Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 705: Không mưu
Buổi trưa, Tạ Tri Phi và Chu Viễn Mặc gần như đồng thời đi vào biệt viện.
Tạ Tri Phi ngồi vào chỗ của mình, không đợi dâng trà lên, đã dùng ngữ khí hết sức chắc chắn nói:
“Yến Tam Hợp, nếu Hán vương muốn tạo phản cứng đối cứng là tuyệt đối không thể thành công. Trừ phi hắn chơi xấu.”
Tiểu Bùi gia vội vàng chen vào: “Ngươi tìm ai hỏi thế, có xác định hay không?”
“Bạn trong quân đội, nắm chắc mười phần mười.” Tạ Tri Phi: “Về phần là ai, ngươi đừng hỏi.”
Tiểu Bùi gia: “…” Hờ, tên nhóc nay còn có bí mật không nói với ta à?.
||||| Truyện đề cử: Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên (Vô Địch Tiên Nhân – Ngạo Thế Tiên Giới) |||||
Yến Tam Hợp hơi nghiêng đầu: “Chu Viễn Mặc, bên ngươi thế nào?”
Chu Viễn Mặc đưa một tờ giấy tới trước mặt Yến Tam Hợp, Yến Tam Hợp không đưa tay ra nhận, mà thản nhiên nói: “Thái tử phi gặp nạn?”
“Yến cô nương, làm sao ngươi biết?” Chu Viễn Mặc cả kinh trợn mắt há mồm.
Bởi vì Đổng Tiếu là người thông minh, nhưng Hán Vương cũng không ngốc.
Giọng Yến Tam Hợp lạnh lẽo.
“Tạo phản ép vua thoái vị, cái giá quá lớn, Hán vương không có bản lĩnh, cũng không có can đảm. Chơi cứng không được, nên chỉ có thể chơi chiêu.”
Không khí trong thư phòng lại ngưng đọng.
Yến Tam Hợp nhìn Chu Viễn Mặc: “Sao rơi, là Thiên gia có đại nhân vật phải chết, Thái tử và Hoàng thái tôn đều là đại nhân vật.”
Tiểu Bùi gia hít sâu một hơi: “Người thực sự gặp nguy hiểm là Thái tử và Hoàng thái tôn ư?”
“Ta hiểu rồi.” Lý Bất Ngôn đập bàn: “Hai cha con này chết rồi, Hán vương tất nhiên sẽ trở thành người nối nghiệp ngôi vị hoàng đế, đây là hiển nhiên lên ngôi, cũng không cần phải tạo phản.”
“Không phải hai cha con này chết, thì hiển nhiên lên ngôi.” Yến Tam Hợp sửa lại: “Mà là người nào chết, Hán vương đều hiển nhiên lên ngôi.”
Thái tử chết, lão hoàng đế vẫn còn, hoàng đế không thể vượt qua con trai, mà truyền cho cháu được.
Thái Tôn chết, nhưng với người như Thái tử, cho dù truyền ngôi cho hắn, thì vị trí kia cũng ngồi không vững.
Lý Bất Ngôn “ơ” một tiếng: “Tiểu Bùi gia, huynh đệ ngươi gặp nạn rồi.”
Ngươi vẫn “ơ” à?
Sắc mặt Tiểu Bùi gia cực kỳ khó coi, nhìn Tạ Tri Phi: Làm sao bây giờ?
Sắc mặt Tạ Tri Phi khó coi hơn hắn, gân xanh trên cổ nổi lên từng sợi.
“Yến Tam Hợp, bước tiếp theo…”
“Bước tiếp theo, cần Tam gia và Tiểu Bùi gia tỉnh táo lại trước.”
Giọng Yến Tam Hợp bình tĩnh không gợn sóng: “Chúng ta cùng đứng ở góc độ Hán vương suy nghĩ thử, nếu như hắn muốn chơi chiêu, thì phần thắng lớn nhất là lúc nào?”
Lời này, giống như một chậu nước đá tưới xuống.
Tạ Tri Phi run lên.
Chính xác.
Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.
Đầu tiên tìm hiểu Hán vương, sau đó nghĩ cách.
Lúc nào có cơ hội thắng lớn nhất?
Tất nhiên là lúc bận rộn dễ mắc sai lầm, trong loạn tìm chiến thắng.
Đầu óc Tạ Tri Phi chưa bao giờ tỉnh táo như thế này: “Yến Tam Hợp, ta nghĩ ra rồi.”
Bùi Tiếu tiến lên một bước: “Ta cũng nghĩ ra rồi.”
“Trùng hợp chưa.” Yến Tam Hợp nhìn hai người bọn họ: “Ta cũng có đáp án rồi.”
Vậy thì đừng nói nhảm nữa!
Lý Bất Ngôn vội lấy ra ba tờ giấy, sau đó bắt đầu mài mực, vừa mài, vừa nói: “Quy củ cũ, viết xuống, xem có nhất trí hay không.”
Yến Tam Hợp chờ nàng mài mực xong, nhấc bút viết mấy chữ, rồi đặt ở phía sau.
Tiếp theo là Tạ Tri Phi.
Cuối cùng là Tiểu Bùi gia.
Một, hai, ba!
Cả ba cùng đặt tờ giấy lên bàn.
Mấy người Chu Viễn Mặc và Lý Bất Ngôn lại gần nhau, chỉ thấy trên ba tờ giấy viết bốn chữ giống hệt nhau.
Đại hôn Thái Tôn!
Tạ Tri Phi nhìn Yến Tam Hợp: “Nếu ta là Hán vương, ngày hôm đó là cơ hội tuyệt vời nhất.”
Ngày hôm đó, Hoài Nhân sẽ vào trong cung tạ ơn trước, sau đó mới đón dâu, cuối cùng qua lại cung Đoan Mộc.
Đoạn đường này phải đi qua rất nhiều nơi, gặp được rất nhiều dân chúng vây xem, Hoài Nhân thân là thái tôn hiển nhiên chính là một bia ngắm bằng thịt.
Cho dù không động thủ trên đường, thì trong cung Đoan Mộc cũng có rất nhiều cơ hội.
Ngày hôm đó, cửa cung Cung Đoan Mộc mở rộng, nghênh đón khách khứa bốn phương, sát thủ trà trộn vào trong đám khách khứa, người đến người đi, thần không biết quỷ không hay.
Về phần đối phó với Thái tử, vậy thì càng đơn giản.
Một khi sự ám sát bắt đầu, tất sẽ khiến cho tân khách hoảng loạn, Thái tử quá béo, đi đứng lại không tốt, trong hoảng loạn chỉ cần có người tới gần, là có thể cho hắn một đao trí mạng.
“Yến Tam Hợp
Bùi Tiếu khàn giọng: “Chúng ta không thể trơ mắt nhìn hỉ sự biến thành tang sự, phải nghĩ cách ngăn cản hắn lại.”
Yến Tam Hợp: “Ngươi định ngăn cản như thế nào?”
Bùi Tiếu nhíu mày nói: “Nói cho Hoài Nhân, để hắn có phòng bị, sau đó chúng ta ở bên cạnh…”
“Dừng lại.” Yến Tam Hợp làm thủ thế: “Nói cho hoàng thái tôn, vậy thì Đổng Thừa Phong, phải làm sao bây giờ?”
Bùi Tiếu ngẩn ra.
“Cái gì?”
“Quân tử không đứng dưới bức tường nguy hiểm, Hoàng thái tôn dù có rộng lượng hơn nữa, thì cũng không để ngươi và Tam gia làm loạn, cũng sẽ không để cho mình lấy thân ra mạo hiểm, đây là điểm thứ nhất.”
Yến Tam Hợp: “Thứ hai, Đổng Thừa Phong là báo thù cho tiên thái tử, là người khác đường với hoàng thái tôn, nếu hoàng thái tôn biết, ngươi chắc chắn hắn sẽ buông tha cho Đổng Thừa Phong không?”
Bùi Tiếu: “Ta…”
“Ngay cả người huynh đệ tốt như ngươi cũng không chắc…” Yến Tam Hợp cười gằn: “Như vậy nếu muốn giải tâm ma, muốn bảo vệ Đổng Thừa Phong, thì không thể mạo hiểm như vậy.”
Không biết có phải là ảo giác của Bùi Tiếu hay không, sau khi Yến Tam Hợp nói xong lời này, hắn dường như thấy thân thể Chu Viễn Mặc, hơi nghiêng về phía Yến Tam Hợp.
Ngươi có bạn ta cũng có vậy!
Bùi Tiếu vội lấy nhìn Tạ Tri Phi: Lên!
Tạ Tri Phi nhìn hắn: “Việc này quả thật không thể mạo hiểm, ta đứng về phía Yến Tam Hợp.”
“Tạ Ngũ Thập, ngươi…”
Bùi Tiếu giận đến nổ phổi: “Lỡ như ngôi sao rơi xuống kia chính là Hoài Nhân, ngươi, ngươi làm như vậy không sợ hắn thất vọng sao?”
“Ta sẽ bảo vệ hắn!”
Bùi Tiếu vừa nghe giọng nói này, thì càng tức giận, cười gằn nói: “Sao, ngươi vẫn chưa dứt tình cũ với hắn à?”
“Kệ ta!” Lý Bất Ngôn bĩu môi.
“Ngươi…”
“Đừng ồn ào!”
Tạ Tri Phi đứng ra: “Bây giờ tình huống chúng ta phải đối là, phá vỡ kế hoạch của Hán vương, hơn nữa còn phải bảo vệ Đổng Thừa Phong mà không kinh động đến ai hết.”
“Không phải bảo vệ.” Yến Tam Hợp nặng nề nhìn Tạ Tri Phi: “Mà là vào ngày đại hôn của Hoàng thái tôn, nghĩ cách để Đổng Thừa Phong bỏ chạy.”
Tạ Tri Phi bị nàng nhắc nhở như vậy, hắn bỗng hiểu ra.
Hán vương thất bại, Đổng Thừa Phong gặp nguy hiểm.
Mối nguy hiểm này trước hết đến từ Hán vương.
Hắn có thể đột nhiên ý thức được việc mình đi đến một bước này, thực ra vì tên sư gia đổ thêm dầu vào lửa, do đó thẹn quá hóa giận, một đao giết hắn hay không?
Thứ hai, là từ Hoàng đế.
Huynh đệ tay chân tương tàn, hoàng đế tất nhiên sẽ tức giận, lúc điều tra rõ phủ Hán vương, chắc chắn sẽ tra ra Đổng Thừa Phong.
Chưa nói đến thân phận thật sự của Đổng Thừa Phong, chỉ riêng việc hắn giúp đỡ Hán Vương mưu đồ, thì đã sống không được rồi!
“Ta muốn hắn… sống!”
Giọng Yến Tam Hợp nhẹ như một cơn gió.