chẳng cắm gì.
“Cái bình này thường cắm gì?”
“Chỉ là một vật trang trí, cha ta không thích trong phòng cắm mai, cắm trúc, ông thích sạch sẽ. Nương ta lại chê căn phòng này quá thanh tịnh, nên chọn một cái bình đặt ở đây.”
Yến Tam đến gần nhìn cái bình kia, chỉ liếc mắt một cái đã biết là bút tích của danh gia, men sứ cực kỳ tinh xảo.
Dưới cửa sổ là một chiếc giường mềm, trên giường đặt một chiếc bàn trà vuông, mấy cái đệm gấm.
Bàn trà màu sắc hơi cũ, rất hiển nhiên, Chu lão gia thích ngồi ở đây.
Đối diện giường mềm đặt hai ngăn tủ, Yến Tam Hợp mở ra nhìn, bên trong treo xiêm y một năm bốn mùa của Chu lão gia.
Màu sắc xiêm y chủ yếu là màu xanh và xám, thỉnh thoảng có một hai chiếc màu sáng.
Yến Tam Hợp nhìn kích thước xiêm y, hỏi: “Chu lão gia cao bao nhiêu?”
“Lão gia và đại gia thân hình, tướng mạo tương đương nhau.”
Lão gia nói: “Lúc lão gia còn trẻ, thực ra cao hơn đại gia, nhưng già rồi nên thân thể hơi co lại.”
Yến Tam Hợp: “Những xiêm y này phải là người da trắng mặc mới đẹp.”
Lão tổng quản gật đầu: “Cô nương quan sát thật tỉ mỉ, da của lão gia giống mẫu thân ruột, trắng trẻo sạch sẽ.”
Yến Tam Hợp: “Mẫu thân của hắn là người thế nào?”
Lão tổng quản: “Mẫu thân của lão gia họ Phó,, là biểu muội của lão phu nhân.”
Biểu tỷ, biểu muội lấy cùng chồng sao?
Yến Tam Hợp: “Lão phu nhân vì sao lại nạp biểu muội mình làm di nương?”
Lão tổng quản gật đầu: “Phó di nương lúc ở trong thai không đủ tháng, từ nhỏ đã bị bệnh, một năm bốn mùa đều uống thuốc, trong phạm vi trăm dặm không ai dám cưới nàng.”
“Lão phu nhân thấy nàng lớn tuổi, huynh đệ nhà ngoại lại ghét bỏ, vì đồng tình mới nạp vào cửa.”
Yến Tam Hợp cười gằn: “Tâm của lão phu nhân thật đúng là khoan dung như biển, vì biểu muội, còn có thể nhường cho một nam nhân?”
“Chuyện này…” Lão quản vội giải thích: “Cô nương có điều không biết, ước nguyện ban đầu khi lão phu nhân nạp nàng vào cửa là vì muốn cho nàng một chỗ chỗ dung thân, dù sao Chu gia nhà lớn nghiệp lớn, nuôi một người rảnh rỗi không thành vấn đề.”
Yến Tam Hợp: “Nạp đến trên giường trượng phu sao?”
Lời này ngoại trừ Lý Bất Ngôn, tất cả mọi người đều cảm thấy chói tai.
Nhất là hai vị gia Chu phủ, theo huyết thống mà nói, vị Phó di nương này mới là tổ mẫu ruột của bọn họ.
“Yến cô nương, Phó di nương là người rất tốt, tiến thoái có lễ độ, có tri thức lễ nghĩa.”
Lão tổng quản lại nói: “Sau khi nàng tới Chu gia, không ra khỏi cửa, an phận dưỡng bệnh, ngày lễ ngày tết cũng không ra ngoài.”
“Sau đó là lão thái gia tự nhìn trúng, mới thương lượng với lão phu nhân, nói muốn viên phòng. Lúc đầu Phó di nương còn không chịu, phu nhân khuyên mấy tháng, mới gật đầu đồng ý.”
Yến Tam Hợp: “Lão thái gia các ngươi có mấy phòng di nương?”
Lão tổng quản: “Có bốn phòng di nương.”
Yến Tam Hợp khẽ nhíu mày.
Bốn phòng?
Không ít nhỉ!