Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 775: Hạ Độc
Nếu như…
Thảm án diệt môn Trịnh gia là bút tích của tiên đế, vậy thì tiên đế sẽ tìm người nào tới làm?
Một là ám vệ.
Hai là chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ của hắn.
Nếu như là Cẩm Y Vệ, vậy thì chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ năm Vĩnh Hòa thứ tám sẽ là một manh mối.
Cho nên, nha đầu này kêu bọn họ đi điều tra hòa thượng tụng kinh năm đó là giả, từ miệng hòa thượng dẫn Cẩm Y Vệ ra mới là thật?
Hèn gì nàng nói đạo sĩ không cần hỏi, là bởi vì nàng biết căn bản chẳng thể hỏi được gì.
Nàng là sợ điều tra được quá nhanh, Hoài Nhân sẽ sinh nghi, cho nên mới một bước, hai bước, ba bước như thế.
Nha đầu này, thật quá thông minh.
Hiểu được đến đây, Tạ Tri Phi hưng phấn xoa xoa tay: “Vậy còn điều tra tiếp mấy ngôi chùa không…”
“Có!”
Yến Tam Hợp cúi đầu uống trà.
Cũng không phải chỉ làm cho thiên hạ thấy, lỡ như thật sự có thể tra ra cái gì thì sao?
Chuyện trên đời này, nào có gì chắc chắn!
Tạ Tri Phi cũng lười hỏi một câu “Vì sao”, dù sao Yến Tam Hợp nói cái gì, thì hắn sẽ làm như thế.
“Chu Thanh.”
“Gia.”
“Sau khi ăn xong ngươi trực tiếp đi tìm Hàn Dũng, nhờ hắn giúp điều tra thử.”
“Vâng!”
Yến Tam Hợp dùng ánh mắt tán thưởng nhìn Tạ Tri Phi.
“Cơm nước xong các ngươi hãy xuất phát, nếu như vẫn không thu hoạch được gì, nếu như người đánh canh tạm thời không có tin tức, vậy ngày mai chúng ta bắt đầu kiểm tra tiệm quan tài.”
Tay Tiểu Bùi gia bưng bát dừng lại, liếc mắt về phía Lý Bất Ngôn đối diện.
Lý Bất Ngôn chẳng nâng mí mắt: “Ngày mai ta mặc xiêm y chắc một chút, để cho tiểu Bùi gia kéo.”
Tiểu Bùi gia: “…”
…
Cơm nước xong xuôi, Yến Tam Hợp trở về biệt viện, mấy người Tạ tam gia thì tiếp tục làm việc.
Chờ gặp hết hòa thượng trên danh sách thì đã qua canh bốn.
Quả nhiên không có thu hoạch gì.
Đám người trở lại biệt viện, Thang Viên bưng thức ăn khuya lên.
Ăn khuya là mỗi người một chén mì chay, trên mặt đặt mấy lá rau xanh biếc, vài giọt dầu vừng, nhìn rất khoan khoái.
Tạ Tri Phi nếm thử một miếng, vội nhìn về phía Thang Viên.
“Là Lý cô nương đích thân xuống bếp.” Thang Viên cười nói: “Lần đầu tiên nô tỳ ăn, còn kinh hãi hơn Tam gia, mì này rất khác với mì của đầu bếp.”
Tạ Tri Phi liếc Bùi Tiếu một cái, người này giống như không nghe thấy Thang Viên nói gì, không ngẩng đầu lên chỉ lo ăn mì.
Hoàng Kỳ liếc Đinh Nhất: Chủ tử nhà ta có phải rút lui rồi hay không?
Đinh Nhất: Vậy cũng không tới phiên tên ngốc nhà ngươi.
Hoàng Kỳ tức giận: Ta chỉ hỏi một chút thôi, có cần phải công kích nhân sinh như thế không?
Lúc này, Chu Thanh trở về, đi tới bên cạnh Tạ Tri Phi: “Gia, Hàn Dũng nói ít nhất phải mất ba ngày.”
Tạ Tri Phi tính toán chuyện cần làm: “Không vội, chờ hắn ba ngày.”
Ăn xong mì, tắm rửa rồi đi ngủ.
Tỉnh lại sau giấc ngủ, mặt trời đã lên thật cao, trong lòng mọi người đều nhớ đến cây hương kia, đồng loạt chạy tới xem.
Hương vẫn còn cháy, dường như không có gì thay đổi, lại dường như có đốt đi một chút, nhưng lại nhìn không ra.
“Không cần nhìn mỗi ngày như thế, mười ngày nhìn một lần, hẳn là có thể nhìn thấy thay đổi.”
Yến Tam Hợp ngồi trong nhà chính, chỉ vào cái ghế trước mặt, ý bảo bọn họ đều tới đây ngồi.
Đám người ngồi xuống, nàng mở miệng nói:
“Cửa hàng quan tài thành Tứ Cửu chia làm bốn khu vực, Đông thành, Nam thành, Tây thành, Bắc thành, bốn khu vực này không can thiệp lẫn nhau, mỗi khu không được làm ăn vượt biên, rất có quy củ.”
“Yến cô nương.” Hoàng Kỳ nhịn không được hỏi: “Những chuyện này, làm sao ngươi biết?”
Yến Tam Hợp: “Năm ngoái ta đến làm không công năm ngày ở cửa hàng quan tài Thanh Tùng Đông thành, nghe ngóng được không ít môn đạo bên trong.”
Trong lòng Hoàng Kỳ hoảng sợ.
Được rồi, không hổ là bà đồng.
“Chủ tiệm quan tài Thanh Tùng họ Hoàng, tiệm quan tài ở Đông thành thực ra đều là của một mình hắn.” Yến Tam Hợp: “Nói cách khác, chuyện tang sự ở đông, nam, tây, bắc thành đều năm trong tay bốn người.”
Lần này, đến Tạ Tri Phi cũng kinh hãi.
Hắn thân là tổng chỉ huy sứ Binh mã ti ngũ thành, vậy mà lại chẳng biết gì về những thứ này.
“Tất cả cửa hàng quan tài, không chỉ bán quan tài, phía sau còn có một đoàn đội chuyên môn làm việc tang lễ, ở Đông thành theo như ta nghe ngóng được, ít nhất có mấy nhóm người chuyên làm việc tang lễ.”
Yến Tam Hợp: “Bọn họ phụ trách tắm rửa giúp thi thể, thay quần áo, bỏ vào quan tài. Lưu Bán Tiên là một trong số đó, chẳng qua kẻ qua tay hắn đều là người trong các nhà thế gia cao môn.”
Một trăm tám mươi cỗ thi thể của Trịnh gia, một thành Tứ Cửu thôi e là không đủ lo tang sự.
Tạ Tri Phi: “Nói đi, chúng ta phải hành động như thế nào?”
“Không phải là…” Bùi Tiếu biến sắc: “… Mỗi người chúng ta cũng đến cửa hàng quan tài ở mấy ngày đó chứ?”
Yến Tam Hợp hờ hững nhìn hắn: “Có pho tượng Phật Thái tử điện hạ ở đây, còn cần chúng ta nằm gai nếm mật sao?”
Lý Bất Ngôn vỗ bàn: “Vậy thì đơn giản, dùng chiêu của ta, trực tiếp kề đao lên cổ.”
Yến Tam Hợp lắc đầu: “Từng người đi hỏi quá lãng phí thời gian.”
Chu Thanh nghe ra được hàm ý trong lời này, hỏi: “Yến cô nương có cách gì tốt sao?”
“Tập hợp tất cả những người làm tang lễ lại, rồi…” Yến Tam Hợp nhẹ nhàng phun ra hai chữ: “Hạ độc.”
Chu Thanh: “…”
Mọi người: “…”
Yến Tam Hợp: “Ai có thể nói ra điểm khác thường khi hốt xác Trịnh gia thì đưa thuốc giải cho hắn, mời hắn đi trước.”
Lý Bất Ngôn: “…” Tuyệt vời!
Đám nam nhân còn lại: “…” Nữ nhân một khi ác lên là hết chuyện của nam nhân.
“Tam gia.” Sóng mắt Yến Tam Hợp khẽ lay động: “Nếu khó xử, thì cứ bẩm với Thái tử điện hạ một tiếng, đừng gây thêm phiền toái cho người khác.”
“Không cần.” Tạ Tri Phi: “Việc này ta có thể làm chủ, cứ làm như vậy đi!”
“Cũng không phải là không thể trấn an.” Yến Tam Hợp nhìn về phía tiểu Bùi gia: “Chỉ cần Bùi đại nhân nhận lời bọn họ, miễn phí đèn dầu trước mặt Phật tổ ba năm, phù hộ phụ mẫu thê tử con bọn họ bình an vô sự là được.”
Người làm tang sự, tuy rằng không sợ trời, không sợ đất, không sợ quỷ thần, nhưng bọn họ cũng có phụ mẫu, cũng cưới thê tử sinh con, không khác thế nhân.
Cho thuốc độc xong, cho thêm một chén nước đường…
Chậc, Tạ Ngũ Thập, ngươi đời này đừng hòng xoay người.
Khóe mắt Tiểu Bùi gia giật giật: “Chuyện cung cấp đèn, cứ để ta lo.”
Tạ Tri Phi: “Chuyện thuốc độc, ngươi cũng thuận tay giải quyết đi.”
Thuận tay?
Tên nhóc nhà ngươi nói thì hay ho rồi!
Ta phải quỳ xuống cầu xin cha ta đó!
Bùi Tiếu liếc mắt một cái, thấy Lý Bất Ngôn đang nhìn mình, lập tức lấy tay che thái dương.
“Được, giao hết cho ta.”
“Vậy thì hành động đi, tối mai sẽ mở Hồng Môn Yến.” Yến Tam Hợp bỗng nhiên đứng dậy: “Chỉ là chuyện thẩm vấn, phải giao cho ta.”
“Được!” Tạ Tri Phi cũng đứng lên: “Tiệc bày ở Lầu Xuân Phong, tối mai Tam gia bao trọn.”
“Chu Thanh?”
“Gia?”
“Lập tức đi hỏi điện hạ danh sách những người tham gia liễm thi ngày đó, sau khi lấy được danh sách, ngươi và Đinh Nhất đích thân đi mời.”
Tạ Tri Phi: “Nói tổng chỉ huy sứ Binh mã ti ngũ thành, mời bọn họ ăn bữa cơm.”
Hoàng Kỳ: “Còn ta phải làm gì?”
Tạ Tri Phi: “Ngươi giúp gia nhà ngươi, đi cầu xin lão gia nhà ngươi, lão gia nhà ngươi nếu muốn đánh người thì ngươi cản giúp gia ngươi một chút.”
Hoàng Kỳ khó xử.
“… Hay là Lý cô nương đi đi, nàng tốt xấu gì cũng là người của Yến cô nương, lão gia nhà ta vừa nhìn thấy nàng, sẽ biết là sắp xếp của Yến cô nương, như vậy sẽ không làm khó dễ.”
“Chủ ý này hay đấy.”
Tạ Tri Phi nhìn Yến Tam Hợp, hắn nào dám sai khiến Lý đại hiệp.
Yến Tam Hợp nhận được lời cầu cứu của Tam gia: “Bất Ngôn, ngươi có chịu không?”
Lý Bất Ngôn cực kỳ sảng khoái: “Vừa khéo, ta còn chưa đích thân cảm tạ ơn cứu mạng của Bùi thái y, tiểu Bùi gia, ta đi theo ngươi!”
“…”
Bùi Tiếu rùng mình một cái.
Cô nam quả nữ, là muốn mạng của gia đấy à!