Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 738: Hồi ức 8
“Thẩm Đỗ Nhược.”
Lương thị thu tay về, nhìn thẳng vào ta.
“Hắn không biết ta đến, trước khi trời tối, hắn bảo ta đưa ngươi đi.
Nhưng ta nghĩ, bụng ngươi lớn như thế thì có thể đi đâu?
Nếu bị người khác phát hiện, chân trời góc biển ngươi cũng trốn không thoát.”
Đúng vậy.
Ta không có nơi nào để đi.
Nếu hắn thật sự muốn đập nồi dìm thuyền, ta chỉ có một con đường là chôn cùng.
“Ngươi sinh con ra, ta để Tố Chi lại cho ngươi, ngươi lẫn vào trong đám hạ nhân, không ai biết ngươi từng sinh một đứa con cho hắn.”
Lương thị hít sâu một hơi.
Nàng là con gái duy nhất của Thẩm gia, thân phận ở phủ Thái tử chỉ là một nữ y, chuyện có liên quan thế nào, cũng không liên quan đến nàng.
Lui một vạn bước mà nói, cho dù liên lụy đến nàng, đứa nhỏ ít nhất vẫn có thể sống sót.
Ta không tin lắm: “Nó thật sự có thể sống sao?”
Đáy mắt Lương thị tràn đầy dũng khí ăn cả ngã về không: “Chỉ cần ngươi dám sống, ta có thể bảo vệ nó, ta thật sự có cách.”
Máu của ta đều ngừng chảy, đầu óc không thể suy nghĩ gì.
Hai mươi bốn năm ta chỉ sống trong y thuật và thảo dược trên đời, hoàn toàn không hiểu những thủ đoạn của người này.
“Thẩm Đỗ Nhược, ngươi hiểu hắn không?”
Lương thị bỗng nhiên cười khẽ.
“Hắn thật sự chỉ là một đứa trẻ, rất thiện lương, rất dịu dàng, rất đa tình. Ngày đại hôn hắn vén khăn voan đỏ của ta lên, rõ ràng trong lòng không thích, nhưng gương mặt vẫn cười, không hề làm khó dễ ta.
Hắn đối xử với ai cũng tốt, nhưng chỉ nghiêm khắc với chính mình.
Ngươi đừng nhìn hắn nhìn nhẹ nhàng hờ hững giống như chẳng để tâm chuyện gì, thực ra mỗi một chuyện, mỗi một người đều đè nặng trong lòng hắn.
Thẩm Đỗ Nhược, ngươi còn nhớ Đường Chi Vị không?
Ngày Đường Chi Vị vào giáo phường ti, suốt mười hai canh giờ, hắn nhốt mình trong thư phòng, một ngụm nước cũng không uống.
Trận bệnh ngày chín tháng chín năm ngoái, ngươi có biết vì sao mà đến không?
Là vì Đường Chi Vị đó.
Đường Chi Vị cuối cùng cũng ra khỏi giáo phường ti, vào am ni cô, hắn không tiện đi thăm nàng, để cho ta đến từ xa xem thử.
Ta chỉ nhìn thoáng qua, đã cảm thấy chua xót.
Hắn thì sao?
Đường Chi Vị là con gái duy nhất của ân sư hắn, là cô nương lớn lên cùng hắn, hắn khó chịu biết bao nhiêu.
Việc này đặt trong lòng hắn suốt tám năm, ngươi nói, hắn có thể không đổ bệnh sao?”
Lương thị rơi nước mắt.
“Thẩm Đỗ Nhược, tại sao ta lại tính kế ngươi, là bởi vì những năm gần đây, ngươi là người duy nhất khiến trong mắt hắn có ánh sáng.
Thẩm Đỗ Nhược, sinh đứa bé ra đi, như vậy ngươi có thể sống, đứa bé cũng có thể sống, coi như để lại đời sau cho hắn.
Ta hỏi: “Vậy ngươi thì sao, thế tử thì sao?”
Lương thị rưng rưng cười khẽ nói: “Ta và thế tử đi cùng hắn, dù sao cũng phải có người bên cạnh hắn chứ!”
…
Sáng sớm ngày mười bốn tháng bảy năm Nguyên Phong ba mốt.
Phàm là chuyện sinh nở, đều phải đúng thời gian, chưa đến lúc, thì không được dùng thuốc phá thai, nếu bất đắc dĩ thì mới uống.
Nếu chưa xác định thì bà đỡ không được động lung tung vào.
Đợi thắt lưng đau, thai chuyển hướng xuống dưới, nước ối vỡ, mới có thể uống thuốc thôi sinh.
Thôi sinh chỉ có Phật thủ tán là ổn thoả nhất, lại nhanh chóng.
Sau khi tắm rửa thay quần áo, uống một chén thuốc thôi sinh, giờ Tỵ bắt đầu đau bụng đẻ.
Ban đầu chỉ hơi đau, sau đó cứ cách một khoảng thời gian lại đau thắt lại.
Hai canh giờ sau, miệng ta cắn miếng vải, đau đến chết đi sống lại, cả người giống như vừa vớt khỏi nước.
Bà đỡ họ Trần, thế tử là do bà đỡ sinh.
Bà ấy làm nghề này mấy chục năm, tương đối có kinh nghiệm, không ngừng chỉ điểm bên tai cho ta, phải hít thở như thế nào, phải dùng sức như thế nào.
Ta đã thấy rất nhiều nữ nhân sinh con, cũng biết là rất đau, nhưng chưa từng nghĩ sẽ đau đến thế.
Các mạch máu vỡ trong cơ thể như có vô số đao nhọn đồng thời đâm vào.
Xương cốt như bị người ta bẻ gãy.
Đau đến băm xương thành tro, cũng không gì hơn cái này.
Từ giờ Tỵ, đau đến sau giờ ngọ;
Lại từ buổi chiều, đau đến tận hoàng hôn.
Ta vẫn luôn cầm chặt lấy tay Lương thị, tay của nàng bị ta nắm đến loang lổ vết máu.
Nữ nhân chết tiệt này, nếu không phải nàng, sao ta lại chịu đau đớn thế này.
Lúc sắp kiên trì không nổi nữa, Lương thị ghé vào tai ta không có ý tốt nói: “Thẩm Đỗ Nhược, cẩn thận một xác hai mạng đó!”
Ta không có đường lui.
Nửa đời tùy hứng và tiêu sái của ta, đều hoá thành tro ở trong sự đau đớn khôn cùng này, nhưng đứa bé vẫn không chịu ra.
Lương thị nhìn đồng hồ cát, lòng nóng như lửa đốt, sắc mặt còn tái hơn sản phụ ta đây.
Cuối cùng, nàng cắn răng một cái.
“Thẩm Đỗ Nhược, ta phải đi tiễn hắn, ngươi có lời gì muốn ta chuyển cho hắn không?”
Trong mắt ta toàn sự sợ hãi.
Đêm khuya, bọn họ chuẩn bị động thủ.
Ta buông tay Lương thị ra, lấy miếng vải bông đã cắn nát trong miệng xuống, nói từng chữ.
“Ngươi nói cho hắn biết, chắc chắn phải đi tới bờ bên kia, bờ bên kia mới là kết cục của hắn.”
“Được!”
Lương thị lau nước mắt, xoay người vội vàng rời đi.
Ta thở hổn hển mấy hơi, nói với Tố Chi: “Lấy túi kim của ta ra, nhanh!”
Tố Chi cầm lấy túi châm cứu, ta cố gắng chống nửa người ngồi dậy, nhét vải bông vào miệng, sau đó rút năm cây kim từ trong túi châm ra, đâm vào năm huyệt vị trên người.
Nỗi đau ùn ùn kéo đến, hoàn toàn bao phủ ta.
Ta giãy dụa, nức nở, khẩn cầu với thần linh.
Cầu xin cho ta sống sót, cho con ta sống sót, và cả hắn…
Giờ phút này, hắn chắc chắn đã cởi bỏ bộ áo cũ thường mặc kia, thay thành khôi giáp, cầm lấy đao kiếm.
Hắn đứng trong ánh sáng ban đêm.
Thần sắc vẫn trầm ổn yên tĩnh, thản nhiên thong dong như thường ngày.
Những người đi theo hắn, hắn đều sẽ thầm khắc ghi từng gương mặt trong lòng.
Cuối cùng hắn sẽ nhìn Lương thị đang chạy như bay tới.
Lương thị từ xa nhìn hắn, ch ảy nước mắt.
Đó là nam nhân duy nhất tồn tại trong mắt nàng.
Ý nghĩa cuộc sống của nàng, là trở thành nữ nhân của hắn, đứng bên hắn, ngắm mặt trời mọc, ngắm mặt trời lặn, ngắm núi cao, ngắm biển rộng…
Họ bốn mắt nhìn nhau.
Hai mươi mấy năm gắn bó bầu bạn, đều ở trong mắt này.
Hắn sẽ khẽ gật đầu với Lương thị.
Lương thị mỉm cười đoan trang, hòa ái.
Đó là nụ cười hắn yêu thích.
Điểm khác biệt duy nhất là đây không phải là biểu hiện của Lương thị.
Mà đó là nụ cười của nàng.
Nàng mỉm cười tiễn phu quân mình, một nam nhân tốt bụng, dịu dàng, đa tình, như một đứa trẻ.
“Nữ y, dùng sức đi, ta thấy đầu đứa bé rồi, dùng sức đi, nhanh, dùng sức đi.”
Hai mắt ta trợn tròn, gân xanh nổi lên, mặt màu còn dữ hơn quỷ dữ.
Sức lực cả người đều tập trung vào dưới người, bốn kinh tám mạch cũng tập trung vào bên dưới.
Theo cơn đau nhức, ta cảm thấy bên dưới người có cái gì đó trượt ra.
Cùng lúc đó, nước mắt của ta cũng chảy ra.
Trong nước mắt, ta dường như nhìn thấy hắn xoay người lên ngựa, đi thật xa thật xa, cuối cùng nhìn thoáng qua phủ Thái tử.
Đây là nhà hắn.
Sau khi hết thảy kết thúc, thì hắn sẽ về nhà.
Trong nhà có một đứa bé vừa mới sinh ra, trên người con còn vương vết máu, nhưng mãi không nghe thấy tiếng khóc.
Con chờ hắn về nhà, lắng nghe tiếng khóc đầu tiên trong trẻo của con, nhìn thấy chiếc răng sữa đầu tiên của con.
Và.
Nghe con gọi hắn một tiếng: Phụ thân!