Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 777: Dự tiệc
Đâu chỉ nhớ rõ ràng, mà gần như có thể thuộc làu làu luôn.
Nửa miếng lệnh bài ngà voi, là tìm được trong tro tàn bên cạnh thi thể Trịnh lão Tứ, bị lửa nướng cháy khét, căn bản nhìn không ra dáng vẻ ban đầu.
Trải qua sự phục hồi của thợ lành nghề, phát hiện trên lệnh bài có khắc một chữ: Ngô.
Hình bộ kết luận, là lúc Trịnh lão tứ và người áo đen đọ sức, đại đao chém xuống, vừa khéo chém vào thắt lưng, thắt lưng âm thầm nứt ra, lúc này mới rơi xuống nửa khối.
Mà thứ ngà voi này, chỉ có hoàng thất Đại Tề mới xứng đáng có được.
Da trâu, là ngỗ tác tìm được trong bụng Trịnh Hoán Đường, con trai thứ năm của Trịnh gia.
Một đao trí mạng của Trịnh Hoán Đường đâm trúng bụng, ruột bên trong đều chảy ra.
Lúc khám nghiệm tử thi muốn ruột bỏ vào cho hắn, vì thế mới tìm được miếng da trâu này trong bụng hắn.
Hình bộ căn cứ vào da trâu mà khôi phục lại cảnh tượng lúc xảy ra vụ án.
Phụ tử Trịnh gia liều mạng với người áo đen, hai người đều trúng đao chết đi.
Người áo đen bèn đi vào tìm hai mẫu nữ còn lại.
Ai ngờ Trịnh Hoán Đường vẫn chưa hoàn toàn chết, gian nan bò về phía trước, bò ra một vệt máu rất dài.
Hắn muốn bò đến bên cạnh con trai, nắm chặt bàn tay nhỏ bé của con trai, không ngờ lại phát hiện bên cạnh con trai có một miếng da trâu không biết từ đâu đến.
Lúc này, ánh lửa nổi lên.
Trịnh Hoán Đường dùng chút sức lực cuối cùng, kéo ruột mình ra, rồi bỏ miếng da trâu này vào.
Hắn biết sau khi mình chết, ngỗ tác sẽ nhặt xác cho hắn.
Chỉ cần nhặt xác, sẽ phát hiện tấm da trâu mỏng này, giúp hắn tìm ra hung thủ.
Tam Ti nghiên cứu suốt hai ngày, mới phát hiện tấm da trâu này thực ra là một tấm bản đồ được đơn giản hóa, mặt trên đánh dấu vị trí của tất cả kênh ngầm phía đông nam thành Tứ Cửu.
Mà chữ dùng để đánh dấu, không phải là chữ Hán, mà là chữ Tề.
Vì thế, hung thủ huyết án Trịnh gia tập trung vào cha con Ngô Quan Nguyệt.
Cẩm Y Vệ căn cứ vào con kênh ngầm đánh dấu trên da trâu tìm tới, cuối cùng cũng tìm được mười hai bộ áo đen bị chôn trong bùn ở một con kênh ngầm.
Bởi vậy lại suy đoán, sát thủ tổng cộng có mười hai người.
Đồng tử Tạ Tri Phi co lại.
Cho nên, mời tất cả những người làm tang sự ở thành Tứ Cửu tới, cũng là làm cho Triệu Hoài Nhân xem, thứ nàng thực sự muốn điều tra trọng điểm, chẳng phải là ba chỗ mà chỉ có một… Người khám nghiệm cho viện Hải Đường.
Lúc này, Yến Tam Hợp cười gằn một tiếng nói: “Hai vật chứng này đều do người làm giả, vì là muốn đổ oan cho phía đông, cái này chúng ta tạm thời đ è xuống không tra, trọng điểm điều tra là người khám nghiệm cho Trịnh Hoán Đường.”
Một người thân trúng mấy đao, gần như tử vong, còn có sức móc ruột ra hay không? Thi thể hắn có kỳ quặc hay không, có sơ hở hay không?
Một chữ cuối cùng rơi xuống, trong thư phòng cực kỳ yên tĩnh.
Đến tiếng thở cũng không nghe thấy.
Mọi người đều nhìn chằm chằm Yến Tam Hợp, trong lòng phát ra cảm thán y như nhau…
Vì sao lúc bọn họ còn chưa hiểu ra sao, thì bà đồng đã có thể suy nghĩ rõ ràng, tìm ra mấu chốt của vấn đề như thế?
Tại sao?
Thấy tất cả mọi người bất động, Yến Tam Hợp dùng ngón tay chỉ vào hai cái bình một trắng một xanh.
“Thuốc này, chỉ cho người trong phòng bao uống, người ở gian ngoài chỉ hỏi sơ sơ, hỏi được cái gì hay cái đó.”
Yến Tam Hợp cầm lấy hai bình sứ đi ra ngoài, bóng lưng nho nhỏ nhưng lại cứng cỏi, Tạ Tri Phi vừa thấy chua xót vừa thấy trìu mến.
Thân thế ly kỳ.
Cha chết thảm;
Nương đi xa chuộc tội;
Toàn bộ Phủ Thái tử bị tiêu diệt.
Một trăm tám mươi mạng người Trịnh gia…
Bất cứ thứ gì rơi xuống đều có thể đè bẹp sống lưng một người.
Thế nhưng nàng không chỉ chịu đựng được tất cả, còn có thể chịu đựng nỗi đau đớn sâu như thế, chẳng hề nhắc đến với ai.
“Yến…”
“Yến Tam Hợp, ngươi chờ đã.”
Giọng Bùi Tiếu giành nói trước Tạ Tri Phi.
Hắn bước nhanh tới bên cạnh Yến Tam Hợp, che miệng nói: “Lén hỏi ngươi một chuyện, được không?”
“Hỏi.”
“Nương của Lý Bất Ngôn rốt cuộc là ai? Cha nàng đâu? Người nhà nàng đâu?”
Yến Tam Hợp dừng bước: “Ngươi hỏi những thứ này làm gì?”
“Hôm nay nàng theo ta hồi phủ, thấy ta xoa bóp đầu giúp mẫu thân, hình như hốc mắt hơi đỏ lên.”
Bùi Tiếu không ngốc, người nọ vội vàng dụi mắt, chỉ là không muốn hắn nhìn ra cái gì đó thôi.
Hắn để ý đến mặt mũi của nàng, không hỏi thẳng, nhưng trong lòng vẫn nhớ đến, lúc này mới len lén tới hỏi Yến Tam Hợp.
Yến Tam Hợp yên lặng, bỗng nhiên cúi đầu cười nhạo một tiếng: “Muốn biết ư?”
Chết tiệt.
Đương nhiên là muốn rồi.
Bùi Tiếu vừa gật đầu, vừa lấy lòng nói: “Sau này bà đồng có ra lệnh gì thì Bùi đại nhân chỉ gật đầu, không lắc đầu.
Bà đồng đại nhân muốn mặt trăng trên trời?
Cái này phải để Tạ Ngũ Thập đi hái.”
Thần sắc Bùi Tiếu rất khác ngày xưa, tựa như hai con người khác nhau vậy: “Hắn hái không được, ta chắc chắn sẽ đi, tuyệt đối không hai lời.”
Yến Tam Hợp sâu xa nhìn hắn: “Ngày mai nếu tra ra được gì đó, ta sẽ nói cho ngươi biết.”
Bùi Tiếu: “…”
Suốt đêm đi chùa dâng hương, hẳn là còn kịp nhỉ!
…
Ngày hôm sau.
Hoa đăng treo lên.
Cảnh tượng ngựa xe như nước trước cửa lầu Xuân Phong chẳng thấy đâu, đêm nay đến một chiếc xe ngựa cũng không có, nhưng người chạy từ bốn phương tám hướng đến lại không ít.
Nếu có lựa chọn, ai chịu đi làm việc nhặt xác.
Làm nghề này đều là dân chúng nghèo khổ, chỉ muốn có một phần bạc để nuôi sống gia đình thôi.
Chu Thanh khoác một bộ áo xám đứng ở cửa chính, ôm quyền với từng người, nói: “Mời vào bên trong.”
Bên cạnh hắn, còn có bảy tám người của Binh mã ti, những người này thống nhất mặc y phục thị vệ, bên hông đeo một thanh đại đao.
Đây là chủ ý của tiểu Bùi gia…
Thẩm án không chỉ có lấy lễ đối đãi, còn phải khiến người ta sợ hãi, nếu không bọn họ cũng sẽ không coi Tạ đại nhân ra gì.
Rất nhanh, toàn bộ đại sảnh lầu Xuân Phong ngồi đầy người.
Người cuối cùng đi vào, khiến Chu Thanh gật đầu một cái.
Đinh Nhất nhặt một cục đá ném lên cửa sổ lầu hai.
Sau khi nghe âm thanh, Hoàng Kỳ vội nói: “Gia, mọi người đã đến đông đủ, đến lượt chúng ta đi xuống rồi.”
Bùi Tiếu chỉnh lại mũ quan, sửa sang quan phục, mở cửa, khí thế hiên ngang đi ra ngoài.
Đi tới giữa cầu thang, hắn chợt dừng lại, ho lớn vài tiếng.
Mọi người vừa ngẩng đầu, thấy có quan đến, cả đại sảnh lặng ngắt như tờ.
Hoàng Kỳ lớn tiếng nói: “Vị này là Tiểu Bùi đại nhân của Tăng Lục Ti, cũng là bạn chí giao của Tạ đại nhân.”
“Hôm nay làm phiền các vị đến đây, ta cảm tạ mọi người thay Tạ đại nhân trước.”
Bùi Tiếu mặt đầy chính khí, giọng nói vang dội.
Phòng bao của Tạ đại nhân ở lầu hai, người hốt xác cho con trai thứ tư và viện của đứa con thứ năm, Tạ đại nhân đích thân chiêu đãi, làm phiền các ngươi đứng lên, lên lầu, đi vào phong bao.
Mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đều thấy hơi khó hiểu.
“Không cần sợ, đồ ăn là đồ ăn giống nhau, rượu cũng là rượu giống nhau, chỉ là sẽ hỏi tỉ mỉ hơn một chút thôi.”
Bùi Tiếu từ từ chắp tay sau lưng.
“Tạ đại nhân muốn cảm tạ các ngươi, đã kêu ta sắp xếp đốt đèn Trường Minh cho mỗi người các ngươi ở chùa miếu ba năm, không cần một lượng bạc.”
Có cơm ăn, có rượu uống, còn có đèn đốt miễn phí ba năm, chuyện tốt như vậy, có cầu cũng cầu không được!
“Ta nhặt xác cho con trai lớn của tướng quân.”
“Ta từng tắm cho con trai nhỏ của nhà đó.”
“Ta là người đặt con trai thứ tư của tướng quân vào quan tài.”
“…”
Bùi Tiếu kiểm kê một chút, tổng cộng có bảy người.
“Hoàng Kỳ, dẫn bọn họ đến phòng Tạ đại nhân.”
“Vâng!”
Bảy người theo Đinh Nhất đi lên lầu.
Bùi Tiếu nhìn Chu Thanh ở cửa, Chu Thanh lập tức chạy ra sau bếp: “Mang thức ăn lên đi!”
Thang Viên và Lan Xuyên nhìn nhau, bắt đầu bưng thức ăn ra ngoài.
Trước nồi lớn, Lý Bất Ngôn vung xẻng.
Tạ Tri Phi bao hết toàn bộ lầu Xuân Phong, kết quả đám đầu bếp vừa nghe là mời một đám làm tang sự ăn cơm, ngại xui xẻo, bèn trực tiếp bỏ nồi xuống rời đi.
Nương nó, mời người làm tang sự ăn cơm thì sao?
Một đám mắt chó chỉ biết nhìn xuống, sau này chết đi thì tự nhảy vào trong quan tài à!