Đọc truyện Full

Chương 707: Đập nồi

Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi

Tác giả: Di Nhiên

Dịch: Quá khứ chậm rãi

Chương 707: Đập nồi

Chuyện không khó đoán trước.

Ngày hoàng thái tôn đại hôn, một khi Hán vương hành động, thì chắc chắn là có thể ghi một hồi náo loạn vào sử sách.

Hoàng đế chắc chắn sẽ nổi trận lôi đình.

Thiên tử giận dữ, điều tra ngàn dặm.

Đổng Thừa Phong thân là mưu sĩ Hán vương tín nhiệm nhất, dù Hán vương thành hay bại, thì Cẩm Y Vệ chắc chắn phải bắt được hắn.

Kết quả sau khi bắt được, chỉ có một chữ chết.

“Yến cô nương, lỡ như Cẩm Y vệ tìm tới, thì ngươi phải làm sao?”

Lỡ như thân phận thực sự của Đổng Thừa Phong bị tra ra, thì ngươi phải làm sao?

Chu Viễn Mặc càng phân tích tiếp, càng cảm thấy kinh hãi.

Không chỉ ngươi, chủ nhân biệt viện này – Tiểu Bùi gia, Tạ tam gia từng kết giao thân thiết với ngươi.

Bùi gia phía sau Tiểu Bùi gia, Tạ gia phía sau Tam gia.

Còn cả Lý Bất Ngôn, Chu Thanh, Đinh Nhất, Hoàng Kỳ, ai nấy đều phải chịu liên lụy.

Những người trước mắt này, từ khi quan tài Chu Toàn Cửu bị nổ bắt đầu, đều cố hết sức giúp đỡ Chu gia, không ngại gió mưa, không kêu khổ than mệt, nếu quả thật có bất trắc…

Chu Viễn Mặc hắn cho dù đến âm tào địa phủ, thì lương tâm cũng khó mà an.

Nói xong, cả thư phòng lặng ngắt như tờ.

Biểu cảm trên mặt mỗi người, đều nặng nề.

Chu Viễn Mặc nhắc nhở là đúng.

Đổng Thừa Phong không phải ai khác, hắn là người gảy đàn ru ngủ cho tiên thái tử, cũng là người duy nhất còn sống trong phủ tiên Thái tử.

Mà tiên Thái tử, là tấm vảy ngược của vị trên long ỷ kia, không ai dám nhắc tới hắn, chớ nói chi bọn họ còn giấu một Đổng Thừa Phong có quan hệ với tiên Thái tử.

Đây là tội lớn mất đầu đó!

Yến Tam Hợp lại rất bình tĩnh.

“Vậy cũng chỉ có một cách, không đưa Đổng Thừa Phong đến biệt viện, mà. trực tiếp mang ra khỏi Hoàng thành, ta sẽ hỏi hắn trên đường, không rước hoạ cho Tam gia, Tiểu Bùi gia.”

Tạ Tri Phi: “Nàng là nghĩa muội của ta, nếu thật sự có lúc đó, có thể xóa sạch được sao?”

Bùi Tiếu cười gằn: “Mỗi ngày ta đều đến biệt viện này, có thể dọn sạch mới là lạ đó!”

“Nhìn đi!” Yến Tam Hợp: “Làm thế nào cũng nguy hiểm, Chu Viễn Mặc ngươi nói phải làm sao bây giờ?”

Chu Viễn Mặc bị hỏi đến á khẩu không trả lời được.

Đâu chỉ Tam gia, Tiểu Bùi gia không thể phủi sạch quan hệ, mà Chu gia hắn, cũng chưa chắc có thể phủi sạch.

Chuyện đến nước này, chỉ có thể tiếp tục làm thôi.

Giọng Tạ Tri Phi trầm thấp: “Việc chúng ta cần làm bây giờ là giảm thiểu rủi ro xuống mức thấp nhất.”

Bùi Tiếu vuốt cằm: “Trực tiếp mang ra Hoàng thành là chủ ý tốt, chuyện xong rồi, cũng có thể cho hắn cao chạy xa bay.”

Lý Bất Ngôn trầm ngâm: “Vậy phải chuẩn bị xe ngựa lớn một chút.”

Hoàng Kỳ: “Trên xe còn phải để chút lương khô gì đó.”

Đinh Nhất: “Còn phải có một đại nhân vật ngồi trên chiếc xe ngựa này, hơn nữa phải có lý do chính đáng để ra khỏi thành, không khiến cho người ta nghi ngờ.”

Yến Tam Hợp: “Những thứ này đều phải tỉ mỉ thương lượng, không được sai một li nào.”

Tạ Tri Phi thấy Chu Viễn Mặc vẫn rất lo lắng, vỗ vai hắn nói: “Chu đại ca, nhớ kỹ lời Yến Tam Hợp nói: Dốc hết lòng, nghe thiên mệnh.

Tiểu Bùi gia bỗng nhiên cười khẽ: “Tư lúc ta đi theo Yến Tam hợp giải tâm ma, đầu đều đeo ở trên thắt lưng cả.”

“Sợ gì chứ!” Lý Bất Ngôn nói: “Cùng lắm thì mười tám năm sau, bà cô đây vẫn làm một nữ hán tử.”

Đinh Nhất đi lên trước: “Dù sao Yến cô nương và Tam gia bảo ta làm cái gì, thì ta sẽ làm cái đó, không nghĩ nhiều.”

Hoàng Kỳ đi theo: “Nghĩ nhiều cũng vô dụng, cũng đâu còn lựa chọn gì.”

Chu Thanh kiên định đứng ở phía sau Tam gia: “Chu đại nhân, đừng lo lắng, Yến cô nương lần nào cũng đều có thể gặp dữ hóa lành.”

Hốc mắt Chu Viễn Mặc nóng lên, bỗng nhiên nghĩ tới lần đầu hắn đến biệt viện cầu xin Yến Tam Hợp vì vụ tâm ma.

Cũng là căn phòng này.

Yến Tam Hợp lạnh lùng nhìn hắn, nói: “Ta muốn ngươi sau này trung thành với ta.”

Hắn nghĩ thầm, cô nương này có phải điên rồi à, nói mê sảng gì thế?

Ta là gia chủ Chu gia, đời này chỉ trung thành với một mình Hoàng đế, ngươi chẳng qua là một bà đồng, là cái thá gì chứ?

Hôm nay quay đầu lại nhìn…

Chu Viễn Mặc lui về phía sau năm sáu bước, giơ tay, khom lưng, vái Yến Tam Hợp và những người bên cạnh nàng.

Hành lễ xong, hắn lấy tay áo lau nước mắt: “Ta tính một quẻ cho các ngươi…”

“Chu Viễn Mặc.” Yến Tam Hợp lạnh lùng nhìn hắn: “Ngươi có biết cảnh giới cao nhất của việc xem bói là gì không?”

Chu Viễn Mặc ngẩn ra: “Là gì?”

“Là tính không chuẩn!”

Ngày đại hôn của Hoàng thái tôn, được định vào hai mươi sáu tháng hai.

Lễ bộ, phủ Nội vụ, cung Đoan Mộc… người người bận tối mày tối mặt, chỉ hận không thể vắt giò lên cổ mà chạy cho kịp

Phía bên Binh bộ cũng rất căng thẳng chuẩn bị lương thảo và chiến mã trước đại chiến.

Đại hôn của Thái Tôn qua đi, đại quân sẽ lập tức xuất phát, Hoàng đế ngự giá thân chinh, không thể qua loa được.

Người trong biệt viện còn bận rộn hơn.

Mỗi buổi tối, thư phòng đèn đuốc sáng trưng, tất cả mọi người tụ tập trong gian phòng nho nhỏ này, thương lượng từng chi tiết việc đưa Đổng Thừa Phong ra khỏi thành Tứ Cửu.

Không thể sai lầm;

Không dám phạm sai lầm.

Sai rồi, là kết cục vạn kiếp bất phục.

Trong sự bận rộn đó, phủ Hán vương an tĩnh đến kỳ lạ.

Hán vương không đưa thiếp xin tiến cung, mỗi ngày ở trong phủ, luyện võ, uống trà, lẳng lặng chờ ngày đại hôn của cháu trai đến.

Giống như hắn đã xem nhẹ chuyện được sủng hay thất sủng rồi vậy.

Hắn khác thường như thế, khiến cho đám tùy tùng đều có hơi không hiểu: Đây là sao vậy, chẳng lẽ thật sự không có hứng thú với long ỷ kia, không đánh cược một lần nữa sao?

Thời gian, thong thả trôi qua.

Đến ngày hai mươi tháng hai, thời tiết đột nhiên nóng lên, mặc một bộ áo choàng mùa đông đi trên đường, không bao lâu đã mồ hôi đầm đìa.

Nhiệt độ tháng hai cao như vậy, thật hiếm thấy!

Đến hai mươi bốn tháng hai, mặc áo mỏng rồi cũng thấy nóng, mặt trời nóng bỏng treo trên không, đám nông dân đồng loạt ai oán, thời tiết quỷ quái không bình thường này.

Thời tiết ngày hai mươi lăm tháng hai, lại càng khiến người ta không ngờ.

Sáng sớm trời quang mây tạnh, trong không khí thấp thoáng làn hơi khô nóng của mùa hè.

Nhiệt độ buổi chiều càng cao hơn, người đứng dưới ánh mặt trời chói chang, giống như sắp bị phơi khô vậy.

Lúc chạng vạng, thời tiết âm u.

Không lâu sau, đã nổi gió lớn, gió thổi mây đen tới, phía chân trời bỗng chốc tối sầm.

Rất nhanh, từ xa truyền đến tiếng sấm ầm ầm, từng tia chớp thỉnh thoảng bổ vào bầu trời tối đen như mực, khiến cả thành Tứ Cửu như bị nứt ra.

Tháng hai có sấm sét là chuyện lạ chưa từng thấy.

Cổ nhân có câu: Xuân lôi bất phát, đông lôi bất tàng, binh khởi quốc thương; *Cổ nhân lại có câu: Xuân chính nguyệt lôi, dân bất xuy, vi tang vi dịch. **

*Ý nghĩa của câu này là, nếu mùa xuân không có tiếng sấm, trong khi mùa đông lại có, điều này được coi là một dấu hiệu không may mắn, có thể báo hiệu chiến tranh và tổn thất cho quốc gia. Ở Trung Quốc cổ đại, tiếng sấm mùa xuân được coi là khởi đầu cho sự sống mới, là biểu tượng của điềm lành. Ngược lại, mùa đông là thời gian mọi thứ nghỉ ngơi và ẩn náu, tiếng sấm xuất hiện vào thời điểm này được coi là bất thường và có thể báo hiệu xáo trộn xã hội hoặc chiến tranh.

**Câu này có nghĩa là, nếu có tiếng sấm trong tháng đầu tiên của mùa xuân (tháng Giêng theo lịch âm), mọi người sẽ không nấu ăn, vì điều này được coi là điềm báo của cái chết (tang tóc) và dịch bệnh. Trong cổ đại, tiếng sấm vào tháng Giêng được coi là một dấu hiệu xấu, vì nó vi phạm quy luật tự nhiên và có thể mang lại tai họa như dịch bệnh và đói kém.

Đây là ông trời muốn diệt người sao!

Dân chúng đồng loạt chạy về nhà, thế cho nên còn chưa vào đêm, toàn bộ đường phố thành Tứ Cửu đều không thấy một bóng người.

Ngay lúc này.

Tất cả người của Binh Mã ti đều ra ngoài tuần tra.

Cẩm Y Vệ, thân vệ của thiên tử cũng đã bắt đầu sắp xếp phòng vệ trong thành.

Thân vệ của Thái tử thân lại lần nữa tuần tra lộ tuyến Thái Tôn đại hôn ngày mai.

Tạ Tri Phi cưỡi ngựa, nhìn mây đen kịt trên đỉnh đầu, trong lòng bồn chồn.

Khâm Thiên Giám ngàn chọn vạn chọn, sao lại chọn ra một ngày như vậy.

Thật không may mắn!

“Lão đại, Đông thành, Bắc thành đã kiểm tra xong, không thấy ai khả nghi.”

“Lão đại, nam thành, tây thành hết thảy như thường.”

“Không thể lơ là.”

Giọng Tạ Tri Phi vang dội.

“Đại lễ của hoàng thái tôn ngày mai, chắc chắn không thể xảy ra một sự cố nho nhỏ nào, dặn các huynh đệ, phải nghiêm túc quan sát mỗi con ngõ nhỏ, mỗi con đường!”

“Vâng!”

Vừa dứt lời, đã thấy từ xa có một người một ngựa đang chạy như bay tới.

Phím tắt:←

Phím tắt:→

Chương trước


Tiểu thuyết cùng thể loại

Âm Nữ
Âm Nữ
Chị tôi là â.m nữ, bẩm sinh đã sợ ánh sáng. Mẹ tôi chưa bao giờ cho chị ra ngoài, càng không để chị ấy làm việc mà luôn cẩn thận chăm sóc, cho chị ăn ngon uống…
Bánh Đào
Bánh Đào
Năm tám tuổi, ta chế. t thảm dưới vó ngựa của Thái tử. Thị vệ cho cha mẹ ta một lượng bạc rồi đuổi đi. Cha mẹ ta cũng không thèm nhặt xá c ta, nhận bạc xong…
Cha Chó
Cha Chó
Vợ mọi người có biết nuôi chó không? Sau khi cha tôi ch/et, mẹ tôi dẫn về một con chó đen vừa to khỏe vừa hung ác, khi nó đứng thẳng lên còn cao hơn cả người. Nó…
Chờ Đông Đến Em Lại Nói Yêu Anh
Chờ Đông Đến Em Lại Nói Yêu Anh
Lê Niên Ái thầm yêu một người. Đáng lẽ là tình cảm đơn phương, thì chỉ cũng chỉ ảnh hưởng bản thân mình mà thôi, nhưng khi tình cảm cứ giữ sâu, mà càng càng lớn dần, việc…
Cục Đá Cưng Của Nữ Đế
Cục Đá Cưng Của Nữ Đế
Nữ Đế muốn dời cung, Khâm Thiên Giám chọn ra một cái núi tuyệt thế vừa hay lại là núi của tiểu sơn thần Nhạc Chức. Nhạc Chức lăn lộn hơn ngàn năm trong tiên giới, vất vả…
Cười Người Một Đời Được Như Ước Nguyện
Cười Người Một Đời Được Như Ước Nguyện
Đích tỷ mang lòng ái mộ vị thái tử mê luyến chốn thanh lâu, nàng muốn giả làm kỹ nữ để có thể lọt vào mắt xanh của thái tử. Là ta c.ưỡng ép ngăn nàng lại. Sau…

0
Bình luậnx
Đọc truyện Full