Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 636: Thông minh
Dưới lòng đất của thành Tứ Cửu là một thế giới thần bí.
Không khéo là, thế giới thần bí này thuộc phạm vi quản lý của Tạ Tri Phi.
Cái gọi là kênh ngầm, thực ra là một con kênh.
Đi theo con kênh này, có thể thần không biết, quỷ không hay ra ngoài kinh thành hơn mười dặm.
Nước cũng không sâu, lội không qua mắt cá chân, trong lòng Chu Thanh ôm dạ minh châu, đi ở phía trước hết.
Yến Tam Hợp đi phía sau Tạ Tri Phi, tay bị hắn nắm thật chặt.
Trong bóng tối, không ai nói chuyện, chỉ có tiếng thở phập phồng, nhưng Yến Tam Hợp lại chỉ nghe tiếng hô hấp của hắn.
Hô hấp hắn không ổn, hắn là cái chân bị thương vẫn chưa được dùng quá sức.
Yến Tam Hợp hơi kéo tay.
Tạ Tri Phi xoay người: “Gì thế?”
Yến Tam Hợp: “Ngươi và Tiểu Bùi gia đưa đến đây là được rồi, đừng đi về phía trước nữa.”
Tạ Tri Phi biết chân mình bị thương, cũng không cậy mạnh, “Ừ” một tiếng tỏ vẻ đồng ý, nhưng tay lại không buông ra.
Là không nỡ buông ra.
Quan hệ của hắn và nàng rõ ràng đã tiến tới trước một bước dài, lại bị bao nhiêu chuyện quấn lấy, đến thời gian ngồi xuống để tâm tình cũng không có.
Hôm nay lại phải tách ra.
Chưa bao giờ Tạ Tri Phi giống như lúc này, rất nhiều lời đều vọt tới cổ họng, nhưng chỉ có thể nuốt xuống.
“Vậy…” Hắn hít một hơi, cố gắng khiến cho giọng nói của mình nghe bình thường một chút: “Chúng ta đưa đến đây đi.”
Yến Tam Hợp nở nụ cười: “Tạ Tri Phi, ta phát hiện ngươi…”
“Ta làm sao?” Tạ Tri Phi xoay người nhìn nàng.
“Không có gì.” Yến Tam Hợp khẽ giãy tay: “Chỉ là hơi khẩu thị tâm phi.”
Tạ Tri Phi lúc này mới ý thức được, mình không chỉ không buông tay ra, lại còn nắm chặt hơn.
“Không nỡ.” Hắn nói thẳng ra.
Giống như một quyền đánh thẳng vào ngực Yến Tam Hợp, nàng nhìn ánh sáng trong mắt hắn, nghĩ bên cạnh còn có người khác, vì thế cũng khẩu thị tâm phi chuyển đề tài.
“Tạ Tri Phi, có qua không có lại cũng không hay, ngươi có thể gây phiền phức cho bọn Hán Vương, cho dù không tổn thương gân cốt, ít nhất cũng làm cho bọn họ luống cuống tay chân.”
Mắt Tạ Tri Phi sáng lên: “Sao nàng đoán được là hắn?”
“Ngoại trừ hắn, còn ai nhắm vào ngươi và Bùi Minh Đình nữa chứ? Cái miệng ngọt chỉ biết kết bạn của Tam gia sẽ không gây thù; Phía sau Minh Đình có Tăng Lục Ti, người bên ngoài chỉ biết đến giao hảo với hắn, cũng sẽ không gây thù địch.
Yến Tam Hợp: “Các ngươi và Hoàng thái tôn thân thiết như vậy, không thể giấu diếm được, kẻ địch của Hoàng thái tôn là ai, thì kẻ địch của ngươi là người đó.”
“Ta đã từng khen nàng rất thông minh chưa?”
Không có khen đứng đắn, đây là lần đầu tiên.
Sau này chắc chắn phải khen nhiều một chút.
Tạ Tri Phi dùng ngón tay cái khẽ vuốt mu bàn tay Yến Tam Hợp vài cái, còn nói: “Gửi lời cho Đường Minh Nguyệt, quà gặp mặt của đứa bé ta sẽ bù sau.”
“Chắc chắn sẽ gửi lời.” Yến Tam Hợp rút tay ra, nhìn tiểu Bùi gia phía sau: “Minh Đình, bảo trọng; Bất Ngôn, chúng ta đi.”
Tiểu Bùi gia vốn không có gì, nghe Yến Tam Hợp nói như vậy, trong lòng chợt không được tự nhiên.
Không nỡ là chắc chắn rồi.
Mấy cái tâm ma này, có cái nào hắn không đi theo đâu, không đi cùng, lại để hai nữ tử yếu đuối đi một mình…
Cũng không biết Lý đại hiệp có chịu nổi trời lạnh như lúc ở núi Mộc Lê không?
Trên đường có gặp phải kẻ xấu nào không?
Nếu như gặp phải, lỡ đánh không lại thì làm sao bây giờ?
Đúng rồi, Hoài Nhân vừa mới nói gì đó với đại hiệp, đại hiệp lại im lặng suốt dọc đường?
“Minh Đình?”
“Minh Đình?”
“Bùi Minh Đình?”
“Hả?” Tiểu Bùi gia hoàn hồn.
“Nghĩ gì thế, kêu ngươi mấy lần đều không nghe thấy?”
“Nghĩ chuyện.”
“Không cần nghĩ, ta đã nghĩ kỹ rồi.” Tạ Tri Phi cười gằn một tiếng: “Lát nữa tìm Chu Viễn Mặc thương lượng.”
Chơi xấu, chơi xấu, ai có thể chơi được người Chu gia!
……
Cung Trọng Hoa.
Nội điện.
Triệu Ngạn Tấn vừa mây mưa với nữ nhân xong, đang rất buồn ngủ.
“Vương gia, Đổng sư gia mời Vương gia đến thư phòng một chuyến, nói là người đã trở lại.”
Triệu Ngạn Tấn giật mình ngồi dậy: “Nói với sư gia, bổn vương lập tức tới.”
“Vương gia.” Cô nương kiều mỵ quấn lấy: “Đã trễ thế này rồi, không bằng ngày mai…”
Đôi mắt như đao của Triệu Ngạn Tấn liếc qua, nữ tử sợ tới mức run người, vội vàng buông lỏng tay ra.
Rời khỏi nội trạch, đi thẳng đến thư phòng.
Trong thư phòng, ám vệ đã thay xiêm y bình thường, khom người đứng ở bên cạnh.
Bên cạnh, Đổng Tiếu đang uống trà.
Triệu Ngạn Tấn ngồi xuống chủ vị: “Thế nào, mau nói nghe xem?”
“Hồi bẩm vương gia, chưa tới giờ Tuất, Tạ tam gia và Tiểu Bùi gia đã đến phường Khai Quỹ. Giờ Hợi một khắc, Tam gia và Tiểu Bùi gia rời khỏi phường Khai Quỹ, xe ngựa đi được nửa đường thì bên cạnh có một chiếc xe ngựa lại tới, hội hợp với bọn họ.
Triệu Ngạn Tấn: “Người ngồi trong xe là ai?”
Ám vệ: “Hoàng thái tôn điện hạ.”
Quả nhiên!
“Ngươi nói tiếp đi.”
“Giờ Hợi hai khắc, xe ngựa đi tới trước một tòa nhà, chưa được nửa canh giờ, Thái Tôn vội vàng rời đi trước, Tạ tam gia và tiểu Bùi gia đuổi theo tới…”
Ám vệ ngẩng đầu nhìn sắc mặt Vương gia.
“Hành tung của tiểu nhân bị Chu Thanh bên cạnh Tam gia phát hiện, đành phải vội vàng chạy đi.”
Triệu Ngạn Tấn nhíu mày: “Người ở trong tòa nhà kia là ai?”
Ám vệ vội nói: “Hồi bẩm vương gia, tòa nhà kia vốn là ngoại trạch của tiểu Bùi gia, bây giờ là con gái nuôi của Tạ Đạo Chi.”
Đổng Tiếu đặt chung trà xuống: “Họ Yến, tên Tam Hợp.”
Triệu Ngạn Tấn cảm thấy bất ngờ: “Sao Bá Nhân biết…”
Vương gia còn nhớ rõ, một tháng trước Ám vệ phát hiện Tiểu Bùi gia, Chu lão nhị cùng ra khỏi thành, đồng hành với họ, có ba nữ tử.”
“Nhớ rõ, ngươi nói một người trong đó là con dâu cả của Tạ Đạo Chi.”
“Đúng vậy, hai người kia một là con gái nuôi của Tạ Đạo Chi Yến Tam Hợp và tỳ nữ của nàng.” Đổng Tiếu: “Ta có âm thầm điều tra thử, người lúc trước con trai Từ Lai của Từ Thịnh bắt là nàng ta.”
Triệu Ngạn Tấn trầm ngâm: “Tiểu súc sinh kia nửa đêm chạy tới gặp Yến Tam Hợp, chẳng lẽ là…”
“Vương gia đã quên, hôm nay bệ hạ vừa mới ban hôn Thái Tôn điện hạ sao.” Đổng Tiếu: “Nói vậy Yến Tam Hợp kia cũng có vài phần tư sắc, không chỉ khiến Từ Thịnh si mê, mà thái tôn cũng bị mê hoặc đến thần hồn điên đảo.”
Triệu Ngạn Tấn trầm ngâm một lúc lâu, cười gằn.
“Ta thấy tên Tạ Đạo Chi này cũng thật thông minh, dùng một đứa con gái nuôi âm thầm ôm lấy Hoàng thái tôn, để Hoàng thái tôn kim ốc tàng kiều, tương lai hẳn là phú quý ngập trời đây.”
Đổng Tiếu phất phất tay, ý bảo ám vệ rời đi.
Ám vệ bước lên hành lễ với Vương gia rồi đi.
Đổng Tiếu nhích người qua: “Vương gia, chuyện kim ốc tàng kiều tạm thời bỏ qua đã, trước mắt có chuyện cấp bách hơn, chúng ta đã đánh rắn động cỏ rồi.”
“Một không có người chết, hai không đả thương người, chúng ta sợ cái gì?”
“Sợ là sợ, họ và người Chu gia…” Đổng Tiếu thở dài: “Vương gia cũng biết, bệ hạ cực kỳ tin tưởng người Chu gia, nếu người Chu gia lợi dụng phong thủy, ngày sinh gì đó…”
Sắc mặt Triệu Ngạn Tấn chùng xuống.
Đại chiến đang diễn ra, người Chu gia không chỉ có thể quyết định thời cơ xuất binh, mà còn có thể quyết định việc chọn chủ soái.
Cho dù bệ hạ vừa ý hắn, thì chỉ cần Chu gia nhẹ nhàng nói một câu: Bát tự của Hán vương xung khắc với chiến sự, bệ hạ vì lấy đại cục làm trọng, chắc chắn vứt bỏ hắn.
“Bá Nhân có ý kiến gì hay không?”
“Vương gia.” Đổng Tiếu đưa đầu lại gần hơn, giọng nói cũng càng thấp hơn: “Mấy ngày nay ta đi dạo phố, nghe thấy một tin đồn có liên quan đến Chu gia.”
“Nói đi.”
“Chu Toàn Cửu lúc hạ táng, trực tiếp nổ tung ba cỗ quan tài.”