Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 874: Đích, hiền
“Yến cô nương.”
Tạ Đạo Chi bỗng nhiên nhìn Yến Tam Hợp: “Lập đích trưởng, lập hiền năng*, ai tốt hơn?”
*Ý là truyền cho con cái hay truyền cho người tài năng.
Yến Tam Hợp không nói lời nào.
Nàng biết Tạ Đạo Chi không phải thật sự muốn có đáp án từ nàng.
“Ta đọc thuộc sử sách, từ xưa đến nay tất cả đều mang cờ hiệu “Lập hiền năng”, kết cục cuối cùng khó tránh khỏi máu chảy thành sông, giang sơn lay động.
“Bởi vì hiền năng có hiền hay không, không ai biết. Mà có phải trưởng tử hay không, vừa nhìn là biết ngay.”
Tạ Đạo Chi: “Cho nên Thái tử mặc dù chỗ này không tốt, chỗ kia không tốt, nhưng vẫn là người thừa kế an toàn nhất.”
“Nếu hắn bị phế, các phong vương khác sẽ ồn ào bắt chước Hán Vương, ngươi tranh ta đoạt, thủ túc tương tàn không cần phải nói, toàn bộ Hoa quốc cũng sẽ lâm vào nguy cơ chưa từng có.”
Yến Tam Hợp: “Cho nên?”
Tạ Đạo Chi đứng dậy, ôm quyền hướng về phía hoàng cung.
“Tạ Đạo Chi ta nhận lộc của quân vương, lên tận trách với việc của quân vương, chưa nói đến vì nước vì dân, vì giang sơn xã tắc, chỉ nói ta từng đọc sách thánh hiền, chỉ từng đó đã không cho phép ta khoanh tay đứng nhìn rồi.”
Yến Tam Hợp: “Tận trách với quân vương có rất nhiều loại, có thể dâng thư, có thể liều chết can gián, còn ngươi đã làm gì?”
“Thời gian Yến cô nương đến kinh thành quá ngắn, không biết chuyện xảy ra trong triều mấy năm trước, tranh chấp giữa Thái tử và Hán vương, người dâng thư vào lao ngục, liều chết can gián mất mạng, không biết đã hy sinh bao nhiêu người.”
Sắc mặt Tạ Đạo Chi buồn bã.
“Tiên đế là danh quân, công tích vĩ đại có thể so với Đường Tông Tống Tổ, nhưng trong chuyện này, cho phép ta nói một câu bất kính, ngài ấy rất hồ đồ.”
Yến Tam Hợp cười gằn trong lòng.
So sánh này thật đúng là chuẩn xác, Đường Tông giết huynh giết đệ bỏ tù phụ thân leo lên địa vị cao, Tống Tổ phát động binh biến Trần Kiều, đắp hoàng bảo lấy giang sơn, đều là người tàn nhẫn nhất.
“Lúc đó Thái tử gặp nạn, các ngươi đã điều tra đến đây rồi, hắn cũng đã rõ.” Môi Tạ Đạo Chi có chút xám xịt: “Nhưng có một việc, các ngươi chắc chắn tra không ra.”
“Chuyện gì?”
“Tiên đế triệu kiến mấy vị trọng thần trong triều chúng ta đến, thương nghị chuyện phế trữ quân.”
Tạ Đạo Chi mãi mãi nhớ rõ ngày hôm đó.
Trong ngự thư phòng chẳng có cả nội thị, chỉ có quân thần hai người.
Tiên đế giống như lơ đãng hỏi: “Đạo Chi cảm thấy Thái tử là người thế nào?”
Tạ Đạo Chi vừa nghe lời này, sau lưng đã đổ mồ hôi lạnh, người trên đế vị đã hỏi lời này thì chắc có thâm ý.
Hắn hỏi về Thái tử, có thể thấy được đã rất bất mãn với Thái tử.
Dưới tình thế cấp bách, hắn chợt nảy ra một ý, hồi đáp: “Thái tử như thế nào, thần thấy khó mà nói, nhưng thái tôn lại là hiền thái tôn.”
Lời này là đang uyển chuyển nhắc nhở Hoàng đế, Thái Tôn là thái tử tương lai mà ngài tự tay bồi dưỡng ra.
Phế Thái tử, cũng chẳng khác nào phế thái tôn.
Bệ hạ nghe thấy lời này của ta, thì rất lâu đều không mở miệng, cuối cùng khoát tay bảo ta đi.
Bây giờ Tạ Đạo Chi nhớ lại, vẫn thấy sợ hãi.
Nhưng trong lòng ta hiểu rất rõ, một câu “Hiền thái tôn” chống đỡ không được bao lâu, chỉ cần Hán vương chiến thắng trở về, bệ hạ có thể sẽ đối phó với trữ quân.
Yến Tam Hợp: “Cho nên, ngươi mới có chủ ý với Trịnh gia sao?”
“Yến cô nương, tin chiến thắng ở phương Bắc liên tục truyền đến, tình huống lúc đó rất cấp bách, bố cục từ nơi khác đã quá muộn, ta chỉ có thể…”
Yến Tam Hợp: “Cho nên, ngươi bèn nhắm vào Trịnh gia?”
“Yến cô nương, tin chiến thắng liên tục truyền đến, tình huống lúc đó lửa sém lông mày, bố cục từ nơi khác đã quá muộn, ta chỉ có thể bắt đầu từ Hán vương và Trịnh Ngọc.”
Nói đến chỗ quan trọng, Tạ Đạo Chi nắm chặt tay.
Đất phong Hán Vương ở Kim Lăng, người ta phái đi mãi không thấy tin tức tốt trở về, nhưng lại tra được sự kỳ lạ của Trịnh gia.
Yến Tam Hợp: “Kỳ lạ gì?”
Tạ Đạo Chi: “Viện Hải Đường.”
Ba chữ, khiến cho tim Bùi Tiếu vọt lên cổ họng, không khỏi quét mắt nhìn Yến Tam Hợp một cái, lại vội dời đi.
Tạ Tri Phi ôm ngực ngồi thẳng dậy, nhìn chằm chằm Tạ Đạo Chi, trong lòng âm thầm đề phòng.
Yến Tam Hợp lại cực kỳ bình tĩnh: “Nói tỉ mỉ một chút, ngươi tra được những gì?”
Vào lúc này, không câu nói nào khiến người ta bình tĩnh hơn câu này, Bùi Tiếu thậm chí còn muốn quỳ xuống với nàng.
Không hổ là bà đồng, quá bình tĩnh.
“Viện Hải Đường có một cặp song sinh, từ khi sinh ra đến tám tuổi, chưa ai thấy mặt, người sinh ngày mười bốn tháng bảy, quả thật là quỷ thai…”
Tạ Đạo Chi phút chốc dừng trên người Tạ Tri Phi, mang theo sự trìu mến.
“Quỷ thai tuy khắc người, nhưng còn nhiều cách hóa giải, nhốt hai đứa nhỏ Viện Hải Đường để chúng không thấy ánh mặt trời, là sự ngu xuẩn lớn nhất, sao Trịnh Ngọc lại làm như thế?”
Yến Tam Hợp chợt rũ mắt.
Trên đời này, không có ai hiểu rõ quỷ thai là gì hơn Tạ Đạo Chi, đứa con thứ ba của hắn cũng là quỷ thai.
Tam gia không chỉ là quỷ thai, mà còn là quỷ thai có sức khỏe cực kỳ kém.
Tạ gia tìm cao nhân đến để giữ mạng cho hắn, mời hòa thượng đạo sĩ niệm kinh, đến bây giờ hàng năm vẫn phải làm lễ cho hắn.
Hèn gì, hắn lại nghi ngờ Viện Hải Đường.
Yến Tam Hợp: “Còn nữa không?”
“Có!” Tạ Đạo Chi: “Cặp song sinh kia sinh ra không lâu thì vú em, hạ nhất của viện Hải Đường đều bị đuổi hết, đó là vì sao?”
Sâu trong đồng tử Yến Tam Hợp phản chiếu ánh nến, cố ý hỏi: “Có gì không bình thường? Làm không tốt, nên thay đi.”
“Yến cô nương.”
Khóe môi Tạ Đạo Chi dần hiện ra một nụ cười cổ quái.
“Tổ tông ba đời cũng phải cẩn thận điều tra, trừ phi vú em kia phạm sai lầm lớn, nếu không sẽ không dễ dàng đuổi ra ngoài.”
Yến Tam Hợp yên lặng.
Trên đời này người thông minh rất nhiều, người thông minh có tâm cơ thì không nhiều lắm, Tạ Đạo Chi là một trong số đó.
Tạ Đạo Chi thấy Yến Tam Hợp không nói lời nào, lại tiếp tục nói tiếp.
“Có một việc, Yến cô nương hẳn là không biết, năm đó sau khi phế Thái tử binh bại, hạ nhân trong phủ bị nhốt ở phủ Thái tử suốt nửa năm, có một tin đồn giữa hạ nhân truyền ra, thậm chí còn truyền đến tai cấm quân.”
Yến Tam Hợp có vẻ hơi giật mình: “Lời đồn gì?”
Tạ Đạo Chi: “Có người nói, đêm Thái tử khởi binh tạo phản, nghe được trẻ con khóc nỉ non.”
Mí mắt Yến Tam Hợp run lên.
Tiếng khóc nỉ non kia, là tiếng khóc nỉ non đầu tiên của nàng khi được nương thi Quỷ môn thập tam châm.
Lúc ấy mẫu thân Lương thị gấp đến độ giậm chân, còn nói với nàng: “Con ơi, các khóc nhỏ một chút.”
Những thứ này ở trong nhật ký, nương đều có ghi chép tỉ mỉ.
Tuyệt đối không ngờ, tiếng khóc nỉ non này của nàng, lại thật sự có người nghe đi.
Móng tay nàng bấm chặt vào lòng bàn tay, Yến Tam Hợp không cảm thấy đau, cố chống đỡ nói: “Lời đồn nhảm ngươi cũng tin ư?”
“Tin đồn không đáng tin.”
Tay phải Tạ Đạo Chi sờ lên tay trái, tay dùng sức nắm: “Nhưng càng là tin đồn thất thiệt, không phải càng khiến người ta nghi ngờ sao?”
Biểu cảm Yến Tam Hợp thay đổi cực kỳ vi diệu: “Cho nên, ngươi không có chứng cứ xác thực chuyện Trịnh gia.”
Sắc mặt Tạ Đạo Chi tái đi: “Ta muốn tìm được chứng cứ xác thực, nhưng là…”
“Nhưng cái gì?”
“Có đi không có về.”
“Lời này có ý gì?”
Hai tay Tạ Đạo Chi giao nhau, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên.
Diện mạo song sinh chắc chắn gần giống nhau, chỉ cần phái người xem là có thể xác nhận Viện Hải Đường có mờ ám hay không.
Mí mắt Yến Tam Hợp nhảy dựng.
“Cho nên, ngươi phái người xông vào Viện Hải Đường?”