“chụp hình nhóm”
Ngôi nhà cũ của Quý Từ nằm ở giữa một khu dân cư, ngoại trừ một vòng xung quanh được che chắn, người dân được đi lại bình thường ở mấy chỗ khác.
Sau khi các thành viên đội chủ lực của năm trường quân sự lớn xuống máy bay tham quan và đi theo biển báo vòng qua một bức tường, họ đã tới cổng chính. Ở đây có một bức tượng ngọc trắng điêu khắc đúng chiều cao của Quý Từ.
Cái bệ cao một mét, bức tượng thì là khoảng một mét sáu mươi lăm, tóc ngắn mặc áo có tay dài và quần dài với một nụ cười trên khuôn mặt. Bên hông tượng có một túi dụng cụ, là túi gấp không gian cổ điển nhất cho đến nay, nó có thể chứa tất cả các công cụ mà cơ giáp sư cần.
“Nghe nói khi Quý Từ còn sống, bà ấy tự mình tìm người làm bức tượng này.” Liêu Như Ninh lặng lẽ nói nói chuyện riêng cho Vệ Tam nghe.
Vệ Tam đứng trước pho tượng Quý Từ và nhìn kỹ: “Rất khí phái.”
“Chờ sau này tôi nổi tiếng rồi cũng tự làm cho mình một cái.” Liêu Như Ninh đặt tay lên vai Vệ Tam, suy nghĩ một chút, “Làm thêm một cái cho cậu luôn.”
“Còn tôi thì sao?” Hoắc Tuyên Sơn lặng yên đứng bên cạnh.
Liêu Như Ninh quay đầu: “Cậu không biết tự tìm người làm sao? Còn muốn hưởng ké thiếu gia nữa?”
Hoắc Tuyên Sơn bị phân biệt đối xử: “…”
“Không sao, cậu tìm tôi đi.” Kim Kha vỗ Hoắc Tuyên Sơn, “Giảm giá cho cậu.”
“Trường Quân sự Damocles nhìn sang đây!” Ứng Thành Hà, người còn đứng bên ngoài sân, đã hét lên với họ.
Bốn người nghe vậy đồng loạt quay đầu thì bị Ứng Thành Hà chụp một tấm ảnh chung.
“Ngon.” Ứng Thành Hà cúi đầu nhìn thành quả chụp của mình.
Vệ Tam và Hoắc Tuyên Sơn vội vàng vọt tới trước nhìn ảnh anh chụp, Liêu Như Ninh và Kim Kha tụt lại phía sau một bước chỉ đành chen chúc bên cạnh trông sang.
Trong ảnh, phía trước là tượng Của Quý Từ, Liêu Như Ninh và Vệ Tam đứng ở giữ, tay cậu ta đặt trên vai Vệ Tam, hai người quay sang bên phải nhìn ống kính. Hoắc Tuyên Sơn và Kim Kha thì đứng hơi lệch một chút, Kim Kha khoác tay lên vai Hoắc Tuyên Sơn và bọn chọ cùng quay đầu về phía bên trái. Bên cạnh rìa gần bức tượng nhất có Quý Giản của viện Bình Thông bị chen chúc, khuôn mặt cậu ta chẳng vui vẻ lắm. Phần cảnh phía sau còn rải rác những người của các trường quân sự khác đang đứng, ví dụ như Shaω Elia của trường Samuel đang đứng trước Kim Kha với vẻ mặt khinh thường, gã ôm tay nhìn chằm chằm bên này. Ứng Tinh Quyết cũng xuất hiện, nhưng chỉ có một bóng lưng ngửa đầu nhìn tấm biển.
Quinley Eli cũng lấy máy ảnh ra để chụp ảnh, vừa lúc chụp được ảnh năm người trường Damocles đang tụ tập cùng một chỗ với nhau bèn đi qua hỏi bọn họ có muốn tấm ảnh này không.
“Muốn chứ.” Liêu Như Ninh lập tức muốn cô ấy gửi cho mình.
“Vậy chúng ta thêm bạn bè đi?” Quinley Eli hỏi.
Liêu Như liếc mắt nhìn quang não của cô ấy: “Thêm bạn gì chứ, quang não của thương hiệu chúng ta dùng có thể gửi thẳng không cần thêm gì cả, cô cứ gửi qua là được.”
Quinley Eli ngạc nhiên, sau đó cúi đầu gửi ảnh cho Liêu Như Ninh.
Liêu Như Ninh nhận được thì chuyển tiếp đến nhóm năm người, sau đó cậu ta ngẩng đầu đối mặt với Quinley Eli: “Kỹ thuật chụp ảnh của cô tốt ghê, cô có thể giúp chúng tôi chụp thêm vài tấm được không?”
“… À, được thôi.” Quinley Eli hoàn toàn chỉ có lòng hảo tâm, nào ngờ được cuối cùng mình trở thành công cụ chụp ảnh.
Liêu Như Ninh lôi kéo những người khác bắt đầu vây quanh tượng Quý Từ, đổi tới đổi lui để chụp ảnh.
Năm người trong trường Damocles chỉ có đứng đó dạo dáng trước bức tượng, người của mấy trường quân sự khác đã nhường chỗ và đứng xem bên cạnh..
Liêu Như Ninh nhảy bổ lên người Hoắc Tuyên Sơn, đưa tay túm chặt tóc Ứng Thành Hà, và dùng chân đá Kim Kha; Vệ Tam ngồi xổm ở phía trước dùng một tay chống mặt, chả có gì luyến tiếc trong cuộc sống.
“Hứ, đây chính là sinh viên của Damocles, không có chín chắn!” Shaω Eli bĩu môi, chua xót nói, “Quinley Eli cũng mất mặt, South Pasadena còn đi chụp ảnh cho Damocles.”
“South Pasadena chúng tôi phân rõ cái gì là trong đấu trường, cái gì là ngoài đấu trường.” Cao Đường Ngân đứng bên cạnh nói thờ ơ.
“Nếu tình cảm của hai bên tốt như vậy, sao không chụp cùng nhau đi?” Shaω Eli khinh bỉ, “Còn cái người làm công cụ thì hăng hái lắm.”
Bên cạnh South Pasadena, anh em sinh đôi Sơn Cung Ba Nhận và Sơn Cung Dũng Nam nghe vậy thì cùng nhay đi tới trước tượng, hỏi người của trường Damocles có muốn chụp ảnh cùng nhau hay không.
“Đương nhiên là được rồi.” Kim Kha vừa đấm đầu Liêu Như Ninh xong rồi vuốt tay mình không dấu vết. Cậu ấy cũng hô về phía đám người Cao Đường Ngân bên kia, “Chỉ huy Cao, các cậu có muốn tới chụp chung không?”
Người của South Pasadena sẽ chụp ảnh với những người ở Damocles nên Quinley Eli đương nhiên cũng muốn nhập bọn. Cô nhìn xung quanh một vòng, cuối cùng đưa mắt nhắm ngay phía Shaω Eli.
“Nhìn tôi làm gì?” Shaω Eli tức giận.
“Em họ, em giúp chị chụp ảnh đi.” Quinley Eli nói, đừng nói là từng bắt chuyện với mấy sinh viên của trường khác và ngay cả đánh cô còn chưa đánh với họ. Trong khi cô ấy tốt xấu gì cũng từng đánh với Shaω Eli một trận, chưa kể bọn họ cũng là người của gia tộc Eli.
“Em họ gì?” Shaω Eli đã giậm chân, cái nhánh này bắn đại bác cũng chả tới.
“Chỉ là chụp một tấm ảnh mà thôi mà cậu không chơi nổi?” Liêu Như Ninh quay đầu hỏi gã.
“Mày mới không chơi được á!” Shaω Eli hùng hổ lấy chỗ đứng của Quinley Eli rồi chụp ảnh hai đội South Pasadena và Damocles.
Sớm biết thế thì khi nãy không để ý tới đám người này.
“Mấy người đứng im coi, Liêu gì đó khẽ dựa vào bên trong.” Shaω Eli chụp chụp, gã đột nhiên tìm thấy một niềm vui ít ỏi. Cả hai trường quân sự phải lắng nghe lời gã lèo lái, hóa ra chỉ huy người khác thoải mái như thế sao?
“Các cậu có muốn chụp cùng nhau hay không?” Vệ Tam chủ động nói với người viện Bình Thông, còn nhiệt tình nhường chỗ trống.
Người của trường Damocles lúc này nhìn niềm nở vô cùng khi mời gọi người của viện Bình Thông tới. Hoắc Tuyên Sơn đã bắt đầu gọi Hoắc Tử An, Kim Kha gọi anh em tốt là Lộ Thời Bạch tới.
Những người khác trong viện Bình Thông vẫn không nhúc nhích.
Vệ Tam thấy thế quay đầu nói với Ứng Tinh Quyết của trường Đế Quốc bên kia: “Chỉ huy Ứng, không bằng mọi người cùng nhau chụp một tấm đi.”
Ứng Tinh Quyết cất bước đi về phía bọn họ thật, người trong đội sau lưng do dự một hồi rồi cũng đi theo.
Trường Đế Quốc đã tới, viện Bình Thông bên kia cũng hơi buông lỏng, Liêu Như Ninh dứt khoát đưa tay kéo Quý Giản vẫn đang chờ chụp ảnh với tượng Quý Từ, Lộ Thời Bạch đành phải quay đầu hỏi Tông Chính Việt Nhân.
Cuối cùng Tông Chính Việt Nhân cũng đi tới và đứng tách ra, họ và trường Đế Quốc đứng tách ra ở hai bên.
Shaω Eli bất mãn: “Các cậu cùng nhau bài trừ Samuel chúng tôi à?”
“Các cậu cũng tới đây đứng chung đi.” Kim Kha gọi những người ở trường Samuel bên cạnh rồi nhờ khách du lịch bên cạnh chụp ảnh giùm, để Shaω Eli cũng đến đây.
Cuối cùng tất cả năm trường quân sự đứng cùng nhau, du khách qua đường giúp họ chụp một bức ảnh chung. Các trường quân sự đứng rõ ràng, thậm chí các thành viên đội chủ lực của mấy trường quân sự có khuôn mặt rất cứng nhắc.
Du khách chụp ảnh hét lên: “Mấy bạn vui lên một chút, buông lỏng tay chân nào.”
“Vậy chúng ta đổi chỗ đi.” Liêu Như Ninh hét lên, chen ra từ phía sau và ngồi xổm ở phía trước: “Tôi là người ở vị trí trung tâm.”
Shaω Eli vừa nghe đã không phục, trong trận đấu thì thôi đi, bây giờ chụp ảnh thì sao mà để người của trường Damocles giành trước được?
Thế là từ chỗ cạnh góc, gã cũng ngồi xổm ở phía trước, cố gắng để đẩy Liêu Như Ninh.
Hoắc Tuyên Sơn chen chúc đến viện Bình Thông bên kia muốn ở cùng Hoắc Tử An và chủ động gọi Hoắc Kiếm, tỏ vẻ người nhà họ Hoắc sẽ đứng chung một chỗ để chụp ảnh.
Kim Kha kéo Quinley Eli ở phía trước tới cùng một chỗ với Shaω Eli, còn mình thì đi chào hỏi Cơ Sơ Vũ, nói ngưỡng mộ Cơ Sơ Vũ đã lâu. Quinley Eli đi tới với sự do dự, cuối cùng cô ấy ngồi xổm bên cạnh Liêu Như Ninh.
Ban đầu Ứng Tinh Quyết và Cơ Sơ Vũ đứng cùng một chỗ nay bị Kim Kha chen vào làm anh dời sang bên cạnh theo đúng logic, cuối cùng anh chuyển đến bên cạnh Kosai Musashi, lòng bàn tay bị thương lộ ra không cho ai biết.
Vị trí của năm trường quân sự hoàn toàn bị xáo trộn, không biết từ lúc nào Vệ Tam cũng đứng ở phía bên kia của Kosai Musashi còn tiếp tục nhiệt tình chào hỏi cậu ta: “Chúng ta có duyên thật đấy.”
Kosai Musashi vẫn giữ im lặng, không phản ứng với Vệ Tam, nhưng lại chẳng chuyển sang một chỗ khác.
“Tất cả đã ngay ngắn chưa?” Du khách qua đường phụ trách chụp ảnh hỏi.
“Chờ một chút.” Có một số người không muốn đứng chung với mấy người người bên cạnh khi bị mấy người trường Damocles làm xáo trộn, họ bắt đầu thay đổi vị trí của mình một lần nữa.
“Xong chưa?”
“Được rồi.”
Hai mươi lăm người với quần áo huấn luyện khác nhau, cùng đứng lẫn lộn với nhau. Cuối cùng họ không còn quá cứng nhắc, người cười rực rỡ nhất là mấy người trong trường Damocles.
Khách du lịch qua đường đè nút chụp, ghi hình lại hình ảnh này.
Sau khi bức ảnh được chụp, năm trường quân sự lớn ngay lập tức phân tán như thể ở lại lâu thì sẽ có chuyện xảy ra.
Liêu Như Ninh giành trước xin ảnh, cuối cùng ném cho người của các trường quân sự.
Vệ Tam cúi đầu mở nhóm chat năm người của bọn họ, bên trong đã có ảnh gửi. Cô ấn mở và xem Kosai Musashi trước. Cậu ta đứng ở giữa mình và Ứng Tinh Quyết, nhìn như không chút thay đổi nào trên mặt. Nhưng nếu nhìn kỹ là có thể phát hiện góc mắt cậu ta nhìn về phía Ứng Tinh Quyết.
Vệ Tam nhìn chằm chằm hồi lâu, đang muốn thu hồi ánh mắt thì cô chợt phát hiện người đứng sau lưng mình là Jill Gil Wood. Cô nàng đứng ở vị trí trung tâm phía sau mình và Kosai Musashi, có lẽ là nhón chân và ngẩng đầu mỉm cười yếu ớt với máy ảnh.
Những người khác đã xem xong ảnh, nhưng trong hai mươi lăm người, chỉ có một mình Vệ Tam mở quang não rõ rành, treo ở giữa không trung, làm tất cả mọi người vừa ngẩng đầu đã có thể nhìn thấy.
Những người trong các trường khác hoặc nhìn quang minh chính đại, hoặc là liếc sang, tóm lại, bọn họ cảm thấy có sự ngạc nhiên trước chuyện quang não chỉ ẩn ID mà không ẩn nội dung.
Hơn nữa động tác phóng đại ảnh của Vệ Tam bị người ta thấy rõ. Tất cả mọi người đều nhìn thấy cô nhìn chằm chằm Ứng Tinh Quyết hồi lâu, còn Kosai Musashi bên cạnh cũng bị phóng đại theo thì bị mọi người tự động bỏ qua.
Tất cả ID trong nhóm đã biến mất, nhưng nội dung hoàn toàn minh bạch, ngay cả tên nhóm ở trên cùng vẫn còn.
“Năm ông trùm tương lai của Liên bang” đột nhiên xuất hiện trước mắt mọi người.
Trong lúc nhất thời, người của các trường quân sự khác cũng chả biết nên cảm thán Vệ Tam nhìn chằm chằm chỉ huy chính nhà khác hồi lâu hay là đội chủ lực của trường Damocles không biết ngại là gì.
Kim Kha ho một tiếng, chọt chọt Vệ Vệ Tam, ra hiệu cho cô đóng quang não lại.
Vệ Tam cất quang não xong đã nhìn thấy những người ở các trường quân sự khác ào ào dời ánh mắt, cô suy nghĩ một chút cũng hiểu được: “…”
Sau khi chụp ảnh, các trường quân sự một lần nữa trở lại trạng thái phân biệt rõ ràng, đi vào cửa thì tách ra để tham quan.
“Các cậu đi qua trước, tôi đi bên kia xem một chút.” Ứng Tinh Quyết đi qua một hành lang dài với người của trường Đế Quốc, anh chỉ vào hành lang sách ở nhà cũ Quý Từ.
“Chúng ta đi cùng đi.” Cơ Sơ Vũ quay đầu nhìn những người khác.
“Không cần, tôi đi qua xem một chút sau đó sẽ đi đến tầng sách để mua tí đồ.” Ứng Tinh Quyết từ chối.
Cơ Sơ Vũ nhíu mày, cậu ta lo lắng anh đi ra ngoài một mình sẽ có chuyện: “Cậu là chỉ huy chính…”
“Chỉ huy chính cấp siêu 3S.” Ứng Tinh Quyết bổ sung.
Cơ Sơ Vũ còn muốn nói cái gì lại bị Ứng Tinh Quyết một lần nữa cắt ngang: “Tôi sẽ không mất điều khiển.”
“Tôi không có ý này.” Cơ Sơ Vũ đành phải nhượng bộ một bước, “Chúng tôi chờ cậu ở phòng làm việc phía trước.”
Ứng Tinh Quyết gật đầu, xoay người rời đi.
Những người của trường Đế Quốc đứng tại chỗ một lúc lâu.
“Chỉ huy chính dường như thay đổi một chút.” Tư Đồ Gia do dự nói.
Cơ Sơ Vũ bỗng nhiên khẽ cười một tiếng: “Đó là do cậu chưa từng hiểu cậu ấy.”
Ứng Tinh Quyết, một trong Đôi Sao Đế Quốc, hoặc là nói ngôi sao Đế Quốc thực sự, luôn luôn có suy nghĩ sâu sắc, cậu ấy chỉ cho những người khác thấy những gì cậu muốn người ta thấy.
“Chúng ta đi tới phòng làm việc trước.” Hoắc Kiếm mở miệng.
…
Ứng Tinh Quyết đi dạo một vòng ở bên ngoài tầng sách rồi mới đi vào.
Bên trong bày đầy sách do Quý Từ tự thu thập. Các loại giá sách khổng lồ được chế tác thành bộ dáng kỳ quái, trên đỉnh đầu cũng có giá sách, toàn bộ bày đầy sách. Đã có rất nhiều khách du lịch bên trong nhưng tất cả mọi người không được phép đưa tay chạm vào những cuốn sách này, chỉ có thể xem và chụp ảnh.
Ứng Tinh Quyết ở tầng sách cũng như bao người, anh mở máy ảnh vừa đi vừa chụp, không hề phát hiện phía sau có người tới gần, hoặc là nói chẳng biết người tới gần là ai.
“Kosai, cậu cũng ở đây à.” Vệ Tam đi ra không biết từ đâu, đưa tay khoác thẳng lên vai Kosai Musashi và nhiệt tình nói, “Hai chúng ta có duyên quá.”
Lúc này Ứng Tinh Quyết phía trước đã xoay người nhìn bọn họ.
Kosai Musashi quay đầu nhìn bàn tay trên vai mình, mặt cậu ta khẽ nhăn một chút rồi lập tức hất bả vai đẩy tay cô ra và đi về phía bên kia.
– ——————-
Tác giả có lời muốn nói:
Tinh Tinh: Xem như là vợ chồng hợp tác thiết lập một cái bẫy đây