Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 825: Ám vệ
Cuộc sống như vậy, bọn họ lại trải qua suốt mười năm.
Trong mười năm này, Tiêu Trạch trở thành người thân cận nhất bên cạnh Thái tử, Thái tử đi đâu, hắn ở đó.
Tiêu Trạch đã không có thời gian ngủ trên giường mình, Thái tử chẳng thể rời hắn một bước.
Trương Thiên Hành trở thành thủ lĩnh ám vệ, trực tiếp nghe lệnh Thái tử.
Hắn không có dã tâm gì, có nhiệm vụ thì nhận, không có nhiệm vụ thì nghỉ ngơi, Tiêu Trạch và Thiên Hành ngoài miệng mắng hắn lười, thực ra trong lòng đều biết hắn không muốn tranh giành.
Ba người đều không cưới thê tử sinh con.
Hắn và Trương Thiên Hành đi trong bóng tối, không thoát khỏi thân phận ám vệ, thì không thể cưới thê tử sinh con.
Tiêu Trạch ở chỗ sáng, hắn có thể, nhưng lại không muốn.
Nguyên nhân là bởi vì Tiêu gia thấy hắn có tiền đồ, muốn lợi dụng hắn để thông gia.
Nam nhân một khi sinh con dưỡng cái, thì sẽ có điểm yếu, thân phận Tiêu Trạch ở bên cạnh Thái tử hết sức quan trọng, thậm chí có thể nói là rút dây động rừng.
Thái tử một ngày chưa leo lên vị trí kia thì hắn một ngày không thể để cho mình có điểm yếu.
Ba người chúng ta đã nói rồi, chờ đến khi già đi, sẽ xin Thái tử thả bọn họ ra, tìm một chỗ non xanh nước biếc ẩn cư.
Lục Đại: “Mỗi ngày uống rượu, phơi nắng, nhàn nhã sống quãng đời còn lại, người chết sau nhặt xác cho người chết trước.”
“Thái tử sẽ thả các ngươi đi sao?” Chu Thanh đột nhiên chen vào.
“Chủ tử khác ta không biết, nhưng hắn chắc chắn sẽ thả, đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến chúng ta trung thành như thế, con người hắn…”
Lục Đại đảo qua Yến Tam Hợp: “Thôi, hắn đã nhập thổ nhiều năm như vậy, nói ra cũng không có ý nghĩa gì.”
Yến Tam Hợp biết hắn bận tâm đ ến mình, bèn dẫn lời: “Sau đó ngươi bị phái đến bên cạnh Lục Thời?”
Lục Đại: “Hắn bảo ta đi, ta không muốn, ta không nỡ, tiếc Tiêu Trạch và Thiên Hành, hắn cho ta thời gian một đêm để suy nghĩ.”
Đêm hôm đó, Tiêu Trạch và Thiên Hành đều tới.
Tiêu Trạch nói: “Ngốc à, điện hạ đây là đổi cách để thả ngươi, đến bên cạnh Lục đại nhân, ngươi có thể cưới thê tử sinh con, trải qua cuộc sống của người bình thường, chẳng lẽ ba chúng ta đều phải sống cô đơn?”
Thiên Hành nói: “Có thể đi theo Lục đại nhân đến trời nam biển bắc, không bị nhốt ở phủ Thái tử nữa, thật ra là chuyện tốt, cũng thấy biết được nhiều hơn.”
Tiêu Trạch thấy hắn vẫn im lặng, bèn nghiêm túc nói: “Tình cảnh điện hạ không tốt, lỡ như có gì bất trắc, sau này ngươi cũng có thể nhặt xác cho chúng ta.”
Thiên Hành: “Trứng gà không thể để chung một giỏ được.”
Lời này nói thẳng vào tim hắn.
Tình cảnh của Thái tử, trên đời này không ai hiểu rõ hơn ba người bọn họ.
Hắn gật đầu: “Được!”
Nghĩ sau khi theo Lục đại nhân, thì cơ hội gặp mặt lại càng khó.
Vì thế ba người đã giao hẹn, hàng năm vào ngày sinh của điện hạ, đều phải nghĩ cách gặp mặt một lần, uống một bữa rượu, tán gẫu chuyện phiếm, hoặc là đánh một trận.
Hắn rời khỏi phủ Thái tử vào một buổi sáng trời mưa.
Sau khi đi qua hai con phố, thấy thấy Tiêu Trạch che dù đứng ở một ngả rẽ. Lại đi về phía trước mấy chục trượng, lại thấy Trương Thiên Hành đứng ở dưới mái hiên.
Bọn họ dùng cách này để tiễn biệt huynh đệ tốt của bọn họ.
Sau khi theo Lục đại nhân, hắn được đặt cho ta cái tên này, ta ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng lại mắng rất khó nghe. Vừa tới bên cạnh Lục đại nhân, ta và hắn đều không quen được, nhìn nhau cực kỳ chán ghét.
Trước kia hắn đều ngủ ngày, thức đêm làm việc, qua hai mươi mấy năm, đột nhiên rời giường, ngủ nghỉ giống như người bình thường, cả người đều khó chịu.
Hơn nữa Lục đại nhân còn ít nói hơn hắn, hai người cứ ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, một câu cũng không nói.
Sau nửa năm, hai người mới dần hòa hợp.
Hàng năm vào ngày sinh của điện hạ, hắn đều tìm mọi cách hồi kinh để đến hẹn.
Hẹn ở trong viện nhỏ của Tiêu Trạch ở kinh thành, mua mấy món ăn ngon bên ngoài, cộng thêm bầu rượu ngon ủ một năm, ba người vừa uống vừa trò chuyện.
Đầu tiên là tán gẫu chuyện của điện hạ, sau lại tán gẫu chuyện của triều đình, cuối cùng tán gẫu chuyện của mình.
Nói một hồi thì khoa tay múa chân, người nào lui bước thì sẽ bị hai người khác liếc mắt.
Không dám say, chỉ có thể hơi say.
Cho dù như vậy, ngày này cũng là ngày vui vẻ nhất trong năm của Lục Đại.
Trời hơi sáng, ba người ôm quyền, đều tự trở về chỗ của mình, chờ mong năm sau gặp lại.
Yến Tam Hợp: “Cuộc sống như vậy, mãi cho đến năm Nguyên Phong thứ ba mươi mốt.”
Lục Đại nhắm mắt lại: “Phải!”
Tháng bảy năm Nguyên Phong thứ ba mươi mốt.
Lục đại nhân rời kinh đi Tuyền Châu ở phía nam, điều tra chuyện lũ lụt.
Ngày mười ba tháng bảy vừa rời giường, mí mắt trái của hắn đã bắt đầu nháy, cứ cảm thấy có chuyện gì đó sắp xảy ra.
Trực giác của ám vệ bình thường đều rất tốt, nhất là đối với nguy hiểm, hắn mơ hồ phát hiện kinh thành chắc chắn có chuyện gì xảy ra.
Còn không phải là chuyện nhỏ.
Kỳ quái là, mấy ngày nay Lục đại nhân cũng hơi mất hồn mất vía, ban đêm ngủ cứ chợt bừng tỉnh.
Chủ tớ hai người bàn với nhau, quyết định mọi chuyện xong xuôi, thì sớm trở lại kinh thành.
Nào biết còn chưa lên đường hồi kinh, đã biết được tin Thái tử khởi binh tạo phản, binh bại tự sát.
Hắn kinh hãi đến nứt cả tim.
Thái tử khởi binh, minh vệ ám vệ gì cũng sẽ đều ta trận, trên công báo nói người bên đảng Thái tử đều bị tiêu diệt, vậy cũng có nghĩa là Tiêu Trạch và Thiên Hành đã không còn.
Ngày đó, hắn nổi giận với Lục Thời.
Hắn phải lập tức hồi kinh, Lục Thời chắc chắn phải đợi chuyện trong tay làm xong mới đi.
Lần đầu tiên trong đời hắn rống đến khàn cả giọng: “Chủ tử ta không còn, huynh đệ không còn, thành cô hồn dã quỷ.”
“Bây giờ người trở về làm gì?
Nhặt xác cho bọn họ sao?
Còn có thi thể không?
Chủ tử của ngươi là người sẽ khởi binh tạo phản sao?
Tại sao hắn lại tạo phản?
Ai ép hắn tạo phản?
Trong này có chuyện gì chúng ta không biết không?”
Lông mày Lục Thời nhăn lại.
“Lục Đại, xúc động không giải quyết được vấn đề gì, ngươi đừng quên, hắn cũng là chủ tử của ta.”
Hắn nghe xong thì sửng sốt một lúc lâu, ngồi xổm xuống đất, tay ôm mặt rơi lệ.
Lục Thời ngồi xổm xuống trước mặt, đặt tay lên vai hắn: “Ngươi chưa bao giờ nói với ta về huynh đệ của mình, bây giờ mọi người đều đã chết rồi, nói đi.”
Hắn dùng suốt thời gian nửa đêm để kể lại từng năm một giữa ba người họ.
Lục Thời nghe xong, dùng thời gian nửa đêm còn lại, kể về từng li từng tí chuyện của hắn ở Đường gia, nói đến Chử Ngôn Đình, còn nói tên nhóc này chỉ sợ cũng đi rồi.
Đêm nay, chủ tớ hai người hoàn toàn thổ lộ tình cảm.
“Lúc hồi kinh thành đã là cuối tháng mười, trời rất lạnh, ta không đi về phía phủ Thái tử, cố nhân đều không ở đây, còn có cái gì đáng xem đâu?”
Ngày sinh Thái tử vào ngày hai mươi sáu tháng mười hai, theo lệ thường ba chúng ta phải uống một bữa rượu, ta chuẩn bị chút tiền giấy và rượu ngon, ban đêm đi đến nhà Tiêu Trạch.
Lục Đại hít sâu một hơi: “Không ngờ lại đụng phải một người đáng lẽ phải ở âm tào địa phủ.”
Lý Bất Ngôn: “Ai?”
Lục Đại: “Trương Thiên Hành!”
Lý Bất Ngôn kinh hãi nói: “Hắn vậy mà không chết?”
Lục Đại: “Chưa chết.”
Lý Bất Ngôn: “Vì sao không chết?”
Lục Đại liếc Yến Tam Hợp, niềm vui trong mắt không giấu được.
“Bởi vì trước khi Thái tử cử binh tạo phản, hắn phụng mệnh đưa một đứa bé mới sinh đến Trịnh gia, hơn nữa còn phải bảo vệ nó cả đời.”