Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 836: Một nửa
Xe ngựa đến biệt viện, mọi người xuống xe.
Vừa bước vào ngưỡng cửa, đã thấy Lục Đại mặc một bộ đồ cũ cầm đèn lồ ng, chờ ở cạnh cửa.
Người hầu bên cạnh lão Ngự Sử, ở trong biệt viện này có thể quang minh chính đại đứng ở bên cạnh Yến Tam Hợp, nhưng ra khỏi biệt viện, vẫn phải cố kỵ một chút.
Yến Tam Hợp thầm thấy ấm áp, tiến lên nói: “Ta về đến nhà rồi, mau đi ngủ đi.”
Lục Đại đưa đèn lồ ng vào tay Lý Bất Ngôn, vừa định xoay người thì lại bị Lý Bất Ngôn túm lấy.
“Ta phải tra án với tiểu thư, không có thời gian chỉ dạy cho Lan Xuyên, luyện công cứ ba ngày đánh cá, hai ngày phơi lưới, về sau ngươi làm sư phụ của nàng đi.”
Lục Đại ngẩn người: “Ta không biết dạy.”
Lý Bất Ngôn nhướng mày với Yến Tam Hợp Nhất: Ngươi nói đi.
Yến Tam Hợp biết Lý Bất Ngôn muốn tìm việc cho Lục Đại làm giết thời gian, vì thế nhẹ giọng nói: “Thử xem, đứa bé kia cũng không tệ, thân thế cũng đáng thương.”
Tiểu chủ tử đã lên tiếng, Lục Đại không hề nghĩ ngợi: “Ừ!”
Ngay khi mọi người cho rằng hắn muốn xoay người rời đi, thì Lục Đại lại đột nhiên nghĩ tới điều gì đó: “Tiểu chủ tử, hương.”
Hắn nói không rõ ràng, Yến Tam Hợp nhíu mày hỏi: “Hương gì?”
Lục Đại: “Hương trong phòng ngươi.”
Yến Tam Hợp căng thẳng: “Hương làm sao?”
Sau khi các ngươi đi, tro hương rơi xuống hơi nhanh.
Tro hương rơi xuống, trong yên tĩnh hắn lại có thể nghe được?
Yến Tam Hợp: “Sao ngươi nghe được?”
“Ta tuần tra trong viện của tiểu thư nghe được.”
Nhiệm vụ của Ám vệ, là bảo vệ an toàn.
Lục đại có thói quen, vừa đến tối sẽ tuần tra quanh phủ một vòng, viện của tiểu chủ tử lại càng phải cẩn thận tra xét.
Hôm qua lúc tuần tra, hắn không nghe thấy tiếng tro hương rơi xuống, hôm nay lại nghe thấy.
Lục Đại trong lòng thấy kỳ quái, nào ai đốt hương trong phòng ngủ?
“Ta đi xem thử.”
Yến Tam Hợp nói, đoạn đi thẳng vào trong phòng.
Tạ Tri Phi và Bùi Tiếu liếc nhau, lập tức đi theo.
Vào nhà, thắp đèn lên.
Lý Bất Ngôn đưa đến bên cạnh cây hương, tất cả mọi người đều khó tin trợn mắt.
Hương đã cháy được một nửa.
“Lúc trưa ta xem chỉ đốt được một phần tư thôi.” Lý Bất Ngôn kêu lên.
Tạ Tri Phi: “Vậy… tại sao lại cháy nhanh như vậy?”
Bùi Tiếu: “Đúng vậy, tại sao?”
Yến Tam Hợp lắc đầu.
Lý Bất Ngôn tê cả da đầu: “Không được, ta phải dời hương này ra ngoài, đáng sợ quá.”
“Đừng nhúc nhích, cứ để đó.”
Yến Tam Hợp ngẩng đầu nhìn Tạ Tri Phi và Bùi Tiếu: “Có một điểm khẳng định, thời gian cho chúng ta không nhiều lắm.”
Bùi Tiếu bị nàng nói run cả người: “Vậy đi ngủ hai canh giờ, hai canh giờ sau lập tức xuất phát, Tạ Ngũ Thập ngươi thấy thế nào?”
Tạ Tri Phi gật đầu, dặn Chu Thanh ở ngoài cửa sổ.
“Nói cho Bộ Lục, ba canh giờ sau, bảo hắn tập hợp tất cả những người từng là quân Trịnh gia, một người cũng không thể thiếu.”
“Vâng!”
……
Không ai ngủ được.
Nhất là Tạ Tri Phi, tắt đèn nằm ở trên giường, mắt nhắm nhưng đầu óc vẫn còn tỉnh, bên trong chứa quá nhiều thứ.
Cây hương kỳ lạ kia rốt cuộc đang đếm ngược cái gì?
Bệ Chiêu lúc này đang ở đâu?
Đường Kiến Khê sau khi biết tin tức này, sẽ có phản ứng như thế nào?
Cái chết của tổ phụ, chẳng lẽ đúng như lời Yến Tam Hợp nói, không phải tự sát, là bị người khác giết sao?
Ngày mai, có thể tìm hiểu được tin tức từ Bộ Lục và Bộ gia quân không?
Hắn trở mình, phát hiện Bùi Tiếu còn đưa tay gối đầu trên giường trúc, cũng không ngủ, hai con mắt còn mở rất lớn.
Đang suy nghĩ gì thế?
Trong bóng tối, Bùi Tiếu thở ra một hơi.
“May mà cha ta là thái y, nương ta có bị ta chọc giận, cũng có cha ta ở bên cạnh giúp đỡ điều dưỡng.”
“Tên nhóc nhà ngươi…”
Tạ Tri Phi cũng không biết nên nói hắn như thế nào.
“Thật sự đến sống chết của nương ngươi cũng không để ý sao?”
“Tạ Ngũ Thập, ta lo cho bà, phải tủi thân chính mình, cuộc đời chỉ được mấy chục năm, ta không thể cứ lo cho bà mà tủi thân mình mãi được chứ.”
Tạ Tri Phi nghe xong lời này, cũng chỉ có thể thở ra một hơi thật sâu.
Minh Đình bởi vì không có thiên phú học y, nên nương hắn cứ cách ba ngày hai bữa lại lau nước mắt ở trước mặt hắn, khiến Minh Đình chuyện gì cũng phải nghe lời bà.
Không nghe, thì là bất hiếu.
Không nghe, nương hắn sẽ nói với hắn: “Ta nhận hết lạnh nhạt ấm ức vì con, sao còn không để nương bớt lo một chút chứ?”
Minh Đình nuôi mèo, nương hắn nói nam nhân nuôi mèo, mê muội mất hết ý chí, bảo người ta giết mèo kia đi.
Minh Đình nuôi chim, nương hắn nói nam nhân nuôi chim, không làm việc đàng hoàng, mở lồ ng thả chim đi.
Minh Đình thích nghe kinh Phật, chú vãng sinh, chú Đại Bi, kinh Kim Cang… Hắn chỉ cần nghe một lần, thì đều có thể nhớ rõ.
Nương hắn sợ hắn Phật duyên sâu, trần duyên cạn, ngày xưa còn chẳng cho hắn đến chùa miếu.
Một bên là cái này không được, cái kia không được, bên kia lại là con trai ngắn con trai dài cưng chiều, dần dà, khiến Minh Đình trở thành cái bộ dáng như bây giờ…
Vừa tùy ý, vừa sợ hãi, vừa lười biếng, lại nhát gan.
Đã ở tuổi này rồi, Minh Đình đến việc ăn đồ gì, bài trí phòng thế nào, sắp xếp thư phòng ra sao, đều phải nghe lời nương hắn.
“Tạ Ngũ Thập, Lý Bất Ngôn đến cái chết cũng không sợ, ta đến việc nuôi mèo cũng không dám, ta cảm thấy ta sống cũng như không.” Giọng Bùi Tiếu còn nặng nề hơn gió đêm ngoài cửa sổ.
“Yến Tam Hợp biết rõ thân phận mình nguy hiểm, lại khăng khăng muốn điều tra rõ ràng oan án Trịnh gia, ta đến việc treo rèm châu trong thư phòng, cũng phải hỏi nương ta… ta sống có ý nghĩa gì đâu?”
Hắn im lặng thật lâu, nhẹ giọng nói:
“Trong xương cốt ta có sự ngang bướng, cả đời không thể làm rùa rụt đầu mãi được, nếu không đợi đến lúc già nhắm mắt, ta cũng sẽ có tâm ma.”
Tạ Tri Phi nheo mắt, mỉm cười: “Bùi Minh Đình, ngươi làm ta hơi bất ngờ đó.”
“Chớ.” Bùi Tiếu nhắm mắt lại, cúi đầu nói: “Ta chỉ muốn sống cho ra sống thôi.”
…
Có rất nhiều điều muốn nói, nhưng đêm lại rất ngắn ngủi.
Hai canh giờ thoáng chốc đã qua.
Họ đơn giản dùng chút điểm tâm, sau đó thì bảy người bảy ngựa, phi thẳng đến