Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 809: Duyên Phận
Nam tử kia cũng bị sự khách khí của Tạ Tri Phi dọa sợ, vội khom người nói: “Ta tên là Triệu Đông Vinh, là lão đại. Đây là đệ đệ của ta, Triệu Phương Lâm.”
Tạ Tri Phi thầm nghĩ cái tên này đặt rất có tiêu chuẩn.
“Vị này là Yến Tam Hợp, vị này là Bùi Tiếu, bọn họ và ta phụ trách điều tra vụ án Trịnh gia, đoàn chúng ta lấy Yến cô nương làm chủ.”
Sắc mặt ba mẫu tử Triệu gia rõ ràng giật mình.
Thế đạo này nam lớn nữ nhỏ, nam làm chủ, nữ làm thứ, sao còn có nữ nhân giỏi giang hơn cả nam nhân thế này?
Yến Tam Hợp lúc này mới thản nhiên mở miệng: “Chuyện vụ án Trịnh gia, các ngươi hẳn là đã nghe nói rồi chứ?”
Lão đại của Binh Mã Ti Ngũ Thành đều xếp thứ hai, vậy thân phận Yến cô nương này hẳn cũng không nhỏ.
Triệu Đông Vinh vội nói: “Vừa mới nghe nói không lâu, nương ta đã hai ngày rồi chẳng thể ngủ ngon được.”
“Trong lòng cực kỳ buồn bực.” Lão phu nhân cầm khăn lau nước mắt: “Không phải họ Ngô gây ra, thì là ai đây?”
Yến Tam Hợp nhìn lão phu nhân, lại nhìn thẳng Triệu Đông Vinh: “Tên lúc còn ở khuê phòng của Triệu thị là gì?”
“Muội muội ta tên là Triệu Khánh Vân.”
Khánh Vân?
Yến Tam Hợp thầm nhẩm lại một lần: “Tên ba huynh muội các ngươi đều lấy từ Sở từ, có phải lệnh đường trước đây từng trúng cử không?”
Đến xuất xứ của tên cũng biết?
Triệu Đông Vinh lúc này mới phát hiện mình đã xem thường Yến Tam Hợp rồi, thái độ càng thêm cung kính:
“Cha ta là cử nhân từng thi rớt, sau đó mở học đường, chuyên dạy người đọc sách.
Triệu Khánh Vân từ nhỏ đã học trong học đường.
Nàng cũng không thích đọc sách, chỉ thích đọc thơ, viết chữ.”
“Những gì nàng ấy viết bây giờ còn không?”
“Đã không còn từ lâu rồi, trước khi nàng xuất giá đã tự thiêu hết rồi.”
“Con trai, nàng ấy tên gì?”
“Nương, nàng tên là Yến cô nương.”
“Yến cô nương.”
Trong mắt Triệu lão phu nhân hiện ra vẻ lo lắng: “Chúng ta không nói những thứ vô dụng kia, ta nói với ngươi..”
“Lời ta hỏi đều hữu dụng.”
Yến Tam Hợp lạnh lùng ngắt lời: “Ta hỏi cái gì, các ngươi đáp cái đó, đừng quấy rầy tiết tấu của ta.”
Tạ Tri Phi thấy Yến Tam Hợp nói không khách khí, vội trấn an: “Lão phu nhân, ngài đừng nóng vội, chúng ta cứ từ từ thôi, việc này không thể gấp được.”
Lần này, đến Yến Tam Hợp cũng không nhịn được nhìn Tạ Tri Phi.
Tình bạn giữa những phụ nhân già, cũng không phải là kiểu tình bạn như vậy.
Tạ Tri Phi biết mình đã đi quá xa, giải thích: “Dù sao cũng là trưởng bối.”
Triệu lão phu nhân với đôi mắt xám đục, nhìn Tạ Tri Phi đầy cảm kích.
Trong ba đứa, đứa trẻ này vẫn đáng yêu nhất.
Không chỉ có vẻ ngoài ưa nhìn, một chút quan cách cũng không có, cô nương kia thì ngược lại, từ mặt cho đến toàn thân chỗ nào cũng lạnh lùng.
Yến Tam Hợp không biết nên khen hay nên mắng họ Tạ kia.
Sở dĩ nàng hỏi kỹ như vậy, vì Triệu Khánh Vân đã chăm sóc nàng tám năm, cuối cùng “nương con hai người” chết trên giường, có thể thấy quan hệ cực tốt.
Nàng muốn biết nhiều hơn về vị mà nàng gọi là “nương” này.
“Trông nàng như thế nào?”
Triệu Đông Vinh: “Muội tử ta có khuôn mặt trái xoan, mắt to, làn da rất trắng, trong phạm vi trăm dặm, nàng là người xinh đẹp nhất trong số các cô nương.”
Yến Tam Hợp: “Tính cách thế nào?”
Triệu Đông Vinh nghĩ ngợi: “Tính tình cũng tốt, dịu dàng hiền lành, không bao giờ làm chuyện đáng xấu hổ, nhưng lại có chút buồn bã.”
Dung mạo đẹp.
Tính cách dịu dàng.
Đầy tài năng.
Giống hệt Triệu thị trong tưởng tượng của Yến Tam Hợp.
Chỉ có một nữ tử xinh đẹp yểu điệu như vậy mới có thể thu hút một Trịnh Hoán Đường xuất thân từ gia đình võ tướng.
Khóe miệng Yến Tam Hợp hơi cong lên.
Trong độ cong đó, mang theo niềm tự hào giấu kín về Triệu thị.
“Nghe nói, nàng đã khắc chết hai vị hôn phu, chuyện này thật giả như nào, mọi người hãy kể chi tiết hơn đi.”
Triệu Đông Vinh thở dài: “Yến cô nương, ta phải nói thế nào đây, ta là ca của nàng, đương nhiên sẽ nói là giả, nhưng hai người kia thật sự đã chết rồi.”
Khi muội tử năm tuổi, sư huynh theo cha đến kinh thành dự thi đến nhà làm khách.
Người đó thấy muội tử tuổi còn nhỏ lại ngồi nghe giảng ở học đường, trong lòng rất vui mừng.
Vừa hay trong nhà hắn có một cậu con trai bảy tuổi, sau khi bàn bạc với cha thấy môn đăng hộ đối, biết rõ gốc rễ mọi thứ, mối hôn sự này cứ thế mà định ra.
Không ngờ khi nam nhân này mười hai tuổi, bệnh nặng qua đời, nói thôi là thôi, mối hôn sự đương nhiên chấm dứt.
Con người ăn ngũ cốc lương thực, có một ngày đau đầu phát sốt, ông trời bắt người, có muốn cản cũng không cản được, lúc đó không ai nghĩ đến phương diện này.
Sau khi muội tử cập kê, cha nương bắt đầu tìm nhà chồng cho nàng.
Triệu gia không phải là cao môn đại hộ nhưng cũng là một gia đình khá giả, muội tử vừa xinh đẹp lại nổi danh là tài nữ, rất nhanh đã bắt mối với nhà tri phủ.
Phụ mẫu hai nhà xem xong đều rất hài lòng, tam thư lục lễ rục rịch tiến hành.
Không ngờ, vào đúng ngày hoàng đạo vừa được ấn định thì con trai tri phủ ngã ngựa, gáy đập vào một tảng đá to khiến hắn tuyệt mệnh luôn.
Phu nhân tri phủ mất con trai, đau lòng khôn nguôi nên đã đi tìm cao nhân bói quẻ.
Cũng không biết thật giả như nào, bói ra bát tự của muội tử rất mạnh, nam nhân nào có bát tự yếu hơn, đều bị nàng khắc chết.
“Yến cô nương, lần đầu có thể nói là trùng hợp, nhưng lần thứ hai…”
Triệu Đông Vinh bất đắc dĩ lắc đầu: “Việc tốt không ra cửa, chuyện xấu đồn xa ngàn dặm, cái tiếng khắc phu của muội tử ta cứ thế truyền đi.”
Yến Tam Hợp cười lạnh: “Ai tìm được cao nhân, tự nhiên sẽ nói giúp cho người đó.”
Mẫu tử ba người Triệu gia nghe lời này, sắc mặt thay đổi.
Đặc biệt là lão phu nhân, ánh mắt khi nhìn Yến Tam Hợp bỗng nóng lên.
Chẳng phải chính là lời này sao?
Rõ ràng có người sẽ tin.
Càng phẫn nộ hơn, còn có người nói một trăm tám mươi mạng người Trịnh gia, đều do con gái bà khắc chết.
“Nàng và Trịnh Hoán Đường, là duyên phận gì vậy.”
Bị hỏi đến điều này, Triệu Đông Vinh nhìn mẫu thân ruột: “Nương, nương nói đi.”
Triệu lão phu nhân nghĩ tới chuyện cũ, vỗ mạnh vào đùi, tức giận nói: “Chuyện này, đều trách ta!”
Một cô nương tốt như vậy, nhưng mang tiếng là khắc chồng, đời này còn có hy vọng gì nữa?
Chỉ trong vòng nửa tháng, con gái sụt mất mười cân, khuôn mặt nhọn hoắt.
Đều là cục thịt rơi ra từ trên người, trong mắt lão phu nhân ngập tràn lo lắng, sau khi bàn với nam nhân, quyết định đưa con gái về nhà ngoại một chuyến, để giải tỏa nỗi lòng.
Cứ như vậy, nương con hai người mang theo vài người hầu đến vùng phía Nam của Ô Trấn trong vòng một tháng.
Ngày đến Ô Trấn, rơi đúng vào mùa mưa dầm của Giang Nam.
Con gái đứng trên cầu cầm chiếc ô giấy dầu.
Đứa trẻ sinh ra lớn lên ở Thiên Tân, đây là lần đầu tiên ra ngoài, lần đầu tiên nhìn thấy những cây cầu nhỏ nước chảy ở Giang Nam, nhất thời nhìn đến ngây dại.
Ngắm mãi ngắm mãi, nghĩ đến tiếng xấu khắc phu của mình, nước mắt cứ chảy dài trên mặt.
Đúng lúc này, một chiếc thuyền ô bồng chậm rãi lướt qua.
Một nam tử trẻ tuổi đứng trên mũi thuyền, cũng cầm một chiếc ô giấy dầu, chính là Trịnh Hoán Đường theo trưởng huynh đến phía Nam.
Hắn cũng là lần đầu tiên tới phía Nam.
Trịnh Hoán Đường phát hiện trên cầu có người, ngả ô xuống nhìn.
Chỉ nhìn thấy trong làn mưa phùn, một thiếu nữ mặc y phục xanh đang lặng lẽ khóc dưới ô, thiếu nữ thân hình duyên dáng, nét mặt thanh tú, khiến người ta thương xót khó tả.
Trịnh Hoán Đường nhìn mái tóc đen và nhan sắc xinh đẹp của thiếu nữ, sửng sốt trong giây lát.