Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 743: Giải ma 2
“Đồng môn sư đệ Đường Kiến Khê của ngươi đã nói với ta, sau khi Hiếu Nhân hoàng hậu chết, tiên đế bắt đầu giết người, hắn giết những người nào?”
Yến Tam Hợp chắp tay đứng.
“Ở trong mắt các ngươi, kẻ hắn giết chính công thần lương tướng, làm lạnh lòng thế nhân; nhưng ở trong mắt hắn, hắn đang giết mấy người có uy hiếp với giang sơn xã tắc, người có công cao chấn chủ.”
Hắn giết vì ai?
Vì chính hắn, cũng vì con cháu Triệu gia, hắn muốn giang sơn Triệu gia đời đời truyền nối.
Ngươi thân là Thái tử, không chỉ không rõ dụng tâm của hắn, đứng bên cạnh hắn, cùng tiến cùng lùi với hắn, còn tin lời của tiên sinh ngươi, cứ ở bên cạnh khuyên nhủ hắn.
Mỗi lời nói cử chỉ của ngươi, quả thật là nhân hiếu.
Nhưng chút nhân hiếu này, chẳng đủ nhét kẽ răng so với giang sơn Triệu gia các ngươi.
Tiên sinh dạy ngươi, sống xứng đáng với lương tâm của mình là tốt rồi.
Lương tâm là gì?
Ăn được hay bán được?
Người có lương tâm, sẽ ngồi vững trên giang sơn sao?”
Yến Tam Hợp cười gằn một tiếng.
Người thực sự có lương tâm, thì không thể ngồi vào một góc của địa vị cao kia!
Đồng tử đen nhánh của quạ đen khẽ hơi run rẩy, ánh sáng trong đồng tử nhạt đi, nỗi bi thương ẩn giấu rất sâu dần lộ ra.
Bàn tay Yến Tam Hợp buông xuống bên cạnh nắm chặt.
“Hai chữ Nhân Hiếu không sai, xem dùng ở trên người ai.
Tiên đế là người Nhân Hiếu sao?
Rõ ràng là không phải.
Ngươi dùng nhân hiếu của ngươi, thắng được sự kính yêu của bách quan, hắn lại trở thành bạo quân “Điểu tận cung tàng”.
Ngươi vì mọi người, hắn vì Triệu thị.
Ngươi dùng thiện ý của ngươi, để đền bù ác ý của hắn.
Nhưng ngươi đã quên một điểm, hắn là quân, ngươi là thần, hắn là cha, ngươi là con, con không nói lỗi cha, thần không được nói lỗi vua, ngươi như thế rõ ràng là khiêu chiến trắng trợn quyền uy của hắn.
Đạo làm người, một thiện, một hiếu.
Đạo Quân vương, thuận hắn thì sống, nghịch hắn thì chết.
Sự khuyên răn của ngươi âm thầm nghịch lại hắn; Như vậy vị trí của ngươi trong lòng hắn, tất nhiên cũng sẽ âm thầm thấp xuống.
Một ván này, ngươi nhìn như thắng, thực tế thì đã thua.
Yến Tam Hợp dừng lại một chút, lại nói:
“Trong chuyện này, còn có một điều càng nguy hiểm hơn, ngươi biết là gì không?
Tiên đế già rồi.
Sự già yếu của một người, chẳng ai có thể ngăn lại được; Mà ngươi lại trẻ trung phong nhã hào hoa, hăng hái.
Nếu là cha con bình thường, lão phụ thân chỉ biết cảm thán một tiếng: Con trai ta trưởng thành rồi!
Nhưng ở nhà Thiên tủ, già yếu có nghĩa quyền lực dần đi xuống và xói mòn, cũng có nghĩa là Thái tử ngươi, dù không làm gì, ở trong mắt hắn đều là phản nghịch cả.
Quyền lực là gì?
Là nhất ngôn cửu đỉnh, là quyền sinh quyền sát, là tài phú, là nữ nhân, là kính sợ, là thiên hạ Cửu Châu vạn dặm này.
Tiên đế là một người sắc bén, cực khổ lắm mới nắm trong tay thiên hạ, hắn có thể chắp tay nhường sao?
Không.
Hắn sẽ không nhường bất cứ ai, cho dù người đó có là con ruột của hắn.
Lòng vua như biển, không chứa nổi một chiếc thuyền con, cho nên hắn làm khó dễ ngươi là điều tất nhiên.
Ngươi tiến thoái lưỡng nan, cũng là tất nhiên.
Thực ra, đây không phải là chuyện xấu.
Tiên đế đề phòng, làm khó dễ, chèn ép đối với người thuận buồm xuôi gió như ngươi là một cách tôi luyện vô cùng tốt, cho nên sau vụ án Đường Kỳ Lệnh, ngươi bị buộc lớn lên sau một đêm.
Đáng tiếc vẫn không đủ, còn lâu mới đủ.
Cánh quạ đen khẽ vỗ một cái, cắt đứt lời Yến Tam Hợp.
Yến Tam Hợp nhìn đồng tử quạ đen, phát hiện sự bi thương trong đồng tử đen của nó càng ngày càng đậm, mỏ hơi mở ra tựa như muốn biện hộ gì đó.
Nhưng còn gì để biện hộ nữa?
Nàng im lặng một hồi, lại nói tiếp: “Có hai hòn đá giống hệt nhau, một hòn trở thành đá lát đường trên cầu, bị giẫm đạp; một hòn trở thành tượng Phật, được vạn người cung kính.
Mà ngươi, từ nhỏ đến lớn đều quá thuận lợi, ngươi muốn gì, đều có thể đạt được cái đó, không cần cướp, không cần đoạt, có người sẽ tranh đoạt đưa đến trên tay ngươi.
Ngươi đã bao giờ thấy chó hoang tranh giành thức ăn chưa?
Một đám chó hoang sắp chết, đối mặt với miếng thịt chỉ nhỏ bằng nắm tay, ai ăn được miếng thịt kia, thì kẻ đó sẽ có thể sống sót.
Ngươi nói xem, loại người nào có thể sống sót?
Là con chó hoang có móng vuốt sắc bén nhất, hàm răng bén nhọn nhất, đói nhất, h@m muốn sống mạnh nhất, liều mạng nhất, không tuân theo quy củ nhất.
Nếu như con chó đó mềm lòng một chút, xuống tay chậm một chút, không dốc hết sức, thì sẽ không cướp được miếng thịt kia.
Điều này gọi là gì?
Gọi là mạnh thắng yếu thua.”
Yến Tam Hợp khẽ cười.
“Nhìn khắp thiên hạ, ngươi thực ra đã kẻ mạnh số một số hai, nhưng ngươi đừng quên, Triệu Tễ ở bắc địa còn mạnh hơn ngươi.
Hắn mạnh ở chỗ nào?
Ở tâm chí hắn.
Tâm chí là gì?
Nói đơn giản, chính là tâm tư và nghị lực.
Triệu Tễ nổi lên tâm tư đoạt đích lúc nào, ngươi biết không?
Tâm tư của hắn giấu sâu thế nào, ngươi biết không?
Hắn có thể làm được gì vì tâm tư này ngươi biết không?
Để ngồi lên ngôi vị hoàng đế, tảng đá của hắn đã tốn bao nhiêu đao để mài, ngươi biết không?”
Quạ đen phát ra vài tiếng kêu nhỏ, Yến Tam Hợp nghe thấy bi thương từ trong tiếng kêu đó, ngữ khí không khỏi nhẹ nhàng hơn một chút.
“Ngươi có biết Lục Thời đánh giá ngươi như thế nào không…
Hắn nói con người sợ so sánh, không phải ngươi nhân từ nương tay, không phải ngươi mưu lược không sâu, nhưng dã tâm của người nọ quá to lớn, thủ đoạn quá tàn nhẫn, kế hoạch quá sâu sắc, khắp thiên hạ không có ai bằng.
Triệu Lâm, ngươi ngẫm lại xem, hắn sinh trưởng trong hoàn cảnh như thế nào?
Mười sáu mười bảy tuổi phong vương, quanh năm đóng ở Bắc Địa.
Bắc địa là nơi cực hàn, cực khổ, đồng thời thỉnh thoảng còn đánh trận với ngoại tộc.
Việc đánh trận, không phải ngươi chết, thì là ta vong, muốn sống sót, phải liều mạng, phải tính toán, phải hung mãnh hơn cả dã thú.
Mỗi lần gió lạnh thổi vào mặt hắn, là một lần ông trời đang mài dũa hắn.
Đánh nhau với kẻ địch một lần, ông trời lại đang mài giũa một lần.
Hơn hai mươi năm phong sương tôi luyện, ngươi suy nghĩ xem, ông trời đã mài hắn bao nhiêu lần?
Một Triệu Tễ tâm chí rất mạnh, dã tâm cực lớn, mưu lược thâm sâu, lại không từ thủ đoạn, mặc kệ đúng sai, còn ngươi sinh ra ở thâm cung, lớn lên trong cung cấm, hai chữ Nhân Hiếu còn treo trên đỉnh đầu, thì sao có thể là đối thủ của hắn?
Cho nên, thất bại của ngươi là điều hiển nhiên!
Quạ đen run rẩy, mỏ ngậm chặt, dường như không thể tin được vào câu nói cuối cùng kia.
“Lý do thứ ba khiến ngươi thất bại…”
Yến Tam Hợp thê lương cười: “Là vì tiên sinh Đường Kỳ Lệnh của ngươi.
Đường Kỳ Lệnh là một vị thầy tốt, học thức uyên bác, tài hoa hơn người, nhưng hắn không nên dạy ngươi, thậm chí có thể nói, là hắn đã dạy sai ngươi.
Hắn kêu ngươi làm con trai trước, sau hãy làm Thái tử.
Đó là sai lầm lớn.
Nhà thiên tử không có phụ tử!
Hắn dạy ngươi chính trực, dạy ngươi có khí khái, sống lưng phải thẳng, nhưng đế vương lại chơi quyền thuật.
Quyền thuật là mưu kế và thủ đoạn, nói ra toàn là nhân nghĩa lễ trí tín, thế nhưng sau lưng toàn là âm mưu quỷ kế.
Cho nên, ông ta có thể dạy ra một học trò tốt, nhưng dạy không ra một quân vương đủ tư cách, nếu như đổi một tiên sinh khác, thì giang sơn trong tay ngươi cũng sẽ không bị người khác đoạt đi.
Thê tử Đường Kỳ Lệnh mất sớm, cả đời hắn không cưới tiếp, điều này chứng minh điều gì?
Chứng minh hắn là một người trọng tình trọng nghĩa.
Hắn là người như vậy, tất nhiên cũng dạy ra một người trọng tình trọng nghĩa như ngươi.
Mà từ xưa đến nay, có mấy người trọng tình nghĩa có kết cục tốt?
Yến Tam Hợp thở dài một hơi.
Cho nên, khi Đường Kỳ Lệnh được tiên đế chỉ định làm tiên sinh của ngươi, thì nhân quả đã được chôn xuống rồi.