Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 780: Uẩn khúc
Nghe thấy huynh đệ nhà mình không phải trúng độc, Trần Bì vốn không có biểu cảm gì trên mặt, lại hơi bất ngờ.
“Tiểu cô nương, ngươi tên gì?”
“Yến Tam Hợp.”
“Tại sao triều đình điều tra lại vụ án Trịnh gia?”
“Mấy ngày trước, tường vây Trịnh gia sụp hết trong một đêm, một trăm tám mươi oan hồn vẫn chưa tan, vẫn còn ở gần đó.”
Biểu cảm Trần Bì xuất hiện sự trống rỗng ngắn ngủi.
“Ngươi nói ngươi vì tuổi con trẻ, nên mới bị phái đến viện Hải Đường; ngươi còn nói mình biến thành cái dáng vẻ như bây giờ là vì lần hốt xác đó.” Yến Tam Hợp: “Xem ra, ngươi chắc chắn là phát hiện một số chuyện không thể nói.”
Trần Bì nhìn Yến Tam Hợp, một lúc lâu, mới từ trong kẽ răng cắn ra một chữ: “Phải!”
Tuy hắn còn trẻ, nhưng sư phụ là một người lợi hại.
Sư phụ mười sáu tuổi bắt đầu làm tang sự, làm mãi đến bảy mươi tuổi, dạng người chết gì mà chưa từng thấy.
Có đôi khi mấy người khám nghiệm tử thi của Hình bộ gặp phải thi thể nghiệm không ra, đều âm thầm đến cầu xin ông giúp đỡ.
Tuy rằng hắn chỉ học bốn năm thì xuất sư, nhưng sau khi xuất sư, đã đi làm cùng sư phụ.
Làm suốt mười năm, sư phụ ngã xuống rồi không đứng lên nữa, hắn mới đích thân làm.
Vĩnh Hòa năm thứ tám, thảm án diệt môn của Trịnh gia vừa ra, hắn đã đoán được mình cũng phải đi hốt xác rồi.
Người làm tang sự ở thành Tứ Cửu cũng chỉ có mấy chục người, Trịnh gia lại có nhiều người chết như vậy, nhân thủ căn bản không đủ.
Quả nhiên, hai ngày sau, bốn ông chủ ở đông, nam, tây, bắc đều bắt đầu triệu tập người, chuẩn bị quan tài và đồ dùng trong tang sự.
May mắn là, mỗi tiệm quan tai đều có hàng tồn, nếu không chỉ sợ quan tài thôi cũng chẳng đủ dùng.
Ngày hôm sau, quan tài và người đều đến phủ đệ Trịnh gia.
Cảnh tượng đó, Trần Bì đến chết cũng không quên được…
Quan tài liên tục chuyển vào Trịnh gia, cuối cùng chỉnh tề xếp cùng một chỗ, nhìn thôi cũng khiến da đầu tê dại.
Lúc này có một người làm quan lớn tiếng nói chuyện, nguyên văn thì Trần Bì không nhớ được, chỉ nhớ rõ người nọ nói ba chuyện.
Cái thứ nhất, quan tài tốt cho chủ tử Trịnh gia, quan tài kém cho hạ nhân.
Cái thứ hai, xiêm y tốt giày tốt cũng đều cho chủ tử Trịnh gia, phải tắm rửa sạch sẽ cho mấy người chủ, làm như kiểu sống thọ và chết tại nhà.
Chuyện thứ ba, ra khỏi cửa này, không cho phép nghị luận chuyện này, người nào dám ở nghị luận sau lưng thì không chỉ có chính mình phải chịu khổ mà còn liên lụy đến người nhà.
Cuối cùng, hắn còn bổ sung một câu: Vụ án còn chưa phá, hung thủ vẫn nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật, nếu các ngươi buột miệng nói ra ngoài, lỡ như truyền tới tai hung thủ, thì chính là phá hỏng đại sự.
Nghe đến đó, Yến Tam Hợp không thể không cắt lời.
Người làm quan này họ gì, tên gì, là người trong nha môn nào?
Hình bộ thị lang Tiền Thành Giang.
Người này bây giờ làm quan ở đâu?
“Chỗ Diêm Vương.”
Yến Tam Hợp: “Chết thế nào?”
Trần Bì: “Nghe nói là ngủ rồi không tỉnh dậy nữa.”
“Nghe nói?” Yến Tam Hợp nhíu mày: “Ý ở ngoài lời là, cái chết của hắn còn có ẩn tình nữa phải không?”
Trần Bì lắc đầu: “Yến cô nương, chúng ta nói chuyện về viện Hải Đường đi.”
Yến Tam Hợp không truy vấn nữa, mà đánh dấu ở chỗ Tiền Thành Giang: “Ngươi nói tiếp đi.”
Trần Bì lại ngẩng đầu: “Hắn nói xong, thì bắt đầu phân công việc cho chúng ta, mấy người chôn xác, mấy cỗ quan tài đều phân rõ ràng.”
Hắn chờ nửa ngày, cũng không nghe thấy gọi tên mình, trong lòng còn thấy rất kỳ quái, vì sao thân thể mình khỏe mạnh thế này lại không chia nhiều người chết cho.
Một người chết, quan gia cho bốn lượng bạc.
Hốt thêm mấy cái xác là đủ chữa mắt cho lão nương rồi.
Đợi đến khi trên mặt đất chỉ còn lại bốn cỗ quan tài, Trần Bì mới nghe thấy tên mình.
Cứ như vậy, hắn đi theo một đám thị vệ mang đao, rẽ trái rẽ phải về hướng nội viện Trịnh gia, phía sau còn có mười sáu người khiêng quan tài.
Đi thẳng đến góc đông bắc Trịnh phủ, thị vệ chỉ vào một cái viện phía trước, bảo hắn đi vào làm việc.
“Về sau ta mới biết được, cái viện kia gọi là viện Hải Đường, là phu thê con trai út của lão tướng quân, và hai đứa con
Có hai thi thể ngã trong sân, còn hai thi thể ở trong sương phòng phía tây.”
Giọng Trần Bì lập tức trở nên xa xôi, bên tai Tạ Tri Phi chỉ còn lại có “Hai phu thê và hai đứa con.”
Viện Hải Đường là viện nhị tiến, sân cũng không phải quá lớn, nhưng hòn non bộ gì đó đều có.
Phụ mẫu ở sương phòng phía đông, sương phòng phía tây là thư phòng của cha.
Hắn và Hoài Hữu ở phòng nhị tiến, hắn ở sương phòng phía đông, Hoài Hữu ở sương phòng phía tây, ở giữa là nhà chính.
Cha ở trước sương phòng Hoài Hữu, còn làm cho nàng một cái xích đu.
Tạ Tri Phi nhìn khuôn mặt tái nhợt của Yến Tam Hợp, trầm giọng nói: “Trần Bì, những thứ khác ngươi không cần nói tỉ mỉ, ngươi chỉ nói những chỗ ngươi cảm thấy kỳ quặc thôi.”
Có một số thứ, không thể nghe nhiều thêm được.
Nghe nhiều thì chỉ đau thấu xương.
Ai có thể nghĩ đến, bây giờ hắn còn sống, nàng cũng còn sống!
“Có hai chỗ kỳ quái.” Trần Bì khàn khàn thở hổn hển, vẻ mặt vô cùng thống khổ: “Chỗ thứ nhất là con trai út của tướng quân, ruột của hắn… không giống… không giống…”
“Không giống như tự kéo ra.”
Làn da mỏng trên mặt Trần Bì run lên: “Yến cô nương, sao, sao ngươi biết?”
Yến Tam Hợp: “Ta là thuận theo lời ngươi, nói tiếp.”
“Ta không biết, thật sự không biết, là… là…” Trần Bì lắc đầu, lời nói lập tức trở nên lộn xộn.
“Không có máu… không phải… có máu… không phải… máu không đúng… không nên có… cũng không phải…”
Tạ Tri Phi nghe không nổi nữa, nhảy dựng lên, tay đè vai Trần Bì, khẽ dùng sức.
Khuôn mặt đau đớn của Trần Bì trở nên dữ tợn, ngẩng đầu, nhìn thấy hàm dưới sắc bén của Tạ Tri Phi.
“Yến cô nương hỏi một câu, ngươi đáp một câu, không cần tự nói.”
Tạ Tri Phi nháy mắt với Yến Tam Hợp, Yến Tam Hợp lập tức hỏi: “Trần Bì, máu ở chỗ nào không đúng?”
Trần Bì: “Trên tay con trai út?”
Yến Tam Hợp: “Tay nào?”
Trần Bì: “Tay phải.”
Yến Tam Hợp: “Máu tay phải Trịnh Hoán Đường, sao lại không đúng?”
Tròng mắt Trần Bì từ từ chuyển động: “Trên mu bàn tay có máu, lòng bàn tay… lòng bàn tay không có máu.”
Đồng tử Tạ Tri Phi thoáng chốc co rụt lại, đứng dậy nhào xuống đất, bò về phía trước vài bước, tay phải cào một cái, giống như thật sự bắt được thứ gì đó.
Hắn nhìn xuống.
Biến sắc.
Nhìn một hồi lâu, trên mặt Tạ Tri Phi lộ ra biểu cảm đập nồi dìm thuyền, vì thế, hắn đưa tay đến miệng vết thương dưới bụng, dùng sức kéo một cái.
Yến Tam Hợp không tự chủ được đứng lên.
Nàng lập tức hiểu ra ý nghĩ trong lời nói của Trần Bì…
Nếu như là tay phải của Trịnh Hoán Đường kéo ruột ra thì lòng bàn tay phải của hắn hẳn phải có máu.
Lòng bàn tay phải của hắn không có máu, mà mu bàn tay lại có máu.
Yến Tam Hợp ngước mắt lên, nhìn Tạ Tri Phi: “Mu bàn tay Trịnh Hoán Đường sao lại có máu?”
Tạ Tri Phi im lặng một lát: “Bởi vì tay phải hắn cầm đao, máu b ắn ra, rơi trên mu bàn tay.”
“Vậy tại sao lòng bàn tay hắn không có máu?”
Tạ Tri Phi cúi đầu nhìn Yến Tam, đáy mắt hơi run rẩy, nhưng giọng lại cực kỳ trầm ổn: “Bởi vì hắn căn bản không kéo ruột ra.”