Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 769: Đồng bi
Phần mộ Trịnh gia.
Yến Tam Hợp xem từng cái mộ.
Cảm giác của nàng không sai, tâm ma quả thực đã tới, nhưng đúng như lời Tạ Tri Phi nói, không có quan tài nứt, không có người xui xẻo, không có khổ chủ.
Trong lòng càng nghĩ càng kinh hãi, nàng bèn đến phần mộ Trịnh gia, nhìn xem có dị thường gì không.
Nào biết đã đi ba vòng rồi nhưng tất cả mộ phần đều tốt đẹp.
Có gì đó không ổn.
Hôm qua nàng đi ngang qua Trịnh gia, cảm giác giống như đến gần quan tài.
Tường vây Trịnh gia nứt ra sụp đổ, cảm giác giống như một cái quan tài lớn nứt vậy, thế tại sao phần mộ tổ tiên vẫn còn yên thế này?
Theo lý thì nó cũng phải nứt chứ!
Yến Tam Hợp lẩm bẩm: “Bất Ngôn, tâm ma này dường như không giống trước!”
“Có thể không phải Trịnh gia, mà là lão hoàng đế hay không?”
Lý Bất Ngôn khoanh tay: “Có cần để Tam gia sắp xếp, ban đêm đến thăm dò hoàng lăng xem quan tài có nứt hay không?”
Yến Tam Hợp lắc đầu: “Hoàng lăng có người canh mộ, không dễ dàng thăm dò như vậy, Tiểu Bùi gia nói, có suy nghĩ này, cũng sẽ bị tru cửu tộc rồi.”
Lý Bất Ngôn: “Ngươi cứ nói xem có khả năng này hay không?”
Yến Tam Hợp: “Có!”
Lý Bất Ngôn nheo mắt: “Bây giờ tâm ma này tương ứng với Trịnh gia, có sai hay không?”
Yến Tam Hợp: “Không sai, là Trịnh gia, ta có thể cảm ứng được.”
Lý Bất Ngôn: “Chúng ta vốn định điều tra Trịnh gia, đúng không?”
“Đúng vậy!”
Yến Tam Hợp: “Tiểu Bùi gia đồng ý với Ngô Thư Niên, ta đồng ý với Tạ Tri Phi.”
“Vậy không phải là được rồi sao.” Lý Bất Ngôn nhún vai: “Mặc kệ hắn có phải tâm ma của lão hoàng đế hay không, tra xét trước rồi nói sau, lát nữa khổ chủ tìm tới cửa, ngươi hỏi hắn nhiều một chút.”
Không đợi Yến Tam Hợp nói chuyện, Lý Bất Ngôn hừ một tiếng: “Chuyện ngươi muốn làm, không thể chỉ dăm ba câu của Tam gia thì có thể từ bỏ được.”
“Không liên quan đến Tam gia.” Yến Tam Hợp cảm thấy hơi vi diệu: “Tâm ma này liên lụy đến tiên đế, rất nguy hiểm, hắn lo lắng là đúng.”
Lý Bất Ngôn bĩu môi, không cho là đúng: “Tâm ma Chu gia cũng nguy hiểm, hôm đó Nhị phu nhân một xác hai mạng, ngươi còn cảm thấy mình sẽ chết, bây giờ không phải cũng yên ổn đứng đây sao.”
Không giống nhau, nha đầu ngốc.
Huyết án Trịnh gia, bởi vì ta mà có!
Yến Tam không nói nhiều, phủi bụi trên tay: “Đi thôi, chúng ta xuống núi.”
Vừa tới chân núi, Tạ Tri Phi chẳng biết đã chạy tới từ lúc nào, đi theo sau là Chu Thanh.
Bốn mắt nhìn nhau, Tạ Tri Phi bước lên, giọng nói dịu dàng: “Đêm qua, trong doanh trại ở kinh thành xảy ra chuyện lớn.”
Yến Tam Hợp ngẩng đầu nhìn hắn.
“Trong một đêm, ngựa của ba đại doanh và Thái Phó tự đều uể oải, tìm không ra nguyên nhân, nếu như chắc chắn phải nói nguyên nhân…”
Tạ Tri Phi dừng lại, lại nói: “Là bởi vì một con ngựa già đã chết, chủ nhân trước kia của con ngựa già đó là lão tướng quân Trịnh Ngọc, Bộ Lục vẫn nuôi nó, tất cả ngựa đều uể oải, cũng bắt đầu từ Bộ gia quân.”
Yến Tam Hợp run lên.
Lúc này, Chu Thanh bước đến nói nhỏ: “Yến cô nương, ta cẩn thận quan sát rồi, những con ngựa kia không phải bị bệnh, lại càng không phải dịch bệnh gì, mà là buồn bã đau lòng, có thể nhìn được từ thần thái.”
“Vạn mã đồng bi?”*
*ý nói mấy con ngựa đều buồn lên.
Yến Tam Hợp thốt lên, khiến cho ba người bên cạnh đều kinh ngạc, nhất là Tạ Tri Phi, máu chảy không ngừng.
Vạn mã đồng bi?
Bi cho ai?
“Vạn mã đồng bi, là nhắm vào lão tướng quân Trịnh Ngọc; bức tường sập của Trịnh gia; chỉ vào Trịnh gia. Lại liên tưởng đến chuông tang chuông mừng không vang của tiên đế và tân đế…”
Giọng Yến Tam Hợp cực kỳ bình thản: “Tạ Thừa Vũ, xem ra tâm ma này không nhỏ đâu!”
Đồng tử Tạ Tri Phi bỗng nhiên co rụt, nghĩ tới câu nói của Chu Viễn Mặc: Liên quan đến vận mệnh quốc gia!
“Tâm ma của ai đây?” Hắn hỏi.
Yến Tam Hợp nhăn mũi, hạ giọng gằn từng chữ: “Vừa xem tổ phần Trịnh gia rồi, không có rạn nứt. Nếu Thái tử có bản lĩnh này, thì kêu hắn nghĩ cách đến hoàng lăng xem thử, có phải là của lão hoàng đế hay không, cũng khó nói.”
Nàng chợt cười cười: “Nhưng hướng đi của tâm ma này, dường như là không chết không thôi, ngươi thấy sao?”
Ta thấy?
Ta thì có thể thấy gì?
Tạ Tri Phi ngẩng đầu, ngóng nhìn mây trắng phía chân trời, bỗng nhiên cảm thấy ông trời dường như đang vươn một bàn tay lớn ra, đào hết bì mật chôn dưới lòng đất của thế gian này ra.
“Yến Tam Hợp.”
Hắn cúi đầu, thu lại sự lo lắng trong mắt: “Tối nay Hoài Nhân muốn gặp ngươi.”
Yến Tam Hợp đón ánh mắt Tạ Tri Phi, im lặng thật lâu, cuối cùng gật đầu một cái.
…
Hai bên bờ sông Vĩnh Định tuy rằng vẫn sáng đèn như trước, nhưng lại cực kỳ yên tĩnh, không ai dám ra ngoài tìm vui trong ngày tang của tiên đế.
Thuyền rời bến tàu, Triệu Diệc Thời cởi áo bào đi qua, thản nhiên xẹt qua người Lý Bất Ngôn.
Tạ Tri Phi và Bùi Tiếu đứng lên, một người pha trà cho y, một người dịch ghế cho y.
Trước bàn chiếc bàn vuông, Yến Tam Hợp đoan chính ngồi uống trà, chẳng thèm liếc nhìn về phía Thái tử điện hạ.
Bùi Tiếu nháy mắt với Tạ Tri Phi: Bà đồng gần đây sao lại cao ngạo hơn trước rồi?
Tạ Tri Phi thầm tặc lưỡi.
Đó là kiêu ngạo sao?
Đó là vì bối phận người ta cao lên rồi.
Triệu Diệc Thời ngồi xuống đối diện Yến Tam Hợp: “Thẩm Trùng, mang ghế cho Lý cô nương.”
Không khí đột nhiên ngưng lại.
Lý Bất Ngôn nghe thế thì tiếp lời: “Điện hạ, ta ngồi mệt rồi, vừa mới đứng lên.”
Ngón tay Triệu Diệc Thời đặt trên bàn gõ gõ: “Nếu đứng mệt, thì lát nữa cứ ngồi xuống.”
Lý Bất Ngôn: “Được!”
Bên cạnh, Bùi Tiếu đang rót trà hơi co quắp khóe miệng.
Cũng không biết vì sao, trong lòng lại thấy không vui, liếc Triệu Hoài Nhân một cái, chợt thấy người này thật chướng mắt.
Cô nương người ta đã từ chối ngươi, ngươi còn bày đặt quan tâm cái gì chứ?
Không thể coi cô nương người ta là không khí sao?
“Tiểu Bùi gia, trà tràn ra rồi.”
Bùi Tiếu cả kinh: “Ai da, ta hoa mắt rồi.”
“Để ta!”
Thẩm Trùng nhận lấy cái ấm nung đỏ trên tay hắn: “Tiểu Bùi gia ngồi đi.”
Bùi Tiếu im lặng ngồi xuống, vừa ngẩng đầu, đã phát hiện Tạ Tri Phi và Yến Tam Hợp đều nhìn về phía hắn.
Nhìn gì mà nhìn?
Có cái gì hay mà nhìn hả!
Bùi Tiếu cúi đầu uống trà, nhìn về phía người đứng phía sau, trong lòng như như kim chích, cứ cảm thấy thật khó chịu.
“Yến cô nương.” Triệu Diệc Thời đi thẳng vào vấn đề: “Hẳn là Thừa Vũ đều nói với ngươi rồi.”
Yến Tam Hợp lúc này mới liếc mắt nhìn Triệu Diệc Thời: “Nên nói, đều nói rồi.”
Triệu Diệc Thời: “Ta muốn cầu Yến cô nương một chuyện.”
Cầu?
Yến Tam Hợp: “Ngươi nói đi.”
Triệu Diệc Thời: “Mời Yến cô nương âm thầm giúp đỡ điều tra vụ án Trịnh gia.”
Lời này vừa nói ra, ngoại trừ Yến Tam Hợp, sắc mặt mọi người đều thay đổi.
“Từ quan tài tiên đế có tiếng vang khác thường, đến chuông không vang, đến tường đổ, rồi đến chuyện ngựa xảy ra vấn đề bây giờ… Rất có thể đều có liên quan đến vụ án Trịnh gia.”
Ngữ khí Triệu Diệc Thời chân thành mà dịu dàng.
“Bệ hạ ra lệnh ta lĩnh Tam Ti điều tra rõ vụ án Trịnh gia. Người của Tam Ti ta không tin, nhưng ta tin ngươi, tin Thừa Vũ, tin Minh Đình, xin Yến cô nương đừng từ chối ta.”
Yến Tam Hợp bình thản: “Vì sao lại tìm ta?”
Triệu Diệc Thời: “Bởi vì Yến cô nương là người giải ma, giải ma là phá án.”
Yến Tam Hợp: “Nếu ta từ chối thì sao?”