“Sao Phàm Hàn”
Đổi một bộ xương vô tướng mất hơn phân nừa số lượng tinh thú mà trường Damocles lần này chém giết được, hiển nhiên làm các tài nguyên khác cũng giảm bớt tương ứng. Hơn nữa thêm chuyện Ứng Thành Hà chọn động cơ, thế nên tài nguyên còn lại có thể đổi được ít đến đáng thương khiến trường Damocles chọn xong rời đi đầu tiên.
Nhưng năm trường quân sự cùng nhau vào nhà kho để chọn nên có nhiều thứ không giấu giếm được.
“Bọn họ chọn bộ xương và động cơ?” Cơ giáp sư Samuel là Nam Phi Trúc đăm chiêu, “Xem ra hoặc là cải tạo Chu Giáng, hoặc là chuẩn bị làm một bộ cơ giáp mới.”
“Nấm dịch tím chỉ cho một mình Vệ Tam kia?” Shaω Eli khó có thể tin được, “Liêu Như Ninh và Hoắc Tuyên Sơn không cần?”
Nếu là gã thì gã đã sớm trở mặt, tất cả mọi người làm trần ai chỉ để bảo vệ nấm dịch tím, cuối cùng chỉ cho một người.
Cao Học Lâm liếc mắt nhìn Shaω Eli: “Cơ giáp của hai người khác thuộc về cơ giáp được thiết kế riêng, không dễ thay đổi. Vệ Tam là một người xuất thân từ ngôi sao vô danh, không dùng cơ giáp trong thời gian dài, ngược lại là lựa chọn tốt nhất để cải tạo. Hơn nữa… một đao lúc đó các cậu cũng nhìn thấy, tiềm lực Vệ Tam có thể đánh đồng với Cơ Sơ Vũ và Tông Chính Việt Nhân.”
Bất kể từ khía cạnh nào, tăng cường sức mạnh của Vệ Tam sẽ thích hợp hơn chuyện để ba người chia đều nấm dịch tím.
Cùng lúc đó, các trường quân sự khác cũng có suy nghĩ không khác mấy về cách làm của trường Quân sự Damocles. Tiếp theo, tất cả mọi người đều đặt trọng điểm cảnh giác lên người chiến sĩ độc lập tên Vệ Tam.
Sau khi mọi người trong năm trường đổi vật liệu và rời đi, nhân viên cúi đầu nhìn vào một khoản tiền khổng lồ trên quang não rồi lại nhìn vách tường có lỗ hở, anh quyết định tìm một công ty sửa chữa để xử lý khẩn cấp.
Chưa gọi được thì đột nhiên một nhóm người xông vào, là ông chủ của anh mang theo các lãnh đạo cấp cao của phòng quy đổi tới đây.
Nhân viên hoảng sợ, nghĩ rằng chỉ là một bức tường bị phá vỡ mà thôi, không đến mức làm toàn bộ người ở cao tầng xuống chứ.
Khi các nhóm cấp cao đi vào, họ không nhìn vào bức tường bị hư hỏng mà đi thẳng theo boss của anh ta về phía một cái kệ.
“Thùng hàng 666 đã biến mất.”
Người nhân viên lặng lẽ nhìn qua, anh ta thấy rằng sau khi nghe điều này thì khuôn mặt nhóm cấp cao đã trở nên cực kỳ khó coi.
“Chắc là bị trường quân sự nào đổi đi.” Cấp trên của nhân viên bấm mở quang não kiểm tra, “Là trường Quân sự Damocles.”
“Xếp hàng hóa đã mấy anh xếp thành cái dạng gì thế này?” Đột nhiên, một trong những lãnh đạo cấp cao bùng nổ, lạnh lùng với boss của anh chàng kia, “Một thứ quan trọng như vậy mà cầm tới được nhà kho này? Giờ còn bị đổi đi, sao lại đổi đi được?”
“Bộ xương hoàn chỉnh này là xương vô tướng, Damocles lấy đâu ra nhiều tinh thú để đổi như vậy?” Một chị gái lãnh đạo có giọng nói nhẹ nhàng nhưng thoáng cái hỏi đến điểm trọng tâm, “Cho dù là sau mười hai trận thì số lượng tinh thú mấy đứa ấy chém giết cũng không đủ để đổi. Điều tra đi, xem khâu nào có vấn đề.”
Ông chủ cúi đầu, đầu ông ta đầy mồ hôi và giọng nói cũng rất thấp: “Có lẽ giá niêm yết này sai.”
Một thời gian trước đây văn phòng trao đổi đã có đợt dọn dẹp lớn mười năm một lần. Tất cả các tài liệu được ghi lại cùng lúc ở sổ, phải tiến hành thống kê phân loại toàn bộ tài liệu đã được trao đổi và các tài liệu mới, bao gồm một số bộ sưu tập các vật liệu quý hiếm của văn phòng trao đổi.
Đồng thời họ còn thay đổi hệ thống mới, cuối cùng khi hai hệ thống hoán đổi thì xảy ra lỗi, nó bỏ toàn bộ bộ sưu tập vật liệu quý vào một số nhà kho. Sau khi phát hiện, nhân viên ngay lập tức báo cáo cấp cao, để lại vật liệu bị phân loại sai, cuối cùng chỉ còn lại một cái xương vô tướng.
Bây giờ nhân viên bên này lại phạm sai lầm, nhầm lẫn giá niêm yết xương vô tướng, dời dấu thập phân về trước mấy đơn vị.
Họ đến muộn một bước và bị trường Quân sự Damocles trao đổi chỉ với một nửa số lượng tinh thú thu được trong một trận đấu.
Phải biết rằng loại xương vô tướng này là vô giá, bình thường chỉ có thể lấy vật đổi vật; dù dùng tiền bạc và tinh thú 3S phổ thông cũng chả đổi được.
“Giờ đi lấy về à.” Có người đề nghị.
“Ăn đồ vào rồi còn ai chịu ói ra?” Chị gái lãnh đạo nhắm mắt lại rồi mở ra ngay, “Nếu mười năm một lần thu vén lớn thì cũng cần phải dọn dẹp nhân viên một lần.”
…
Phòng làm việc cá nhân của Ứng Thành Hà.
“Xương vô tướng này…” Ứng Thành Hà đeo găng tay cứ sờ rồi sờ, cuối cùng anh ngạc nhiên, “Không phải là xương vô tướng đổi bên nhà kho chứ?”
“Bộ xương vô tướng có rất nhiều hả?” Hồi nãy Vệ Tam ở trong kho hàng nhìn thấy một dòng giới thiệu ngắn ngủi nên còn tưởng rằng là vật liệu quý hiếm.
“Không nhiều lắm, xương vô tướng chân chính chỉ có hai bộ, chỗ trao đổi có một bộ xương màu đen, còn có một bộ bộ xương màu trắng đã sớm mất tích.” Ứng Thành Hà gần như dán mắt lên bộ xương, “Những người khác nói xương vô tướng thì chỉ là bộ xương của tinh thú 3S không biết. Còn bộ khung xương này thoạt trông giống như là xương vô tướng thật đó!”
Bộ xương màu đen tỏa sáng mờ nhạt dưới ánh mặt trời, nhưng ánh đèn vừa chiếu tới đã bị hấp thụ ngay không còn tí gì.
Hai bộ xương vô tướng chân chính là một cặp tinh thú 3S hoàn toàn biến dị, không biết giống gì. Nghe nói là mấy vị chiến sĩ độc lập mạnh nhất Liên bang năm đó liên thủ với chỉ huy mạnh nhất để cùng chém giết.
Lúc trước ở kho hàng, Ứng Thành Hà cũng không quá chú ý. Dù sao dùng một nửa số lượng tinh thú chém giết là thì đổi được nhiều nhất cũng chỉ là bộ xưởng giả, thứ được tách ra từ tinh thú phổ thông 3S biến dị bình thường.
Nhưng nó quá giống với xương vô tướng như lời đồn.
Ứng Thành Hà còn đang suy nghĩ vì sao bộ xương giả vô tướng này thoạt nhìn có chất lượng tốt như vậy, Hạng Minh Hóa bên kia đã gọi tới.
“Thầy Hạng?”
Hạng Minh Hóa xuất hiện trong màn ảnh với vẻ mặt nghiêm túc. Khi nhìn thấy Vệ Tam bên cạnh Ứng Thành Hà, ông theo bản năng nhíu mày: “Vệ Tam, sao em cũng ở đây? Còn không đi huấn luyện đi?”
Vệ Tam giả vờ đáng thương: “Thầy ơi, cho em nghỉ ngơi một tí.”
Hạng Minh Hóa còn muốn nói cái gì nhưng thoáng nhìn vệt xanh dưới mắt Vệ Tam, ông nuốt lời muốn nói ban đầu xuống: “Nếu đã nghỉ ngơi thì về ngủ sớm một chút.”
Sau đó Hạng Minh Hóa hỏi Ứng Thành Hà: “Các em dùng một nửa số lượng tinh thú đổi lấy xương vô tướng?”
Ứng Thành Hà sử alại: “Sau khi chia cho trường Đế Quốc một phần ba, thì dùng một nửa còn lại.”
Hạng Minh Hóa lặng thinh một lúc lâu mới cho biết: “Bên hệ thống đổi đồ xảy ra vấn đề, chia toàn bộ tài liệu được cất giữ ra ngoài, chỉ còn món xương vô tướng chưa thu hồi cuối cùng thì bị các em đổi đi hôm nay.”
Ứng Thành Hà: “… Đúng là xương vô tướng thật kìa, vì sao chỉ cần một chút tinh thú như vậy là có thể đổi?”
Hễ món nào có giá niêm yết cao thì bọn họ cũng chả đổi được.
Hạng Minh Hóa cũng không biết nên hình dung vận cứt chó của bọn họ như thế nào: Nhân viên gõ sai giá, cho rằng là bộ xương tinh thú biến dị bình thường.
Phản ứng đầu tiên của Vệ Tam: May mắn là bị cô cướp được, bằng không bộ xương này chẳng phải thuộc về bên trường Đế Quốc sao?
Chuyện này đã lan rộng khắp năm trường quân sự trong vòng chưa đầy một đêm, tất cả mọi người không thể không than thở về may mắn của trường Damocles.
Như thế, chẳng lẽ truyền thống hôi tay của trường Damocles sẽ đảo ngược từ đây?
…
Ngày hôm sau bắt đầu mở đại hội chuẩn bị rút ra trận đấu tiếp theo.
Mỗi người trong trường Quân sự Damocles đều phấn chấn, ngẩng đầu ưỡn ngực, hoàn toàn không giống như người lấy được vị trí áp chót ở đường đua thung lũng mưa.
“Không thể không thừa nhận, có đôi khi vận may của cậu cũng chả tệ lắm.” Liêu Như Ninh cùng Vệ Tam kề vai sát cánh, “Bằng không lần sau lúc rút túi chuẩn bị chiến đấu cứ để cậu rút nữa.”
“Mỗi người một lần, luân phiên mà làm.” Vệ Tam từ chối, “Xem tay ai có mùi hôi nhất.”
Hai người đi phía trước, Hoắc Tuyên Sơn rơi ở phía sau, ba người mơ hồ tạo thành một tam giác ngược che chở Kim Kha và Ứng Thành Hà ở giữa.
Bọn họ phách lối đi tới một đường, bỏ qua những ánh mắt mờ ẩn hoặc rõ ràng từ mấy trường quân sự đứng ở phía trước đội ngũ của họ.
Các giáo viên của các trường quân sự phía sau cũng đến tập hợp, nay thấy đội chủ lực của trường Damocles thì vẻ mặt họ chả có gì tốt.
Xương vô tướng, vật liệu quý hiếm như vậy mà cũng bị trường Damocles lấy được bằng cái tuồng này, thậm chií là lấy ngay trước mặt các đội chủ lực của các trường khác. Như thế mà ai chả tức giận chứ? Bọn họ tức giận vì sao chỗ trao đổi có thể mắc sai lầm nghiêm trọng như vậy; tức giận vì chỉ huy và cơ giáp sư của trường quân sự mình vô dụng, không phát hiện ra xương vô tướng trước trường Quân sự Damocles.
Năm đội ngũ trường quân sự đứng đấy với các giáo viên ở phía trước trên quảng trường huấn luyện dần dần im lặng, cuối cùng đại diện thế lực địa phương của Sao Cốc Vũ lên sân khấu.
“Năm nay Sao Cốc Vũ thực sự vinh dự khi nghênh đón được rất nhiều sinh viên cấp 3S của các trường quân sự. Hy vọng môi trường ở đây không mang lại phiền toái cho việc huấn luyện của chư vị. Ngoài ra, Sao Cốc Vũ của chúng tôi đã chuẩn bị một số gói đồ đặc sản cho tất cả mọi người, trước đây chỗ này cũng không khác gì các ngôi sao bình thường, mặc dù bây giờ…” Người đại diện dừng lại, cổ họng hơi nghẹn ngào, “Nhưng chúng tôi vẫn còn, một ngày nào đó nơi đây có thể trở lại như ban đầu.”
Tất cả các sinh viên dưới đây im lặng nhìn vào đại diện trên sân khấu, đó là kết quả tất yếu của chiến tranh, chẳng ai kiểm soát được.
Có lẽ một ngày nào đó, các ngôi sao như Sao Cốc Vũ không còn tăng lên, khi đó họ có thể đưa tay trợ giúp những ngân hà này phục hồi đầy đủ.
“Nói nhiều rồi.” Người đại diện mỉm cười, “Bây giờ đến lúc rút chọn đấu trường.”
Đại diện bắt đầu cho cuộn các chữ trên màn hình ánh sáng, một phút sau ông nói: “Dừng.”
[Sao Phàm Hàn]
Ba chữ này vừa hiện, tất cả mọi người đều nhìn về phía viện Bình Thông.
Nơi viện Bình Thông ở chính là Sao Phàm Hàn.
Có thể nhìn hiểu được một hai rất nhiều hoàn cảnh ở mấy ngân hà khi biết tên của chúng. Chẳng hạn như Sao Sa Đô có hơn một nửa là sa mạc; Sao Phàm Hàn thì lại có nhiệt độ rất thấp, đóng băng hàng ngàn dặm bốn mùa quanh năm.
“Lần này tèo rồi.” Liêu Như Ninh đưa tay xoa xoa, “Sân nhà của bọn họ.”
Vệ Tam chưa từng đến Sao Phàm Hàn, cô chỉ gặp một lần tên của ngôi sao này ở trên Tinh Võng, lúc cô tra cứu để báo danh ở Sao 3212 hồi trước.
“Tôi nhớ người của viện Bình Thông chống được chuyện bị đóng băng.” Kim Kha nói, “Bọn họ không cần cơ giáp, cứ thế đi bộ, chịu được giỏi hơn chúng ta nhiều.”
“Cơ giáp cũng chống đông tự nhiên hơn cơ giáp chúng ta.” Ứng Thành Hà bổ sung, “Vật liệu của bọn họ thường có nhiều đặc tính chống đông.”
Vệ Tam nghe bọn họ nói thì mặt cô nhăn nhúm: “Mắc gì cơ giáp của chúng ta có ưu thế lớn như vậy ở trường đua sa mạc mà trước đó còn phải cướp lá chắn bụi.” Với ưu thế duy nhất này thì co giò đi rất nhanh trong cát vàng.
“Trước đây chúng ta được mang theo lá chắn bụi của riêng mình, về sau đã bị hủy bỏ.” Kim Kha giải thích, “Bởi vì có một đường đua khác có môi trường cần phải sử dụng lá chắn bụi, các trường quân sự khác cảm thấy không công bằng.”
Trường Damocles rơi xuống từng bước từ vị trí lão đại như hiện tại cũng vì có quá nhiều lý do.
Đường đua được xác định, đêm đó trường South Pasadena rời đi vội vã đến Sao Phàm Hàn, chắc là muốn nhanh chóng thích ứng với hoàn cảnh bên kia.
Ngày hôm sau, các trường quân sự khác cũng lần lượt xuất phát.
Trường Damocles rời đi vào đêm hôm sau, trước khi họ rời đi, trường Đế Quốc vẫn chưa khởi hành.
“Thế nào rồi bác sĩ?” Vệ Tam nhìn số liệu trên dụng cụ bèn hỏi bác sĩ.
“Chẳng ra làm sao cả.” Bác sĩ xoay người lấy ống tiêm, “Tôi cần rút một ống máu của cháu, kiểm tra xem cháu còn có tật xấu gì khác.”
Vệ Tam: “…” Cô nghi ngờ bác sĩ đang ám chỉ mình.
“Số liệu trên cơ thể của cháu đến bây giờ vẫn chưa có nửa điểm nhấp nhô.” Bác sĩ cho một tay đút túi, tay kia cầm ống tiêm nhìn chằm chằm Vệ Tam, “Cháu không cảm thấy mình không thoải mái chỗ nào à?”
“Không, cháu rất tốt.” Vệ Tam cảm thấy tinh thần của mình tràn đầy năng lượng. Cô ăn uống đầy đủ mỗi ngày, ngoại trừ chuyện ngày nào cũng bị Giải Ngữ Mạn đánh thì mọi phương diện đều rất vừa ý.
Bác sĩ nhíu mày nhìn quanh Vệ Tam một vòng, bác ấy thấy kỳ quái. Nhìn số liệu thống kê đo lường, thân thể cháu ấy vẫn có trạng thái rách nát, kém đến độ không thể kém hơn; cháu nó uống nhiều dịch dinh dưỡng và dịch bổ sung như vậy mà chẳng có điểm phản ứng nào.
Nhưng lại cảm thấy trạng thái Vệ Tam tốt hơn một chút so với lúc đầu.
“Đầu tiên rút máu để nghiên cứu, ngoài ra tôi sẽ tăng một số nguyên tố trong dịch dinh dưỡng. Nếu cháu uống xong và cảm thấy không thoải mái ở đâu, nhớ nói cho tôi biết.” Bác sĩ sau khi lấy máu trên người Vệ Tam thì dặn dò.
“Dạ biết.”
“Đây là thuốc bổ sung.” Bác sĩ lấy ra một cái hộp từ hộc tủ và đẩy cho Vệ Tam, “Lần này thêm một chút hương vị bên trong, vị dâu tây.”
“Có thể đổi hương vị khác không bác?” Vệ Tam mở ra nhìn chất bổ sung màu hồng bên trong, cô không tự chủ nhớ tới dịch dinh dưỡng vị dâu tây mình nếm ở bãi rác năm đó.
“Có, cháu muốn vị gì.” Bác sĩ hỏi.
Vệ Tam cố gắng suy nghĩ một chút, cuối cùng từ bỏ: “Ngoại trừ vị này thì vị gì cũng được ạ.”