Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 861: Nội gián
Chu Thanh không biết an ủi người khác, chỉ biết nói một câu…
“Tam gia, ngày nghĩ đêm mơ.”
Đinh Nhất từ khi giải tâm ma Chu gia, rất thích xem bói.
“Gia, có muốn tìm Chu đại gia giải mộng hay không?”
Lời Đinh Nhất nói, Tạ Tri Phi nghe lọt, giấc mộng này có nghĩ thế nào cũng thấy không may mắn lắm.
“Tam gia.”
Tiếng Thang Viên vang lên trong sân.
“Yến cô nương gọi Tam gia đến thư phòng nghị sự.”
“Đến ngay đây, Đinh Nhất, múc nước.”
“Vâng!”
Nước đưa tới, Tạ Tri Phi rửa mặt qua loa rồi đi ra khỏi sương phòng.
Chu Thanh và Đinh Nhất theo thói quen đi theo.
Nào biết ba người mới vừa tới cửa viện, đã bị Lý Bất Ngôn ngăn lại: “Tam Hợp dặn, Tam gia đi vào, Chu Thanh và Đinh Nhất đến ngoại viện chờ.”
Tạ Tri Phi ngẩn ra: “Vì sao?”
Lý Bất Ngôn chỉ vào Hoàng Kỳ đang ngồi trong viện, vẻ mặt bất đắc dĩ nói: “Tại sao ta không biết, ta và Hoàng Kỳ cũng phải ra ngoài viện chờ.”
“Minh Đình thì sao?”
“Tiểu Bùi gia đã ở thư phòng rồi.”
Lý Bất Ngôn ngoắc Hoàng Kỳ.
Hoàng Kỳ vừa bĩu môi, vừa ra ngoài viện, miệng lẩm bẩm nói: “Yến cô nương làm gì thế, sao không để ta nghe với?”
“Bớt dông dài đi.”
Lý Bất Ngôn đẩy hắn ra ngoài, đóng cửa lại, nhỏ giọng nói: “Đến ta nàng còn không cho nghe, ngươi là cái thá gì.”
Lời này tuy nhỏ, nhưng Tạ Tri Phi trong cửa lại nghe rất rõ ràng.
Bảy người họ từ lúc giải tâm ma Quý lão phu nhân đến giờ đều ở bên nhau, Yến Tam Hợp chưa bao giờ giấu diếm gì ai, đều đối xử bình đẳng.
Hôm nay làm sao vậy?
Trong thư phòng, Yến Tam Hợp ngồi ở trước thư án, sắc mặt còn tái hơn hôm qua.
Tạ Tri Phi lập tức bước đến: “Khó chịu ở đâu sao?”
Yến Tam Hợp lắc đầu, lại chỉ vào cái ghế, ý bảo hắn ngồi xuống trước.
Tạ Tri Phi không yên tâm, đưa tay sờ trán nàng, vẫn là nhiệt độ lạnh lẽo, không sốt, hắn mới yên tâm xoay người ngồi xuống.
Vừa ngẩng đầu, thấy Bùi Tiếu nhíu chặt mày kiếm, Tạ Tri Phi hắng giọng hỏi: “Sao không cho bọn họ vào nghe, đã xảy ra chuyện gì sao?”
Bùi Tiếu vội gật đầu tỏ vẻ đồng ý, trong lòng tự nhủ ba nam nhân thô lỗ kia thì không sao, ít nhất phải cho Lý đại hiệp vào chứ, nàng là bạn tốt nhất của ngươi mà.
“Tam gia, tiểu Bùi gia, sau khi ta và Thái tử ra khỏi phủ Hán vương, thì ta về biệt viện tập hợp với các ngươi, Thái tử thì về cung Đoan Mộc tìm Nghiêm Hỉ, có đúng không?”
Bùi Tiếu gật đầu một cái: “Đúng vậy.”
Tạ Tri Phi nhướng mày: “Họng nàng sao thế?”
Được nhắc nhở như vậy, Bùi Tiếu lúc này mới phát hiện giọng Yến Tam Hợp khàn khàn.
“Bệnh à? Có cần mời thứ đệ của ta tới bắt mạch hay không?”
“Đừng quan tâm những thứ không liên quan này, nói chính sự đi.”
Sắc mặt Yến Tam Hợp lập tức trở nên không kiên nhẫn: “Chúng ta mới tập hợp chưa bao lâu, Thái tử đã đưa thư tới, nói Nghiêm Hỉ không thấy đâu, đúng không?”
Tạ Tri Phi và Bùi Tiếu yên lặng liếc nhau: Rất hiếm khi nàng gấp gáp như thế.
Hai người cũng không dám chuyển đề tài, đồng thời trả lời: “Đúng!”
Yến Tam Hợp: “Vì vậy, đám người chúng ta bèn đi thẳng đến cung Đoan Mộc của Thái tử, đúng không?”
Hai người: “Đúng!”
“Chúng ta đến cung Đoan Mộc, ngồi thương nghị với Triệu Diệc Thời, Tam gia nói hắn đi tìm người, bảo ta và Tiểu Bùi gia ở cung Đoan Mộc chờ tin tức.”
Yến Tam Hợp hơi nghiêng người, nhìn Tạ Tri Phi: “Đúng không?”
Đây là chuyện mới xảy ra, đúng đến không thể đúng hơn.
Tạ Tri Phi gật đầu.
“Ngươi mang theo Chu Thanh và Đinh Nhất đi rồi. Ta, Tiểu Bùi gia, Lý Bất Ngôn, Hoàng Kỳ đang đợi trong phòng khách cung Đoan Mộc.” Yến Tam Hợp: “Chưa tới hai canh giờ, ngươi đã phái người tới thông báo cho chúng ta, nói đã tìm được Nghiêm Hỉ, chúng ta chẳng hề chần chừ lập tức ra cửa tay chạy đến ngoại ô.”
Tạ Tri Phi lại gật đầu.
“Tất cả hành động của chúng ta đều là đột xuất, trước đó đều không có thương lượng, như vậy…” Giọng nói Yến Tam Hợp gần như phát ra từ cổ họng: “Ai biết chúng ta đi đến ngoại ô phía tây, muốn gặp Nghiêm Hỉ?”
Tạ Tri Phi đột nhiên biến sắc: “Ý của nàng là…”
Mũi tên nhắm về phía Nghiêm Hỉ, bởi vậy có thể thấy được…
Mắt Yến Tam Hợp bốc lửa.
“Hoặc là, vẫn luôn có người ở âm thầm đi theo chúng ta; hoặc là, trong chúng ta có người đi ra ngoài báo tin!”
Giống như bị búa đập mạnh vào ngươi, Tạ Tri Phi chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, đến hô hấp cũng run rẩy.
Yến Tam Hợp: “Nếu có người đi theo, những cao thủ như Thẩm Trùng, Lý Bất Ngôn, Chu Thanh ít nhiều sẽ phát hiện một chút chứ, thế nhưng lại bọn họ không hề phát hiện.”
“Cho nên, là giữa chúng ta có nội gián.” Bùi Tiếu bị lời mình thốt ra làm cho hoảng sợ, lại vội vàng bổ sung một câu: “Điều này, điều này sao có thể?”
“Tại sao không thể?” Yến Tam Hợp đấm vào bàn sách, đứng dậy đi tới trước mặt Bùi Tiếu: “Ta hỏi ngươi, Nghiêm Hỉ là ai?”
“Cái này còn phải hỏi sao?” Bùi Tiếu: “Trước kia là thái giám hầu hạ Hoài Nhân, hiện tại không được sủng.”
Yến Tam Hợp cười gằn: “Một thái giám không được sủng ái, lấy đâu ra lá gan nói dối?”
Bùi Tiếu: “Điều này…”
Yến Tam Hợp: “Tại sao hắn lại nói dối?”
Bùi Tiếu: “Điều này…”
Yến Tam Hợp: “Hắn đang nói dối vì ai?”
Bùi Tiếu: “Điều này…”
Hắn không trả lời được.
Trong đầu như có gì đó lóe lên, Bùi Tiếu đứng bật lên: “Yến Tam Hợp, ý của ngươi là phía sau Nghiêm Hỉ còn có một người?”
Yến Tam Hợp nói từng chữ: “Chắc chắn phải có một người.”
Triệu Diệc Thời đã tạo áp lực rồi, hắn là Thái tử dưới một người, trên vạn người, Nghiêm Hỉ có cần phải nói dối không?
Chẳng lẽ hắn không muốn dùng mấy đứa này giúp Thái tử giải quyết chuyện chiến mã, lần nữa thượng vị sao?
Hơn nữa.
Lồ ng ngực Yến Tam Hợp hơi phập phồng: “Lần này Nghiêm Hỉ… nói thật.”
Tạ Tri Phi đi tới bên cạnh hai người: “Sao lại biết được?”
Yến Tam Hợp nhìn hắn: “Hắn nói, hoàng đế chỉ cho phép lão tướng quân bệnh chết, không cho lão tướng quân chết trận.”
Tạ Tri Phi im lặng thật lâu: “Ta hiểu rồi, như thế mới phù hợp với hành động của tiên đế.”
Bùi Tiếu: “Để cho một người phản bội hắn lưu danh sử sách, lòng dạ tiên đế không lớn như vậy.”
Trong phòng, có sự yên tĩnh ngắn ngủi.
Tạ Tri Phi và Bùi Tiếu đồng thời nghĩ đến một chuyện…
Sau khi Nghiêm Hỉ nói ra chân tướng, Yến Tam Hợp chất vấn vì sao hắn phải nói dối, Nghiêm Hỉ vừa ngẩng đầu, một mũi tên kia đã lao tới.
Bởi vậy có thể thấy được, người phía sau Nghiêm Hỉ, sợ hắn khai ra mình nên mới ra tay.
Tạ Tri Phi kinh ngạc nhìn Bùi Tiếu, vừa khéo Bùi Tiếu cũng đang nhìn hắn.
Bốn mắt nhìn nhau.
Hai người đều nhìn ra nghi ngờ từ trên mặt đối phương…
Người sau lưng Nghiêm Hỉ là ai?
Yến Tam Hợp khàn giọng nói: “Muốn tìm được người sau lưng Nghiêm Hỉ, thì trước hết phải tìm ra nội gián đã.”
Sắc mặt Tạ Tri Phi đen đi: “Yến Tam Hợp, ngươi đuổi bọn họ ra ngoài sân, là nghi ngờ mấy người bọn họ sao?”
“Lý đại hiệp ngươi cũng nghi ngờ sao?” Bùi Tiếu nghiến răng nghiến lợi: “Ngươi điên rồi à, nàng trung thành tận tâm với ngươi như thế.”