Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 684: Giải sai
Đâu chỉ náo loạn thành như thế?
Liên tiếp mấy ngày, hai phe giống như nổi điên rồi, ngươi cắn ta một cái, ta cắn ngươi một cái.
Mà những người vốn còn muốn chờ thế cục rõ ràng một chút hãy đứng thành hàng, giờ đã không thể không bày tỏ thái độ trước.
Khiến người ta thấy kỳ lạ là, người phía sau Thái tử, như măng mọc sau mưa, không ngừng mọc lên.
Đảng Hán Vương, bỗng nhiên có xu hướng suy tàn.
Có vài người phải gọt nhọn đầu, quan sát mưa gió trên triều, chẳng dám lơi lỏng một phút nào.
Có vài người lại chẳng bận tâm chuyện triều chính thay đổi thế nào.
Suốt tám ngày, Yến Tam Hợp vẫn không tỉnh lại.
Nguyên nhân không có tỉnh lại, dùng lời của Bùi thái y mà nói là cú đánh kia quả nặng, phải khẩu tận mười hai múi, còn một bộ phận máu ứ ở trong đầu.
Cần phải tiêm mỗi ngày hai lần để máu bầm kia từ từ tan đi, khi đó mới có thể tỉnh lại.
Không riêng gì Tạ Tri Phi, Lý Bất Ngôn sốt ruột đến phát điên.
Người Chu gia, người Tạ gia đều sốt ruột không chịu nổi, nhất là Chu Viễn Mặc.
Hai mươi tháng chạp là ngày bùa máu tròn ba tháng, còn vài ngày thời gian, Chu gia sẽ đi đâu, hắn sẽ về đâu đây?
Ngày thứ chín, Bùi Ngụ châm xong, ra khỏi sương phòng.
Ánh mắt chờ đợi của mọi người, đều rơi vào trên người hắn.
Sắp tỉnh rồi!
Bùi Ngụ bỏ lại một câu, người chạy còn nhanh hơn thỏ.
Hết cách rồi!
Trên cổ thì bị cái tên Lý đại hiệp kia vòng kiếm lên.
Râu mép bị tên tên nhóc thúi Tạ Tri Phi kia nhổ hết mấy cọng.
Đáng hận nhất là tiểu súc sinh mình đẻ, ở trước mặt hắn cứ nói với Tạ Tri Phi: Cha ta không được, chúng ta tìm người khác đi.
Bùi Ngụ thầm nghĩ hắn sống nửa đời thanh chính liêm minh, nâng cao phong phạm thầy thuốc, diệu thủ hồi xuân, chữa trị bệnh tật nhân gian. Nếu như hắn có sai, xin lão ông trời hãy cứ trừng phạt, tại sao lại để cho để cho một đại phu xả thân cửu giúp khổ nạn như hắn phải gặp những sự lăng nhục này.
Không nên mà!
Theo đạo lý, máu bầm này tan bảy tám phần, là nha đầu kia đã tỉnh lại rồi!
“Tạ Ngũ Thập.”
Tiểu Bùi gia thấy cha mình như thế thì đã biết người còn chưa tỉnh: “Ngươi đi ngủ một lát, để đây ta trông coi cho.”
Nhìn xem ngươi đã trở thành cái dạng gì rồi?
Có còn giống người không?
Quỷ còn đẹp trai hơn ngươi.
Còn vị bà cô đây nữa, quỷ thấy cũng phải sợ!
“Ngươi cũng đi ngủ đi.” Tiểu Bùi gia đá nhẹ chân Lý Bất Ngôn: “Đèn trong miếu đã thắp rồi, nàng chắc chắn không sao đâu.”
Lý Bất Ngôn nâng đôi mắt đỏ thẫm lên: “Nếu nàng xảy ra chuyện gì, ta sẽ chôn cùng với phủ Hán Vương.”
“Chôn hết.” Tiểu Bùi gia: “Ngay cả mèo và chó trong phủ cũng không thể bỏ qua.”
“Tam gia, Lý cô nương, Tiểu Bùi gia…” Trong sương phòng truyền đến tiếng Thang Viên thét chói tai: “Tiểu thư, tiểu thư vừa mới động đậy.”
Tam gia, Lý cô nương, tiểu Bùi gia còn chưa kịp phản ứng, Bùi Ngụ đã bay vào như trận gió: “Ta đã nói nàng sắp tỉnh mà, quả nhiên đi, quả nhiên!”
Một tiếng kêu này, khiến cho ba người trong phòng đều cả kinh nhảy dựng lên, luống cuống tay chân xông vào trong.
Lúc xông tới cửa, còn bị chặn đường lại.
Tạ Tri Phi kéo Lý Bất Ngôn ra sau, xông vào trước.
Lý Bất Ngôn kéo Tiểu Bùi gia về phía sau, xông vào thứ hai.
Tiểu Bùi gia vỗ mông, đẩy cha ruột qua bên, xông vào thứ ba.
Cha ruột hắn xoa thắt lưng già, tự trấn an chính mình, quên đi, coi như nuôi phải thử vong ân phụ nghĩa!
……
Yến Tam Hợp tỉnh lại.
Ngày đầu tiên chỉ tỉnh được một canh giờ, không nói gì, nhìn “nam quỷ”, “nữ quỷ” nửa ngày, lại thiếp đi.
Ngày hôm sau tỉnh lại, nàng kêu đói;
Ngày thứ ba tỉnh lại, lại chê mình bẩn, chê Tam gia không tuấn tú, chê Lý Bất Ngôn không xin đẹp, chê Tiểu Bùi gia nói ít.
Tam gia vội tắm rửa thay quần áo, cạo râu ria nửa mặt sạch sẽ.
Lý Bất Ngôn vội vàng uống một chén canh an thần, cúi đầu ngủ.
Bùi Tiểu cười lộ ra tám cái răng, kể hết chuyện lớn chuyện nhỏ ở kinh thành, ngay cả chuyện thê tử nhà ai ngoại tình với Yến Tam Hợp.
Ngày thứ tư tỉnh lại, nàng muốn lấy bút và giấy, nằm ở trên giường mất nửa canh giờ, vẽ một bức họa, sau đó nói cho Tạ Tri Phi, đây là người trói nàng.
Tạ Tri Phi ném tờ giấy vào trong lòng Chu Thanh, ra lệnh cho hắn đi điều tra, còn mình tiếp tục cùng Lý Bất Ngôn, một người gác bên giường, một người gác trên ghế.
Trên đời này thứ gì đáng quý nhất?
Mất mà có lại được!
Người Tạ gia đến, bị Tạ Tri Phi đuổi đi.
Người Chu gia đến, bị Lý Bất Ngôn đuổi đi.
Dù là tiểu Bùi gia, nếu dám nói nhiều không để Yến Tam Hợp nghỉ ngơi thì cũng là kẻ địch chung của hắn và Lý Bất Ngôn.
Tiểu Bùi gia bởi vì nói một câu “Đêm hôm đó, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì”, lại bị Lý Bất Ngôn đá ra khỏi phòng.
Tiểu Bùi gia tội nghiệp ngồi xổm dưới mái hiên nửa ngày, thầm nghĩ không được hỏi gì cả sao?
Không được!
Tạ Tri Phi và Lý Bất Ngôn thầm hạ quyết tâm, trừ phi Yến Tam Hợp khỏe lại, trừ phi nàng tự nói, không thì chẳng ai được hỏi cả.
Nhưng một ngày này, đến Lý Bất Ngôn cũng không ngăn được người Chu gia.
Chu Viễn Mặc trực tiếp vọt vào.
“Yến cô nương, chuyện không ổn rồi, cả người hắn, cả khuôn mặt, đến bây giờ đã có một nữa biển thành khí đen.”
Yến Tam Hợp đầu vẫn còn quấn băng gạc, chợt biến sắc.
Tiền căn hậu quả của án vu chú đều tìm ra rồi, chỉ thiếu một người đốt hương thôi, theo lý thì trên người Chu Toàn Cửu sẽ không còn khí đen nữa mới phải chứ.
“Vậy có nghĩa là…” Giọng nàng cực kỳ suy yếu: “Còn có một nửa oan khuất chưa giải ra.”
Khốn kiếp!
Biểu cảm của mọi người trong phòng đều nứt ra.
Tạ Tri Phi vẻ mặt kinh hãi: “Giải sai chỗ nào?”
“Không thể giải sai được.” Sau lưng Tiểu Bùi gia toát mồ hôi lạnh: “Phía Chu Toàn Cửu không thể nói dối, phía Thẩm gia, Thẩm Nguy cũng không thể nói dối.”
Lý Bất Ngôn: “Đúng rồi, tất cả đều rõ ràng hết rồi mà?”
Yến Tam Hợp hít sâu một hơi, muốn suy nghĩ lại mọi chuyện, nào ngờ vừa nghĩa, nửa bên đầu lại đau nhói.
Tạ Tri Phi không rời mắt khỏi nàng: “Khó chịu chỗ nào sao?”
“Đầu… Đau!”
Tạ Tri Phi nghe nàng nói “đau”, xoay người: “Chu đại ca, sức khỏe của nàng ấy bây giờ…”
Một bàn tay thon dài, kéo góc áo hắn.
Tạ Tri Phi vội vàng quay đầu.
“Ta muốn ở một mình.” Sắc mặt Yến Tam Hợp như con cún muốn lấy lòng chủ nhân.
Bốn mắt nhìn nhau, khoảng cách gần như vậy, Tạ Tri Phi thậm chí có thể thấy được sự bất đắc dĩ của mình trong mặt nàng.
Muốn ở một mình, chính là muốn tự hỏi vấn đề xảy ra ở đâu?
“Nhưng đầu của nàng…”
“Nhiều nhất là nửa canh giờ.”
Hắn cắn răng: “Canh giờ vừa đến, ta và Lý đại hiệp sẽ vào.”
Lý Bất Ngôn: “Lời của Tam gia, chính là lời của ta.”
Nói xong, nàng thuận thế cầm túi thơm trên bàn lên, dẫn đầu đi ra ngoài.
Túi thơm này của Yến Tam Hợp là nàng thêu, tuy rằng mũi kim xấu một chút, nhưng Yến Tam Hợp dám không đeo sao?
Túi thơm dính vết máu, không thể dùng nữa, mấy ngày nay khi nàng chờ đến tâm phiền ý loạn, lại thuận tay làm một cái giống nhau như đúc, vừa mới xong.
Lý Bất Ngôn chuyển đồ trong túi hương cũ sang túi hương mới.
Trong túi hương cũng chỉ có hai ba thứ.
Một tấm ngân phiếu, hai chiếc lá an thần, còn có một khối bạch ngọc mỏng Đường Kiến Khê nhét cho Yến Tam Hợp.
Đồ đồ ra, Lý Bất Ngôn hơi nghi ngờ.
Đây là cái gì?
Ở đâu ra thế?