Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 799: Quốc Hoa
“Đúng vậy, là hoa Gạo.”
Chu Thanh nói xong, lại móc trong ngực ra hai miếng lệnh bài.
Một miếng là nhặt được trong phế tích Trịnh gia, bị đao chém thành hai nửa.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Trăng Máu
2. Ta Là Mẹ Thần Đồng
3. Cậy Thế Bắt Nạt Anh
4. Quân Hoan Tỏa Kiều
=====================================
Một miếng khác….
Mấy cái đầu tiến lại gần nhìn.
Đây là một cái lệnh bài hoàn chỉnh, mặt trên quét một lớp sơn màu vàng, chính diện lệnh bài khắc một chữ “Ngô”.
Nếu như nửa khối kia phục hồi như cũ, có thể nhìn ra hai khối lệnh bài có kích thước gần như giống nhau, hình dạng gần như giống nhau, dày mỏng cũng gần như giống nhau.
Điểm khác biệt duy nhất là hoa văn bên cạnh và xung quanh của khối lệnh bài hoàn chỉnh kia là một đóa hoa Gạo.
Yến Tam Hợp ngẩng đầu nhìn Chu Thanh: “Khối lệnh bài hoàn chỉnh kia ở đâu ra?”
Chu Thanh: “Là của A Cường, mỗi ám vệ của họ đều có một miếng.”
Lý Bất Ngôn nghi ngờ: “Ý là gì?”
“Ý là…” Yến Tam Hợp cố nén kích động trong lòng.
“Đây là thứ có thể rửa sạch tội danh cho cha con Ngô Quan Nguyệt, cũng là chứng cứ xác thực duy nhất mà chúng ta điều tra được cho đến bây giờ.”
Chu Thanh khẽ gật đầu: “Yến cô nương thông minh.”
Lý Bất Ngôn nóng nảy: “Yến Tam Hợp, mau nói chi tiết, ta còn mơ hồ lắm.”
Yến Tam Hợp gõ gõ lên bàn: “Bất Ngôn, ta hỏi ngươi, ở hai bờ sông Bắc Thương, trồng những thứ gì?”
Lý Bất Ngôn: “Trồng rất nhiều thứ.”
Yến Tam Hợp: “Có hoa Gạo không?”
Lý Bất Ngôn: “Chỉ thấy cây Gạo, không thấy hoa.”
Yến Tam Hợp: “Chu Thanh, A Cường có nói cho ngươi biết, hoa Gạo trông như thế nào không?”
“Yến cô nương, chuyến đi này ta tận mắt nhìn thấy.” Chu Thanh: “Cây rất cao, rất cường tráng, là tư thế đội trời đạp đất, màu cánh hoa đỏ như máu, giống như khí khái tráng sĩ, màu sắc giống như máu tươi anh hùng nhuộm đỏ ngọn cây.
Sau khi hoa từ trên cây rơi xuống, không phai màu, không héo úa, giống như anh hùng tạm biệt trần thế, cho nên, hoa này ở bổn địa còn gọi là hoa Anh hùng.”
Yến Tam Hợp: “Anh hùng phối với hoa Anh hùng, xem ra Ngô Quan Nguyệt chắc chắn rất yêu thích hoa Gạo.”
“Không chỉ Ngô Quan Nguyệt thích nhất, mà còn là thứ Ngô Thư Niên thích nhất.” Chu Thanh: “A Cường nhớ lại, tháng ba tháng tư hàng năm, khi hoa Gạo nở, Ngô Thư Niên thường xuyên đến ngồi dưới tán hoa một lúc.”
“Sông Bắc Thương là nơi Ngô Quan Nguyệt nhớ mong nhất trong cuộc đời, sau khi hắn lên ngồi, ta không biết hắn có đổi quốc hoa của nước Tề thành hoa Gạo hay không. Nếu có…”
Yến Tam Hợp cầm lấy chiếc nhẫn kia, đặt trong tay mình.
“Một số vật dụng cá nhân của hắn, như nhẫn, như lệnh bài, sẽ bỏ hoa sẽ mà chuyển sang hoa Gạo.”
Chu Thanh: “A Cường nói, chủ thượng ghét hoa sen ở trong nước, nhìn quá nhu nhược yếu đuối, bèn hạ chiếu thư, đổi quốc hoa từ hoa sen thành hoa Gạo, không riêng nhẫn và lệnh bài, đến ngọc ấn của chủ thượng dùng cũng khắc hoa Gạo.
Đây là chuyện Ngô Quan Nguyệt có thể làm được, nếu đã tạo phản, thì phải phản triệt để.
Yến Tam Hợp mỉm cười tự đáy lòng.
“Nhưng tất cả những thứ này, An Nhiên dùng tên giả là Hứa Nhị Lang không biết, khi đó hắn chạy trốn tới thành Tứ Cửu, vẫn cho rằng quốc hoa của Tề quốc là hoa sen, không biết trời đất đã thay chủ.”
Mà Thành Tứ Cửu và Tề quốc cách quá xa.
Tạ Tri Phi quả quyết nói tiếp: “Bọn họ không có chứng minh, hoặc không kịp chứng minh đã tin An Nhiên.”
Bùi Tiếu vỗ tay: “Bởi vậy có thể suy đoán, thủ phạm thật sự của vụ án này, là người Hoa quốc chúng ta hàng thật giá thật, không liên quan gì đến cha con Ngô Quan Nguyệt, nửa miếng lệnh bài kia cũng là giả.
“Yến cô nương, Tam gia, Tiểu Bùi gia.” Chu Thanh: “A Cường nói nếu những người kia không tin vào lệnh bài này thì hãy cho họ xem cái nhẫn ngọc, trên nhẫn này ngoài khắc hoa Gạo ra thì còn có một bức tranh.”
“Thật chứ?” Tạ Tri Phi lần nữa cầm lấy nhẫn nhọc lên, chỉ thấy trên một vùng quan ải liên miên, là một vòng trăng khuyết treo cao.
“Vẽ Quan Sơn Kiến Thu Nguyệt ư?”
Chu Thanh gật đầu.
Thư phòng yên tĩnh lại, mọi người đều nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn ngọc kia.
Nơi nào đau lòng nhất, Quan Sơn kiến Thu Nguyệt… câu thơ này là xuất xứ và nguồn gốc của cái tên Ngô Quan Nguyệt.
Chủ nhân thực sự của chiếc nhẫn là Ngô Quan Nguyệt, mặt trên có khắc hoa Gạo hắn yêu thích.
Sau đó trao nhẫn lại cho Ngô Thư Niên, Ngô Thư Niên lại đưa nhẫn cho Tam gia, hôm nay lại trở thành chứng cứ duy nhất chứng minh sự trong sạch của hai cha con bọn họ.
Thì ra vận mệnh từ này đã bắt đầu ló dạng, chỉ chờ người trong hồng trần từ từ nhìn thấy chân tướng mà thôi.
Vậy chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo?
Ánh mắt mọi người rơi vào người Yến Tam Hợp.
Yến Tam Hợp hít sâu một hơi: “Chu Thanh, ngươi nghỉ ngơi, tắm rửa, ăn bữa cơm no, ngủ một giấc thật ngon trước.”
“Vâng!”
“Đinh Nhất, Hoàng Kỳ, các ngươi cũng đi xuống nghỉ ngơi đi.”
Đinh Nhất, Hoàng Kỳ thấy sắc mặt nặng nề của Yến Tam Hợp, cũng đáp một tiếng “Vâng” rồi dìu nhau rời đi.
“Đến giờ ta luyện võ rồi.”
Lý Bất Ngôn không đợi Yến Tam Hợp nói, vội vàng bỏ chạy.
Vụ án nàng nhìn không rõ ràng, nhưng thế cục bây giờ nàng lại thấy rõ ràng, Yến Tam Hợp có lời quan trọng muốn nói với Tam gia và Tiểu Bùi gia.
“Thừa Vũ, Minh Đình, ta muốn gặp Thái tử.” Yến Tam Hợp dừng lại một chút, hơi phức tạp nói: “Các ngươi phải chuẩn bị tâm lý trước.”
Bùi Tiếu nhìn Tạ Tri Phi: Huynh đệ, nàng gặp Thái tử, chúng ta phải chuẩn bị tâm lý gì?
Lòng bàn tay Tạ Tri Phi từ từ chảy mồ hôi, cắn chặt răng, nói: “Lúc trước chúng ta chỉ nói với hắn, người trong lòng Quý lão phu nhân là Ngô Quan Nguyệt, con chó đen kia là Ngô Quan Nguyệt tặng bà, những thứ khác đều giấu diếm.”
Bùi Tiếu lảo đảo cả người.
Nương ơi, hắn lại quên mất chuyện này.
Vụ án Trịnh gia liên lụy đến Tam Ti và Cẩm Y Vệ, rút dây động rừng, hơn nữa vụ án lại do phụ thân Hoài Nhân, Tân đế bây giờ chủ trì, vì không muốn Hoài Nhân khó xử, nên bọn họ đã giấu diếm.
Còn lừa Hoài Nhân là chưa từng gặp cha con Ngô Quan Nguyệt.
Bây giờ chuyện đến nước này, phải nói ra toàn bộ.
Hoài Nhân sau khi biết sẽ nghĩ như thế nào?
Trong lòng có khúc mắc hay không?
Có trách hai người bọn họ không coi hắn là huynh đệ hay không?
Yến Tam Hợp: “Một lời nói dối phải dùng rất nhiều lời nói dối để che đậy, ý của ta là, vẫn nên nói hết thì hơn.”
Tạ Tri Phi sao lại không biết, chỉ là trong lòng hơi hỗn loạn, ba người bọn họ từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên, nhiều năm như vậy, chưa từng giấu gì nhau.
“Vậy nói đi, Minh Đình, ý của ngươi là gì?”
“Quả thật không giấu được nữa.”
Bùi Tiếu sững sờ: “Yến Tam Hợp, trả lại sự trong sạch cho phụ tử Ngô gia, tiên đế cũng xuống mồ rồi, vụ án có phải chỉ dừng ngang đây không cần tra tiếp nữa không?”
“Việc này, ta nói không tính, khi nào chiến mã có thể chiến đấu thì vụ án này không cần điều tra tiếp nữa.”
Yến Tam Hợp cười gằn một tiếng.
“Ta nói trước với các ngươi, mục đích ta gặp Triệu Diệc Thời, ngoại trừ trả lại chân tướng vụ án, còn muốn hắn nghĩ cách thuyết phục tân đế, chiếu cáo thiên hạ, trả lại sự trong sạch cho phụ tử Ngô gia.”
Nàng nhìn Bùi Tiếu: “Việc này, chính miệng ngươi đã đồng ý với Ngô Thư Niên, nói lời phải giữ lấy lời.”
Tạ Tri Phi và Bùi Tiếu cả kinh đến trợn mắt há mồm.
Chiếu cáo thiên hạ, sẽ làm lớn chuyện lên.
Thể diện của Hoa quốc để ở đâu?
Thể diện của Tam Ti và Cẩm Y Vệ để ở đâu?
Quan trọng nhất là, Hoài Nhân có bản lĩnh nói lọt tai với tân đế không?
Yết hầu Bùi Tiếu lăn lên lộn xuống, quyết định khuyên nhủ: “Yến Tam Hợp, có thể nào…”
“Không thể.” Yến Tam Hợp cười gằn ngắt lời.
“Không chiếu cáo thiên hạ, làm sao an ủi vong linh phụ tử Ngô gia, không chiếu cáo thiên hạ, làm sao an ủi vong linh một trăm tám mươi người Trịnh gia.”
Không chiếu cáo thiên hạ, ta làm sao ép hung thủ lộ diện?