Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 497: Hưởng phúc
Mao thị ngừng hồi ức, ngẩng đầu ngượng ngùng nhìn Yến Tam Hợp.
Yến Tam Hợp thuận miệng nói: “Phu nhân không phải nghĩ chuyện này là ngu xuẩn, đây là chuyện dũng cảm.”
Trong nháy mắt, ánh mắt Mao thị nhìn Yến Tam Hợp cũng trở nên khác biệt.
Trên đời này có một loại người, lần đầu nhìn thì thấy kinh diễm, nhìn kỹ thì chẳng thấy gì hơn.
Nhưng vị trước mắt này, mới nhìn thì lãnh đạm, thậm chí còn chẳng cho nàng nói hết câu, dáng vẻ giống như chẳng coi ai ra gì. Nhưng tiếp xúc nhiều, lại phát hiện người này rất đặc biệt, tuyệt đối không phải người bình thường.
Yến Tam Hợp thấy Mao thị sững sờ nhìn nàng, đợi một hồi, mới thúc giục: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó lão thái gia bấm ngón tay tính toán, gật đầu với mẫu thân ta.”
Mao thị vội vàng nói tiếp: “Mẫu thân ta vui mừng quá đỗi, cơm cũng không kịp ăn, đã nói với lão thái gia 'Chu đại nhân, chúng ta vào thư phòng nói chuyện.”
Yến Tam Hợp: “Lão thái gia nói thế nào?”
Mao thị: “Lão thái gia ban đầu còn không đứng dậy, lại dùng tay kia tính toán thử, lúc này mới đồng ý đi thư phòng.”
Yến Tam Hợp: “Chuyện cứ thế mà thành sao?”
Mao thị nhếch khóe miệng: “Cứ thế thành rồi.”
Yến Tam Hợp: “Không nói tới vấn đề chính xảy ra?”
“Nói rồi.”
Sau đó mẫu thân nói với nàng như vậy: “Đích cũng được, thứ cũng được, nữ nhân chúng ta phải xem nhân phẩm và bản lĩnh trên người nam nhân. Nhân phẩm tốt, có bản lĩnh, thì dù là thứ xuất, thì cuộc sống này cũng càng ngày càng thịnh vượng. Nhân phẩm kém, không có bản lĩnh, thì dù là đích xuất, thì cũng sẽ càng ngày càng đi xuống thôi.”
“Một đứa con thứ xuất có thể được phụ thân mang theo bên người, có thể thấy được người này bản lĩnh không nhỏ. Ngươi ngồi bên cạnh hắn, hắn không ngẩng đầu, mắt cũng không nghiêng, ngồi đoan đoan chính chính, có thể thấy được nhân phẩm cũng là tốt.”
Nàng nghe mẫu thân nói như vậy, mới lớn gan kể chuyện sáu năm trước gặp hắn ở chùa Giới Đài ra.
Mẫu thân vừa nghe, lại càng thêm hài lòng với cuộc hôn nhân này.
Một đứa bé chín tuổi, có thể cầu phúc cho mẫu thân mình, có thể thấy được là hiếu thuận thế nào.
Hai đứa nhỏ sáu năm trước đã ngẫu nhiên gặp nhau, có thể thấy được hôn sự này có nhiều duyên phận.
“Vì thế, mười tám tuổi ta đính hôn, mười chín tuổi gả vào Chu gia, hai mươi tuổi thì sinh hạ lão đại.” Vẻ mặt Mao thị đầy tự hào: “Lão gia mặc dù là thứ xuất, nhưng rất chịu khó, cũng chịu học hỏi, bốn đích xuất trong phủ chẳng ai có năng lực. Về sau, hắn thuận lợi được lão thái gia khâm định làm gia chủ.”
Sau khi làm gia chủ, cuộc sống càng lúc thuận buồm xuôi gió.
Lão gia lo chuyện bên ngoài, nàng chẳng cần phải lo chuyện bên ngoài.
Nàng lo bên trong, xử lý chuyện nội trạch gọn gàng ngăn nắp, không hề rối loạn.
Lão gia chỉ biết xem bói xem phong thủy, không thích mấy việc tục, trong nhà có mấy mẫu ruộng, một năm thu hoạch bao nhiêu, chi tiêu bao nhiêu, hết thảy đều chẳng biết gì. Chuyện lớn chuyện nhỏ trong nhà, đều do bà định đoạt.
“Nói một câu không sợ cô nương chê cười.” Mao thị sờ sờ thái dương, “Nếu không xảy ra chuyện này, thì khắp thành Tứ Cửu chẳng ai có phúc bằng ta.”
Yến Tam Hợp chợt không biết nói gì, vì đây là thật lòng.
Nam nhân có bản lĩnh, nhi nữ hiếu thuận, nội trạch chỉ có một mình, ăn không lo, mặc không lo, không lo bất cứ điều gì.
Đừng nói thành Tứ Cửu, trên đời này người có số tốt hơn Mao thị thực chẳng có mấy người.
Yến Tam Hợp nhíu mày, nói: “Ta nghe nói, Chu lão gia mặc dù không nạp thiếp, nhưng người trèo giường…”
“Yến cô nương.” Mao thị chủ động ngắt lời: “Ngươi còn trẻ, hẳn là chưa nếm qua tư vị tình yêu, cho nên có một số việc người không quá coi trọng.”
“Ví dụ như?”
“Một đời một kiếp chỉ đôi ta.”
Ồ?
Yến Tam Hợp cố ý hất cằm: “Đây không phải là điều mà mỗi cô nương đều muốn sao?”
“Đó là điều mà mọi cô nương trẻ đều mong muốn”.
Nói xong, Mao thị không nhịn được, tự giễu cười cười.
“Lúc ta còn trẻ cũng muốn, nữ nhân nào nhìn lão gia nhà ta nhiều hơn một cái, ta chỉ hận không thể khoét mắt người nọ ra thôi, trong lòng thầm ghen tức, không thể chứa một người nào.”
“Sau đó thì sao?”
“Về sau bản thân già đi, trên mặt có nếp nhăn, dáng người cũng chẳng còn, lại nhìn đám người trẻ tuổi lẳng lơ kia, tự nhiên lại thấy có thể chấp nhận được.”
“Nguyên nhân chấp nhận được là gì?”
“Là ánh mắt lão gia sẽ nhìn chằm chằm đám lẳng lơ kia. Lúc còn trẻ, ánh mắt của hắn đều đặt ở trên người ta, bảo hắn dời đi, hắn còn không nỡ.”
Mao thị sờ mặt: “Nhưng mà con người ấy mà, cả đời không thể chỉ ăn một món, dù là thịt rồng trên trời thì cũng có một ngày thấy chán ăn.”
Yến Tam Hợp: “Cho nên, ngươi cho phép bọn nha hoàn trèo giường, nhưng không cho phép bọn họ sinh hạ một nam nửa nữ?”
“Đó cũng là điều nương dạy ta. Mẫu thân từng nói, một nữ nhân thông minh phải bắt lớn thả nhỏ.”
Lớn là gì?
Phu thê hòa thuận là lớn;
Con trai có tiền đồ là lớn, con gái gả cho người tốt là lớn.
Gia nghiệp không rơi vào tay người khác là lớn.
Chỉ cần ba cái lớn này ổn định, những thứ khác đều là việc nhỏ, đều có thể mắt nhắm mắt mở.
Một hai nha hoàn trèo lên giường… Đây quả thực là chuyện nhỏ đến không thể nhỏ hơn, căn bản không đủ để đặt trong lòng nàng.
“Chu lão gia cũng chưa từng nhắc đến việc muốn nạp ai làm thiếp sao?”
Mao thị nghe đến đó, tự tin ưỡn ngực.
“Yến cô nương, ta lại muốn nói một câu không khiêm tốn, lão gia và những nữ tử kia đến gặp nhau diễn trò cũng không được, chỉ là thỉnh thoảng đổi khẩu vị mà thôi, người ông ấy tâm niệm cho đến chết vẫn chỉ có mình ta thôi.”
Lời này của Mao thị, hiển nhiên không phải nói suông.
“Lúc ta sinh lão đại, ba ngày ba đêm cũng không sinh ra được, thái y nói giữ lớn hay giữ nhỏ, ông ấy chẳng hề do dự nói “giữ lớn.”
Lúc ấy nàng đau đến chết đi sống lại, từng cho rằng cửa ải này mình không vượt qua được được, sau khi nghe được một tiếng “giữ lớn” thì đáy lòng chợt thấy mạnh mẽ.
Sau này, nàng hỏi hắn: Sao lại trả lời dứt khoát như vậy?
Hắn trả lời: Điều này còn cần suy nghĩ sao? Đứa nhỏ không còn, chúng ta có thể kiếm lại. Nếu nàng không còn, thì ta tìm đâu ra người hợp tâm ý ta như vậy.
“Ta sinh sáu đứa con, đứa nào ông ấy cũng đều canh giữ bên ngoài, ta ở trong nhà đau đớn, ông ấy ở bên ngoài lo lắng sốt ruột.”
Mao thị nhớ lại chuyện cũ, trên mặt lại hiện ra sự hạnh phúc.
“Vừa sinh con xong, ông ấy còn chẳng thèm liếc mắt một cái, chỉ khăng khăng đến xem ta, không ai ngăn được, cứ phải xem ta có khỏe không thì mới yên tâm được.”
“Lời này ta không hề nói ngoa, Yến cô nương tùy tiện tìm người hỏi thử, đám tẩu tẩu của Chu gia, không ai không hâm mộ ta, ai cũng nói lão Tứ thương ta.”
Lúc này, Lý Bất Ngôn vẫn im lặng đột nhiên chen vào: “Chỉ dựa vào điểm này, có thể nói Chu lão gia là một phu quân tốt.”
Yến Tam Hợp quay mặt nhìn Lý Bất Ngôn.
Khi nương của Lý Bất Ngôn sinh nàng, phu quân không chờ ở bên ngoài.
Việc này khiến nương bà ấy ghi hận cả đời, cho dù sau này hắn có đối xử với bà tốt hơn nữa, bù đắp nhiều hơn nữa, cũng không có ích lợi gì.
“Ngoại trừ ta sinh con, cứ hễ ta bị đau đầu nhức óc, ông ấy cũng rất căng thẳng.”
Mao thị nói tới đây, nhớ tới việc nam nhân đối xử tốt với nàng, hốc mắt từ từ ướt át.
“Sau khi lão gia bị bệnh năng, ta cũng muốn đến viện ông ấy hầu hạ, nhưng hầu hạ mới một đêm, lão gia đã đau lòng, kêu ta trở về nghỉ ngơi.”
“Ta bèn nói với ông ấy, sống hơn nửa đời người, chưa từng hầu hạ ông một ngày nào, ông để ta ở lại đi. Yến cô nương, ngươi đoán xem ông ấy nói gì với ta?”
“Nói gì?”
“Ông ấy nói, ta cuới bà về không phải để bà hầu hạ ta, là để cho bà theo ta hưởng phúc.”