“hợp tác huấn luyện”
Hoàn cảnh Sao Tây Tháp khá tốt, thêm chuyện trước đây mấy trường quân sự đi về từ cõi chết ở Sao Phàm Hàn nên ban tổ chức quyết định cho mọi người một ngày nghỉ, niêm phong toàn bộ sân tập. Chuyện này làm một số người cuồng huấn luyện cũng không có cơ hội huấn luyện, tất cả bị đuổi ra ngoài hết.
“Tôi thấy rõ ràng ban tổ chức hợp tác với Sao Tây Tháp, muốn tụi mình tiêu tiền ở đây.” Liêu Như Ninh chửi bới. Bởi vì chuyện đêm qua mà cả đêm cậu ta chẳng ngủ rồi, trời vừa sáng cậu ta đã chuẩn bị đi tập luyện nhưng mấy cái cửa đã bị đóng hết.
“Vừa lúc đi ra ngoài dạo một vòng.” Vệ Tam ngáp một cái, “Lúc trước không phải nói muốn cho thầy cô mời ăn cơm à?”
“Vệ Tam.” Liêu Như Ninh nghiêm túc nhìn cô, “Bây giờ cậu còn có tâm tư đi dạo? Chúng ta phải tranh thủ thời gian để tập luyện.”
“… ”
Vệ Tam cho hai tay nhét trong túi áo, “Tốt xấu gì cũng lấy quán quân lần thứ hai, cũng nên đi chúc mừng một lần trước.”
“Không được, trước tiên tụi mình phải đi tìm viện Bình Thông kia…” Liêu Như Ninh muốn nói đi dò Kosai Musashi nhưng bị thanh âm phía sau cắt ngang.
“Tìm người của viện Bình Thông làm gì? Các em đừng hòng gây sự cho tôi.” Hạng Minh Hóa và Giải Ngữ Mạn đi tới. Ông ấy đánh giá năm người từ trên xuống dưới, “Đêm qua ngủ sớm như vậy à? Tôi gõ cửa hồi lâu mà chẳng ai trả lời.”
Mấy người Vệ Tam và Liêu Như Ninh: “…”
“Thầy à, mấy giờ lúc rạng sáng là khuya lắm rồi.” Ứng Thành Hà trả lời.
Hạng Minh Hóa hừ một tiếng: “Không phải nghe nói mỗi ngày các em đi ngủ lúc nửa đêm, tôi mới đi tìm các em.”
Giải Ngữ Mạn nhìn mấy sinh viên trước mặt thì không khỏi nhíu mày. Dường như những sinh viên này đột nhiên sinh ra một khoảng cách cùng bọn họ, trong ánh mắt không chỉ lộ ra xa cách mà còn có… cảnh giác.
Kim Kha tiến lên một bước: “Thầy cô tìm tụi em có chuyện gì sao?”
“Đêm qua các trường quân sự chúng tôi và mấy quân khu đã tổ chức hội nghị hợp tác. Mấy nhóm tinh thú bên ngoài phòng tuyến quan trọng có hành động bất thường trong khoảng thời gian này, thậm chí còn xuất hiện hiện tượng tiến hóa, cho nên bên quân khu hy vọng các thành viên đội chủ lực giúp đỡ cùng nhau phối hợp và hiểu ý nhau hơn.” Hạng Minh Hóa nói đến đây thì sắc mặt cũng hơi quái dị, “Tóm lại để cho các em tiếp xúc trước, tránh cho sau này khi đến quân khu còn phải tốn thời gian.”
Mấy người nhìn nhau, phút chốc cũng không hiểu dự hiểu biết và hợp tác lẫn nhau này đại diện cho chuyện gì.
Hạng Minh Hóa ho một tiếng nói tiếp: “Ý là bắt đầu từ trận đấu tiếp theo, đội viên chủ lực của năm trường quân sự sẽ ăn ở và huấn luyện cùng một chỗ.”
“Điên rồi, năm trường cùng nhau huấn luyện thì đâm thủng được cả trời.” Liêu Như Ninh theo bản năng nói rồi bị Kim Kha phía trước giẫm chính xác một cú làm mặt cậu ta méo mó, cảm nhận được vẻ đau thấu trời cùng loại với Vệ Tam khi trước.
Kim Kha mỉm cười: “Rất tốt, chúng em có thể học hỏi được điểm mạnh của đội chủ lực của các trường quân sự khác.”
“Điểm yếu của các em cũng bị người khác nhìn rõ ràng.” Giải Ngữ Mạn nói.
“Điểm yếu của họ cũng sẽ được phơi bày y thế.” Kim Kha hỏi hai giáo viên, “Sau khi huấn luyện chung, thì thầy cô cũng phải hướng dẫn chung?”
Giải Ngữ Mạn gật đầu: “Các trường quân sự sẽ điều động các giáo viên giỏi nhất hướng dẫn các em, để ngăn chặn một số giáo viên dạy không tận tâm. Ngoại trừ các lớp học phối hợp chung, các em không thể lén lút tham gia các lớp huấn luyện.”
Vệ Tam sáng mắt lên: “Vậy thời khóa biểu huấn luyện mới của em chả còn giá trị rồi?”
Giải Ngữ Mạn: “… Hủy bỏ, nhưng em có thể yên tâm rằng huấn luyện chung không dễ dàng như vậy đâu.”
“Hôm qua họp đến rạng sáng, cuộc họp vừa kết thúc là tôi đã đi tìm các em nói chuyện này nhưng các em ngủ mất.” Hạng Minh Hóa nhìn mấy người, “Hôm nay vui chơi một chút, giáo viên tụi tôi còn phải chuẩn bị cho buổi huấn luyện chung.”
Vệ Tam tiến lên dựa hơi: “Thầy ơi, tụi em giành chức vô địch hai lần rồi, trường học có bày tỏ ý gì không?”
Giải Ngữ Mạn liếc cô một cái: “Em muốn bày tỏ cái gì?”
“Cũng không có gì, chỉ là ăn một bữa cơm, mua chút đặc sản Sao Tây Tháp.” Vệ Tam giả bộ thở dài một tiếng, “Đặc sản thì thôi vậy, em cũng chả có nhiều tiền như vậy.”
“… ” Giải Ngữ Mạn mở quang não chuyển một khoản tiền ngay cho Vệ Tam, “Ban giám hiệu nhà trường bày tỏ em huấn luyện cho tốt, về sau có thể nhận được sự bày tỏ lớn hơn nữa.”
Vệ Tam cúi đầu nhìn thấy quang não nhắc nhở, và phát ra giọng nói chưa từng thấy qua việc đời: “Thầy cô, nhiều tiền như vậy?”
50 vạn tinh tệ!
Đủ để ăn uống một mình trong một thời gian dài.
Giải Ngữ Mạn ghét chuyện cô mất mặt: “Mau đi nhanh.”
Năm người lập tức quay đầu đi ra ngoài sân tập, tầm mắt Giải Ngữ Mạn xẹt qua bọn họ bỗng hô to: “Đứng lại.”
Vệ Tam cùng mấy người liếc nhau một cái rồi nói nhỏ: “Chạy mau!”
Năm người chạy nhanh như chớp ra ngoài cổng sân diễn tập.
“Tưởng cô muốn lấy lại tiền?” Hạng Minh Hóa xoay người nhìn bóng lưng mấy người chạy đi thì bật cười.
Giải Ngữ Mạn nhướng mày: “Tay tụi nó quấn băng hết thì là có ý gì? Hôm nay cảm thấy bọn nó quái dị sao ấy.”
“Chắc là trong lòng lại kìm nén chuyện xấu.” Hạng Minh Hóa không giật mình tí nào, cái đám gai đau đầu không làm chút chuyện kỳ quái mới là chuyện kỳ nhất, huống chi năm nay đội chủ lực của trường Damocles đã biến thành một ổ gai đau đầu.
“Đi thôi.” Giải Ngữ Mạn lắc đầu.
…
Mấy người đi ra, họ nhìn thấy những người trên phố lớn ngõ nhỏ thì tâm trạng đột nhiên tốt hơn đôi chút.
“Huấn luyện chung là một cơ hội.” Kim Kha vừa cầm trong tay xâu nướng được Liêu Như Ninh nhét cho vừa nghiêm túc nói, “Trước tiên bắt đầu loại trừ từ 25 người. Ngoại trừ Vệ Tam, chúng ta tạm thời không có vấn đề gì.”
Liêu Như Ninh thông suốt, khó trách vừa rồi Kim Kha giẫm lên chân mình: “Vậy người đầu tiên thử thăm dò là Kosai Musashi.”
“Trước đây bên ngoài trường đấu Tháp Tây, tụi mình cách không xa viện Bình Thông. Cậu không cảm thấy cậu ta… xấu xí hả, Vệ Tam?” Hoắc Tuyên Sơn hỏi cô.
Vệ Tam nhớ lại ngày vào sân: “Không chú ý, chắc là không có gì đặc biệt.”
“Ngày đó cậu chỉ mãi nhìn đau đáu vào Ứng Tinh Quyết,” Liêu Như Ninh ở bên cạnh nói chậm trong lo lắng.
Vệ Tam liếc qua: “Là nhìn ống nghiệm bên hông anh ta.”
Năm người đi bộ trên đường phố thì nhìn thấy nhiều sinh viên quân sự; đoán chừng một số người chuẩn bị đi luyện tập lại thấy chỗ tập đóng cửa nên tạm thời đi ra ngoài để dạo.
Vệ Tam đi đến một cửa hàng bán đặc sản Sao Tây Tháp và hỏi có thể gửi qua đường bưu điện không, cô tính gửi cho Lý Bì và vợ thầy.
Ứng Thành Hà ban đầu đang đứng ở cửa bỗng nhiên bước vào và lôi kéo mấy người cùng nhau trốn ở phía sau quầy: “Tôi thấy người của viện Bình Thông, Kosai Musashi có ở đó.”
“Tụi mình đuổi theo?” Liêu Như Ninh thì thầm hỏi.
“Đuổi theo rồi sao nữa?” Kim Kha hỏi ngược lại.
“Sau đó để Vệ Tam nhìn kỹ xem cậu ta có chỗ kỳ quái hay không.”
Vệ Tam: “… Tôi cũng chả phải là máy dò.”
“Thử trước đi.” Liêu Như Ninh giật dây.
Mấy người lén lút đi theo ra ngoài, Vệ Tam trước khi đi còn trả tiền, dặn dò anh chủ gửi qua đường bưu điện đến Sao 3212.
Với sự giúp đỡ của những người bán hàng rong bên đường, năm người đi theo trước sau.
“Đây không phải là người của trường Quân sự Damocles à? Đang làm gì vậy?”
Lúc đi theo đến một ngã tư, tiếng của Shaω Eli đột nhiên vang lên làm các thành viên của đội chủ lực viện Bình Thông phía trước quay đầu lại nhìn lại hết.
Mấy người Vệ Tam chỉ đành đồng loạt đứng dậy và đi ra.
“Trên đường lớn, cậu đi mặc cậu, tôi đi mặc tôi, liên quan gì đến Samuel?” Liêu Như Ninh quay đầu nhìn Shaω Eli với hai tay khoanh lại, “Hay là do cậu ghen tị với phong cách nhà vô địch của tụi này?”
“Ghen tị với phong thái lén lút của mày?” Shaω Eli chưa bao gờ nhận được bài học, năm lần bảy lượt khiêu khích những người trong trường Damocles.
“Làm sao bây giờ, có lén lút thì vẫn là nhà vô địch.” Vệ Tam mỉm cười.
Shaω Eli: “… Không phải chỉ có quán quân hai trận à, có bản lĩnh giành chức vô địch toàn giải đấu đi.”
Vệ Tam nhìn gã, nói từ từ: “Sau khi tụi này giành được quán quân cả giải thì cậu có muốn quỳ xuống gọi tổ tông tụi này không?”
Bỗng nhiên Shaω Eli giậm chân: “Mày lấy được quán quân cả giải thì dựa vào đâu mà muốn tao quỳ xuống?”
Mắt Cao Học Lâm tối sầm lại: “Đủ rồi, chúng ta đi thôi.” Vừa rồi câu Shaω Eli nói rõ ràng tin trường Damocles có khả năng giành chức vô địch cả giải.
Shaω Eli muốn cãi nữa.
Kim Kha nhìn qua lại viện Bình Thông ở phía trước và đảo quanh đội chủ lực trường Samuel ở ngã tư bên trái, cậu mở miệng: “Nếu đã có duyên gặp nhau hay là cùng nhau đi dạo, tôi đã sớm tìm hiểu về phong cảnh ẩm thực của Sao Tây Tháp.”
Lời này nói ra làm hai trường quân sự khác tin ngay, dù sao đội chủ lực của trường Damocles toàn ra ngoài dạo chơi mỗi khi tới một cái tinh cầu.
Shaω Eli lại hơi ngã lòng, vừa rồi chỉ huy chính của Samuel là Cao Học Lâm dẫn bọn họ đi mò mẫm một vòng quanh đây nhưng cứ nói chèo chẹo chuyện thi đấu ở Sao Tây Tháp, gã nghe phiền muốn chết.
Thua thì cũng thua rồi, còn phải nói ba bốn năm sáu.
Kim Kha tiếp tục thêm mồi lửa: “Các cậu chắc hẳn cũng biết năm trường quân sự lớn của chúng ta sẽ cùng nhau huấn luyện ở trận đấu tiếp theo. Thật ra nói cho cùng sau khi tốt nghiệp thì chúng ta còn hợp tác với nhau mà. Bây giờ hiếm khi được nghỉ, không bằng đi chơi cùng nhau đi?”
Những người khác vẫn chưa nhúc nhích thì Shaω Eli đã tiến lên: “Mày nói cũng đúng, hôm nay có phải tranh tài đâu.”
Các thành viên chủ lực của trường Samuel: “…” Cũng không biết là ai vào cảng ngày đầu tiên cuộc thi đã bị tát, bây giờ quên mất rồi?
Người thứ hai tiến lên là Jill Gil Wood, cô nàng đứng bên cạnh Shaω Eli.
Sau khi tham dự lễ trao giải hôm qua, cô nàng được thầy dẫn đội của trường Samuel đưa đi kiểm tra, kết quả cho thấy cô đã lên cấp 3S.
Nâng cấp từ SS lên 3S thực sự xảy ra với Jill Gil Wood, và đó là một trong những lý do tại sao cuộc họp đã kéo dài tới rạng sáng đêm qua.
Một khi đã có sinh viên quân sự phát triển, đủ để chứng minh rằng sự tiến hóa của các tinh thú bên ngoài phòng tuyến chẳng phải là lỗi dữ liệu.
Trò đánh cuộc của con người và tinh thú về việc hoặc người này lên kẻ kia xuống hoặc tiến hóa lẫn nhau chẳng qua là vấn đề sớm hay muộn.
Để nghiên cứu nguyên nhân Jill Gil Wood thăng cấp, tất cả dữ liệu huấn luyện của cô nàng kể từ đầu giải thi đấu tới nay đã được truyền đến Sao Đế Đô. Phòng thí nghiệm bên kia sẽ cho người tới và làm một loạt các bài kiểm tra với cô nàng.
“Các cậu định đi đâu?” Kim Kha mang theo Vệ Tam đi về phía viện Bình Thông, phía sau còn có đội chủ lực của Samuel đi theo.
Tông Chính Việt Nhân nắm chặt tay thương dài, ánh mắt anh ta nhìn chằm chằm vào Vệ Tam đằng sau Kim Kha. Anh ta luôn khắc ghi trong lòng chuyện bị loại một lần ở đấu trường.
Vệ Tam phát hiện có người nhìn chằm chằm mình bèn giương mắt nhìn thì thấy là Tông Chính Việt Nhân. Cô tùy ý dời tầm mắt và ánh mắt rơi vào trên người Kosai Musashi phía sau. Sau khi cậu ta đi ra từ đấu trường lạnh lẽo, sắc mặt đã mang theo vài phần tái nhợt, đến bây giờ dường như vẫn chưa hoàn toàn khôi phục.
Cô nhìn một lúc cũng chẳng nhìn ra trò trống gì, cũng chả nhìn ra có chỗ gì sai trái.
Lộ Thời Bạch chẳng ngờ được đám người Damocles này dính vào thật, không biết xấu hổ là gì à?
“Không bằng tôi dẫn mấy cậu đi dạo, có chỗ nghe nói là được Quý Từ sống năm năm ở đó hồi trước, là điểm tham quan nổi tiếng của Sao Tây Tháp.” Khi Kim Kha nói chuyện thì nhìn Quý Giản ở viện Bình Thông.
Năm trường lớn ở Liên bang có lai lịch riêng, nhưng trung tâm cơ bản đều có một cơ giáp sư. Ngư Thanh Phi là người đầu tiên thành lập trường Damocles; viện Bình Thông được một tay Quý Từ hỗ trợ thành lập; trường Đế Quốc được thành lập bởi Công Nghi Liễu; và nhà họ Ngư sau khi sống ở Sao Sa Đô thì dời ra ngoài để thành lập trường South Pasadena.
Về phần trường Samuel, nó được thành lập trực tiếp bởi Nam Kiến Trực.
Một mình Ngư Thanh Phi chế tạo toàn bộ hệ thống lý luận về cơ giáp hạng nhẹ, đến bây giờ tất cả cơ giáp sư thiết kế ra cơ giáp hạng nhẹ đều dựa trên nguyên lý của ông. Quý Từ đặt nền móng cho cơ giáp hạng nặng; Nam Kiến Trực tiếp tục hoàn thiện cơ giáp hạng nặng. Công Nghi Liễu thì đẩy cơ giáp cỡ trung lên đỉnh cao, đến bây giờ nhắc tới chiến sĩ độc lập thì dưới trình độ tương tự, chiến sĩ độc lập điều khiển cơ giáp cỡ trung vẫn chiếm ưu thế hơn.
Bốn người này vẫn luôn là cơ giáp sư được tôn trọng nhất Liên bang, từng áp đảo cùng lúc danh tiếng của chỉ huy và chiến sĩ độc lập.
Lộ Thời Bạch: “…” Họ đang chuẩn bị tới đó đấy.
Mỗi sinh viên từng khóa ở viện Bình Thông sẽ đến ngôi nhà cũ của người xây dựng viện Bình Thông một lần.
Ba đội chủ lực của trường quân sự cứ như vậy tụ tập cùng một chỗ và đi về phía ngôi nhà cũ của Quý Từ ở Sao Tây Tháp.
Kim Kha tụt lại phía sau rồi nhìn về phía Vệ Tam: [Thế nào?]
Vệ Tam lắc đầu.
Ngôi nhà cũ của Quý Từ cách rất xa trung tâm thành phố, nhưng Sao Tây Tháp có một tuyến đường du lịch đặc biệt, ba trường quân sự cùng nhau lên chung một máy bay tham quan.
Vừa đi lên, Vệ Tam không khỏi huýt sáo một tiếng.
Đội chủ lực của trường Đế Quốc và trường South Pasadena cũng ngồi ở trên đó.
– ——————-
Tác giả có lời muốn nói:
Vệ Tam: Ôi hiểu rồi: -D
– —–oOo——