Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 883: Tương lai
“Yến cô nương, vừa rồi gia truyền tin tới, ngài ấy với Bộ tướng quân đi đốt giấy cho Trịnh gia, tối mới về.”
“Biết rồi.” Yến Tam Hợp đặt bút xuống: “Bất Ngôn và tiểu Bùi gia đâu?”
Đinh Nhất: “Lý cô nương và tiểu Bùi gia ngồi cùng một chiếc xe ngựa ra ngoài, đến bây giờ vẫn chưa trở về.”
Hai người?
Xe ngựa?
“Bọn họ đi đâu thế?”
“Không nói.”
Hai chữ này khiến cho Yến Tam Hợp có chút bất ngờ không kịp đề phòng, hai người này ngồi cùng một chiếc xe ngựa đã hiếm có, còn không nói đi đâu…
Lúc này, Thang Viên vội vàng đi vào thư phòng.
“Yến cô nương, đại gia, đại thiếu phu nhân đến, người đã đến cửa thứ hai rồi.”
“Đại gia nào, đại thiếu phu nhân nào?”
Đinh Nhất một chân đã bước ra khỏi thư phòng, nghe được những lời này vẫn nhịn không được quay đầu lại, nghi ngờ nhìn Yến Tam Hợp.
Thang Viên cũng ngẩn ra: “Là đại gia, đại phu nhân của Tạ phủ chúng ta, lúc Tam gia hôn mê, bọn họ có đến.”
Sắc mặt Yến Tam Hợp chợt trắng bệch.
Đinh Nhất nhìn sắc mặt Yến cô nương, thầm nghĩ không ổn, vội tách Thang Viên ra: “Ngươi đi mời đại gia, đại thiếu phu nhân đến phòng khách nhỏ.”
“Vâng!”
Đinh Nhất chờ Thang Viên đi xa, mới xoay người trở lại trước mặt Yến Tam Hợp, thử hỏi: “Yến cô nương, còn nhớ đại thiếu phu nhân tên họ là gì không?”
Yến Tam Hợp lắc đầu.
“Họ Chu, nàng là đại tiểu thư Chu gia, lần trước Yến cô nương đã giải tâm ma cho Chu gia, còn nhớ rõ không?”
Yến Tam Hợp vẫn lắc đầu.
Lần này, đến phiên Đinh Nhất sắc mặt trắng bệch.
Sao lại không nhớ chứ?
Đó không phải là chuyện chỉ xảy ra hai ba tháng trước sao?
“Nổ quan tài, quạ đen, trăng máu, âm giới.”
“…”
Đinh Nhất nóng nảy: “Giếng đào hoa, đinh đòi màng, mượn vận…”
“…”
Đinh Nhất giậm chân: “Núi Ngũ Đài, Canh Tống Thăng, Thiền Nguyệt đại sư…”
“…”
Yến Tam Hợp sửng sốt một hồi lâu, vẫn đờ đẫn lắc đầu.
Xong rồi!
Hoàn toàn xong rồi.
Mồ hôi lạnh chảy từ trán Đinh Nhất xuống, chứng mất trí nhớ của Yến cô nương càng ngày càng nặng, cứ tiếp tục như vậy, thì sẽ không nhớ cả họ mất, phải nói với gia thôi.
“Đừng hoảng hốt.”
Yến Tam Hợp thấy Đinh Nhất giống như kiến bò trên chảo nóng, đứng dậy trấn an: “Chúng ta đi tiếp khách trước.”
Đinh Nhất dùng vẻ mặt cầu xin: “Yến cô nương đi như vậy sẽ bị lộ mất.”
“Đừng sợ.”
Yến Tam Hợp vỗ vỗ vai hắn: “Nói không chừng ta nhìn thấy bọn họ, có thể nhớ tới một ít chuyện.”
…
Trong phòng khách.
Hai phu thê một người nho nhã tuấn lãng, một người xinh đẹp đoan trang, hai người đều dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn Yến Tam Hợp, thế nhưng lại Yến Tam Hợp lại chẳng nhớ ra đã gặp họ ở đâu?
Thậm chí, hai gương mặt này hoàn toàn xa lạ với nàng?
Chỉ trong một hoặc hai ngày, nàng ấy đã quên họ?
Chuyện này không đúng!
“Yến cô nương, Yến cô nương?”
“Hả?”
Yến Tam Hợp lấy lại tinh thần, giật mình: “Sao vậy?”
Tạ Nhi Lập dịu dàng nói: “Lão tam đâu?”
Yến Tam Hợp: “Bộ tướng quân sắp xuất chinh, đến chào tạm biệt Tam gia, kéo Tam gia ra ngoài rồi.”
Tạ Nhi Lập không vui, oán giận nói: “Bênh tim của hắn tái phái vừa tỉnh lại, sao Yến cô nương lại cho hắn ra ngoài?”
Chu Vị Hi thấy ngữ khí nam nhân không tốt, vội vàng dịu dàng giải thích.
“Tam Hợp à, ngươi có điều không biết, vì bệnh của Tam gia, lão phu nhân, phu nhân sốt ruột đến ngủ không yên, cơm ăn không vô, đến lão gia cũng ngã bệnh.”
Bệnh của lão gia nhà ngươi, cũng không phải là bởi vì Tam gia.
Yến Tam Hợp cười gằn trong lòng.
“Hôm nay chúng ta tới là muốn đón Tam gia về, giúp hắn điều dưỡng.”
Giọng nói Chu Vị Hi lại dịu dàng thêm mấy phần.
“Người hầu hạ trong nhà cũng nhiều, còn có đại ca chăm nom hắn, bệnh của Tam gia có lẽ sẽ khỏi nhanh hơn một chút.”
“Ta thấy chưa chắc!”
Yến Tam Hợp nghiêm mặt không nói lời nào.
Chu Vị Hi thầm cảm thấy kỳ quái, hôm nay sao nha đầu này lại lạnh lẽo như thế, nói chuyện cũng ít, cảm giác như không muốn nói chuyện vậy.
“Lão gia dâng tấu chương từ quan, tương lai Tạ phủ sẽ rơi vào người ba vị gia, Tam gia còn trẻ như vậy, sức khỏe không điều dưỡng tốt thì tiền đồ sẽ mất hết, Tam Hợp ngươi nói có phải hay không?”
Yến Tam Hợp: “…”
Chu Vị Hi không nghe nàng đáp, trong lòng hơi bất ổn, đúng lúc này, Yến Tam Hợp chợt đứng lên, đi tới trước mặt nàng.
“Ngươi vừa mới nói cái gì?”
Chu Vị Hi bị vẻ mặt u ám của nàng làm cho giật nảy mình: “Ta, ta không nói gì cả?”
“Ngươi nói… tiền đồ.”
“A, đúng, tiền đồ của Tam gia.”
Chu Vị Hi cười gượng.
“Nam tử hán đại trượng phu, dù sao cũng phải làm ra một phen sự nghiệp, Tam gia còn trẻ như vậy, lại thông minh có tài, chỉ cần dưỡng tốt sức khỏe, thì tiền đồ khẳng định…”
“Là nam nhân thì phải có tiền đồ, phải không?”
“Điều này…”
Chu Vị Hi nhìn Tạ Nhi Lập bên cạnh, hơi do dự gật đầu: “Đại khái là vậy.”
“Đinh Nhất, Thang Viên, mọi người trò chuyện với đại gia, đại thiếu phu nhân, ta còn có việc, về thư phòng trước.”
Chu Vị Hi nhìn Thang Viên, thấp giọng hỏi: “Tiểu thư nhà ngươi làm sao vậy?”
Thang Viên làm sao biết được: “Tam gia hôn mê ba ngày, tiểu thư trông chừng ba ngày, sợ là mệt lắm rồi.”
Tạ Nhi Lập thở dài: “Cho nên chúng ta mới định đón lão Tam về, cũng có thể để nàng bớt nhọc lòng.”
“Đại gia.” Đinh Nhất vội cười theo: “Tam gia sắp về rồi, ngài và đại thiếu phu nhân ngồi đây một chút, chờ Tam gia về, nghe thử ý của ngài xem sao.”
“Hôm qua nếu không phải là hắn hôm mê thì ta đã đón người về rồi, biệt viện này chỉ có Thang Viên, nàng cũng không phải ba đầu sáu tay, sao có thể hầu hạ chu toàn được?” Tạ Nhi Lập nghiêm mặt: “Đinh Nhất, ngươi đi giúp lão tam thu dọn, đợi nó về thì chúng ta lập tức xuất phát.”
“Vâng!”
Đinh Nhất rời khỏi phòng khách nhỏ, nhanh chân đuổi theo Yến Tam Hợp.
Không nghĩ tới, mới vừa chạy ra vài bước, đã thấy Yến Tam chắp tay sau lưng, từ từ dạo bước.
“Yến cô nương.”
Yến Tam Hợp dừng bước, quay đầu lạnh lùng nhìn Đinh Nhất: “Ngươi tới rất đúng lúc, ta hỏi ngươi, ngươi muốn tiền đồ gì?”
“Hả?”
Đinh Nhất lui về sau nửa bước, gãi gãi da đầu, lầm bầm nói:
“Ta có thể có tiền đồ gì, tiền đồ của Tam gia là tiền đồ của ta, ngài đắc thể thì ta cũng được thơm lây.”
“Tiền đồ của Tam gia, là tiền đồ của ngươi?”
Yến Tam Hợp đờ đẫn nhìn Đinh Nhất, trong lòng toát ra mấy chữ…
“Chuyện này… có gì đó không đúng.”
…
“Lý Bất Ngôn, chuyện này không đúng.”
Trong lầu Xuân Phong, Bùi Tiếu ngồi đối diện Lý Bất Ngôn: “Sao bốn người chúng ta đều là đại hung?”
Lý Bất Ngôn lẫm liệt: “Ngươi nói sai rồi, Yến Tam Hợp căn bản không đoán được.”
“Vậy thì càng không đúng.” Bùi Tiếu đặt chung trà lên bàn: “Chu đại ca có thể đo cả vận mệnh quốc gia, nhưng lại không đo nàng được?”
“Có quỷ mới biết!”
Lý Bất Ngôn chống má, mặt ủ mày chau.
“Tam Hợp đại hung, chắc chắn là ứng với cây hương kia; Tam gia đại hung chỉ sợ rơi vào chuyện của hắn và Tạ gia, hai chúng ta thì sao?”