Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 765: Sợ hãi
Ngoài cửa cung, Triệu Diệc Thời mặc quan bào màu vàng son, thêu kim long ngũ trảo.
Đây là chính phục của Thái tử, có ý nghĩa là cách vị trí kia gần một bước, nhưng Triệu Diệc Thời lại vô thức cảm thấy thật nặng nề.
Tường Trịnh gia sập, nếu là người thì phải giao cho Hình bộ tra rõ. Nếu như là ý trời, nên do Khâm Thiên Giám tính toán hung cát.
Thế nhưng bệ hạ lại triệu Thái tử hắn tiến cung?
Triệu Diệc Thời theo bản năng ngửi ra được một tia sợ hãi.
Đi vào hoàng cung, từ xa đã thấy Bùi Tiếu đi theo nội thị, khập khiễng đi tới.
Lúc gặp, bốn mắt nhìn nhau, Bùi Tiếu im lặng ra hiệu hai chữ: Cẩn thận!
Trong lòng Triệu Diệc Thời cười khổ.
Bệ hạ tra xét Đỗ gia, phê chuẩn đơn từ chức của Chu Viễn Mặc, đủ loại dấu hiệu chứng tỏ ông đang thay thế cựu thần của tiên đế.
Làm việc không hề mềm yếu như trước, lại cực kỳ có thủ đoạn, có quyết đoán.
Bởi vậy có thể thấy được, bệ hạ khúm núm trước mặt tiên đế mười bảy năm, thực ra là đang giấu tài mười bảy năm.
Đi vào ngự thư phòng, Triệu Diệc Thời hành lễ, đứng dậy đảo mắt qua, phát hiện phó giám chủ Khâm Thiên Giám Lưu Hòa Tài đang khom người đứng ở bên cạnh.
“Chuyện Trịnh gia, Thái tử đã nghe nói chưa?”
“Bẩm bệ hạ, đã nghe nói.”
“Thái tử có ý kiến gì không?”
“Nhi thần không có ý kiến gì, hết thảy do bệ hạ quyết định.”
Tân Đế nheo mắt một cái: “Lưu đại nhân?”
Lưu Hòa Tài vội xoay người, nhìn Triệu Diệc Thời: “Điện hạ, vừa rồi thần mở quẻ bói, quẻ tượng biểu hiện là hung.”
Triệu Diệc Thời: “Lưu đại nhân, tương ứng với chuyện gì là hung.”
Lưu Hòa Tài: “Tường Trịnh gia sập.”
Tim Triệu Diệc Thời đập thình thịch, chợt thấy thở không nổi.
“Thái tử à, tường tốt sẽ không sập, chuông tốt sẽ không thể không vang, hơn phân nửa là có oan tình gì.” Tân Đế nhìn hắn rất sâu: “Trẫm vẫn muốn nghe cái nhìn của ngươi.”
Triệu Diệc Thời trầm ngâm một lát: “Hồi bẩm bệ hạ, vụ án Trịnh gia năm đó do Tam Ti và Cẩm Y Vệ cùng điều tra, bằng chứng như núi…”
“Ý của Thái tử, là Khâm Thiên Giám tính sai rồi?”
Triệu Diệc Thời ngẩn người, đành phải bất đắc dĩ sửa lời nói: “…Bằng chứng như núi cũng chưa chắc không có sai lầm, xin Tam Ti cẩn thận điều tra lại.”
“Vụ án này do tiên đế tự tay đốc thúc, hài cốt tiên đế còn chưa lạnh, ngươi đã kêu trẫm đi lật vụ án tiên đế từng tra…” Mặt tân đế nghiêm nghị: “Thái tử điện hạ thật có hiếu!”
Triệu Diệc Thời không thể tin nổi nhìn tân đế, một sự khuất nhục từ tứ kinh bát mạch vọt lên, đành phải quỳ xuống nói: “Cái nhìn của nhi thần không quan trọng, kính xin bệ hạ định đoạt.”
“Thái tử à.” Tân Đế khóe miệng nhếch lên nụ cười gằn: “Trẫm cũng rất khó xử.”
Triệu Diệc Thời: “Bệ hạ, việc này có thể bàn lại sau, chỉ là phải nghĩ cách ngăn lại miệng lưỡi của dân chúng đã, tường vây Trịnh gia, cũng phải nghĩ cách cứu chữa xem.”
“Miệng của thiên hạ không phải muốn chặn là có thể chặn được.”
Tân Đế rũ mắt nhìn hắn, âm u.
“Thái tử điện hạ ở lại trong cung này suy nghĩ giúp trẫm đi, là tình thân lớn hơn quốc pháp, để lại cho tiên đế chút thể diện, hay là quốc pháp lớn hơn tình thân, để trẫm làm đứa con bất hiếu.”
Triệu Diệc Thời siết chặt nắm tay: “Vâng!”
Lưu Hòa Tài ở bên cạnh, chỉ hận không thể tìm một cái lỗ chui xuống cho rồi.
Bên ngoài sớm đã có tin đồn, nói lúc Tân đế làm Thái tử, bị Tiên đế chán ghét, thế cho nên sau khi đăng cơ, cũng noi theo Tiên đế, mặt ngang mũi dọc với Thái tử, tìm mọi cách chèn ép, tìm mọi cách đấm đá.
Thế cho nên Thái tử trái cũng không được, phải cũng không xong, cuộc sống cực kỳ khổ sở.
Haiz, hôm nay thấy thế này, tin đồn quả nhiên là thật rồi.
…
Tạ Tri Phi đợi đến lúc hoàng hôn, cũng không đợi được chỉ thị của triều đình.
Phía bên Cẩm Y Vệ cũng tối sầm mắt, chỉ huy sứ Phùng Trường Tú im lặng không lên tiếng, dứt khoát giả chết.
Mà người nắm quyền thứ hai Thái Tứ, nghe nói đến bây giờ vẫn chưa xuất cung.
Đầu lĩnh đến tìm Tạ Tri Phi: “Tam gia, làm sao bây giờ, cũng không thể cứ bao vây mãi như vậy chứ?”
Tạ Tri Phi suy nghĩ một chút: “Ngũ thành và Cẩm Y Vệ mỗi bên để lại năm huynh đệ, tuần tra xung quanh Trịnh gia, ba canh giờ đổi ca, nhân thủ các ngươi tự sắp xếp.”
Đầu lĩnh cười theo: “Vẫn là Tam gia dứt khoát!”
Dứt khoát cái rắm!
“Chu Thanh, sắp xếp nhân thủ tuần tra!”
“Vâng!”
Chuyện sắp xếp xong, Tạ Tri Phi quay người lại, phát hiện Bộ Lục vẫn đứng sau lưng hắn, vội khoát tay nói: “Về đi.”
Bộ Lục không chỉ không đi, lại còn tiến lên một bước, khoác vai Tạ Tri Phi, kéo hắn tới chỗ không người.
“Tiểu chủ tử, có phải vụ án Trịnh gia có vấn đề không?”
Dấu hiệu rõ ràng như vậy đặt ở trước mắt Bộ Lục, nếu hắn còn không nhìn ra thì đúng là ngu xuẩn.
Tạ Tri Phi thẳng thắn thừa nhận thân thế với hắn, nhưng không thẳng thắn thừa nhận vụ án Trịnh gia.
Lúc này xung quanh đều là người, trong lòng hắn lại hoảng hốt: “Ngươi về quân doanh trước, sau này có thời gian, ta nói chuyện với ngươi.”
“Đừng sau này nữa, nói giờ luôn đi.”
Chuyện liên quan đến Trịnh gia, Bộ Lục sốt ruột hơn ai hết, một trăm tám mươi mạng người, lỡ như thật sự có vấn đề, hắn đến ngủ cũng ngủ không được.
“Trong doanh trại không sao chứ?”
“Có thể có chuyện gì?”
Bộ Lục: “Cho dù có việc, cũng có Trương Khuê…”
“Lão đại, lão đại…” Trương Khuê nhảy xuống ngựa, đi tới bên cạnh Bộ Lục, đến gần tai hắn nói nhỏ vài câu.
Bộ Lục biến sắc: “Tam gia, ta có việc gấp, đi trước một bước.”
Tạ Tri Phi thấy sắc mặt hắn không ổn: “Chuyện gì?”
Bộ Lục khoát tay, không nói nhiều một chữ, xoay người lên ngựa, giương roi ngựa, chạy như bay.
Có chuyện gì ở doanh trại à?
Có ai tạo phản ư?
Thát Đát đánh đến rồi sao?
Tạ Tri Phi nhìn theo bóng lưng hắn biến mất trong hoàng hôn, vừa định thu hồi tầm mắt lại thì đã thấy Bùi Minh Đình dẫn mấy chục tăng nhân, trùng trùng điệp điệp đi tới.
Đi tới gần, các tăng nhân đi qua phế tích, tìm một mảnh đất trống trong nhà Trịnh gia, khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu tụng kinh.
Đọc kinh vãng sinh, vừa nhanh vừa vội, Tạ Tri Phi nghe mà sởn gai ốc.
“Ai cho ngươi gọi bọn họ?”
“Tự ta.” Bùi Tiếu quay đầu, thấy sắc mặt Tạ Tri Phi tái nhợt: “Ngươi làm sao vậy, không khỏe ở đâu à?”
“Mệt thôi.”
“Nương nó, có mệt bằng ta không?”
Bùi Tiếu xoa xoa thắt lưng của mình: “Ta phải quỳ hai canh giờ đấy, thắt lưng đều quỳ gãy rồi, thật không biết Hoài Nhân trước đây đã chịu đựng thế nào.”
“Hoài Nhân đâu?”
“Bị gọi vào cung rồi.” Bùi Tiếu che miệng, giọng hàm hồ nói: “Tạ Ngũ Thập, ta xem như nhìn ra rồi, cái vị tân nhậm chức này, chẳng tin ai cả, còn khó hầu hạ hơn cả tiên đế, là một người ghê gớm.”
Tạ Tri Phi lạnh lùng liếc hắn một cái: “Bớt nói những lời không liên quan này đi, theo ta đi một chuyến biệt…”
“Ta không đi.” Bùi Tiếu trực tiếp cắt ngang: “Ta phải giám sát bọn họ…”
“Không đi không được.”
Tạ Tri Phi túm lấy cổ áo hắn, Bùi Tiếu bị kéo đi về phía trước thì hét lên: “Khốn kiếp, ta nói ta không đi biệt viện.”
“Tại sao?” Tạ Tri Phi quay đầu nhìn hắn: “Ngày thường, không phải ngươi rất chịu khó chạy đến biệt viện sao?”
“Ta…” Bùi Tiếu thấy không giấu được nữa, bèn dùng vẻ mặt đưa đám nói: “Ta bị tên phá đám kia làm tổn thương.”
Lời này giống như sấm sét, bổ linh hồn Tạ Tri Phi làm hai nửa.
Một nửa là Minh Đình thích tên phá đám?
Nửa còn lại là…
“Sao ngươi không nói sớm?”
“Nói sớm ư?”
Bùi Tiếu phẫn nộ: “Tiểu gia ta không biết xấu hổ à!”