“Ngôi Sao Đế Quốc biến thành Ngọc Lửa Đế Quốc”
Vệ Tam cố gắng mở mắt ra nhưng cứ mãi nhướng mắt mà chẳng mở được.
Mọi người ở trường Damocles phía đối diện cứ thế trơ mắt nhìn Vệ Tam lăn xuống từ trên dốc rồi dừng lại bên dòng suối, nửa tay rơi vào trong dòng suối.
Hoắc Tuyên Sơn lập tức nhảy qua con suối và kéo Vệ Tam lên.
Cô cũng có một chút ý thức nên đẩy cậu ta ra: “Để tự mình tôi tới, nhìn tôi đi tới thôi.”
Hoắc Tuyên Sơn: “…”
Cậu ta kéo người lên luôn rồi nhảy qua dòng suối một lần nữa, Liêu Như Ninh chạy tới: “Chuyện gì đây?”
“Đừng đụng vào cậu ấy!” Kim Kha nhìn vết thương trên mặt và người Vệ Tam thì hiểu được cái gì vừa tấn công cô. Thế là cậu đưa tay ngăn Liêu Như Ninh ngay lập tức.
“Sao thế?” Liêu Như Ninh mờ mịt.
Kim Kha nhắm mắt lại rồi mở mắt nhìn sang Hoắc Tuyên Sơn: “Cậu bỏ cậu ấy xuống, hai người mấy cậu…”
Lời còn chưa dứt, Hoắc Tuyên Sơn hôn mê bất tỉnh tại chỗ ngay.
Tay cậu ta đụng phải phấn hoa dính trên người Vệ Tam.
“Mọi người lui ra, đừng đến gần hai người bọn họ.” Kim Kha khẽ ngẩng đầu lên để quan sát hướng gió và để mọi người chuyển chỗ. “Có lẽ Vệ Tam gặp phải cỏ gai mê hoặc. Thành Hà, cậu tìm thuốc giải độc trong túi chuẩn bị chiến đấu.”
Túi chuẩn bị chiến đấu mà mỗi trường quân sự rút được đều có thuốc giải độc, cơ mà thuốc dạng này có cơ man các loại khác nhau. Nếu không có thuốc giải độc tương ứng lại gặp chuyện đội viên đang nguy kịch, đồng đội có thể giúp người đó bị loại để máy bay ở trên tới cứu chữa.
“Không có thuốc giải ảo giác.” Ứng Thành Hà tìm kiếm.
“Thôi được, tôi nhớ bên trường Quân sự Samuel có rút được.” Kim Kha lấy găng tay và một tấm vải bạt dày không thấm nước mà cậu tìm được để che mặt ở túi chuẩn bị chiến đấu, cởi áo khoác của mình để quấn lấy Vệ Tam, cho cô tách khỏi Hoắc Tuyên Sơn.
Ứng Thành Hà cũng làm theo, anh đỡ Hoắc Tuyên Sơn ngồi dậy, cởi quần áo cậu ta rồi cạo hết phấn hoa trên tay cậu.
“Có muốn giữ lại tí phấn hoa hay không?” Liêu Như Ninh nói khi đứng không xa cũng không gần.
“Giữ lại để làm gì?” Ứng Thành Hà cẩn thận lau sạch phấn hoa, không để cho chúng rơi khắp nơi.
Kim Kha đỡ Vệ Tam dựa vào tảng đá, cẩn thận giúp cô rửa sạch vết thương trên mặt. Cậu ấy quay đầu và nói với Ứng Thành Hà: “Để lại phấn hoa, có lẽ tìm cơ hội có thể tặng cho các sinh viên khác.”
“Được.” Ứng Thành Hà đồng ý, anh nhìn đám khói đang dần biến mất phía đối diện: “Phía đối diện thì tính làm sao?”
“Không cần để ý tới, đám cỏ gai mê hoặc đó sẽ không nhảy qua dòng suối này đâu. Trước tiên xử lý vết thương trên người Vệ Tam đã.” Sau khi Kim Kha giúp Vệ Tam xử lý xong vết thương trên mặt thì giao nhiệm vụ tiếp theo cho Đinh Hòa Mỹ.
Cậu ấy mở bản đồ để tính tìm một nơi an toàn hơn một chút cho chuyện nghỉ ngơi vào ban đêm. Bây giờ phía đối diện sẽ nổ trong một thời gian nữa, không ai biết gió thổi lúc ban đêm có mang theo phấn hoa bên đó tới hay không.
Miếng vải bạc không thấm nước cũng chẳng nhiều, phần còn lại sau chỉ đủ cho một vài người sử dụng, chặn một ít phấn hoa.
Kim Kha rời đi nhưng cảm thấy không hợp lẽ thường. Trên người Vệ Tam dính nhiều phấn hoa của cỏ mê hoặc nhường này thì ắt trong máu cũng có phấn hoa lẫn vào, thế sao cậu ấy lại còn có ý thức giãy dụa.
Cậu suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng nhớ lại các thành phần giải độc gai cỏ gai mê hoặc, một trong số đó là trái thủy ngọc.
“Thành Hà, cậu còn có trái thủy ngọc hay không, lấy ra cho Tuyên Sơn ăn đi, ép nước ra rửa tay cho cậu ta.” Kim Kha đi hỏi các thành viên trong đội tuyển trường xem còn ai có dôi trái thủy ngọc, gom thành một đống và nhét cho Vệ Tam ăn, cùng lúc vắt nước trái cây để Đinh Hòa Mỹ bôi lên vết thương của cô.
Hiện trường trực tiếp.
Lộ Chính Tân: “Phản ứng coi như nhanh.”
Tập Hạo Thiên lắc đầu: “Vẫn sơ suất, thật sự không thể thả lỏng một giây trên sân thi đấu rừng mưa nhiệt đới.”
“Hình như viện Bình Thông bên kia cũng gặp phải vấn đề nan giải.” Ngư Thiên Hà nhìn về phía viện Bình Thông. Có đội viên bị dơi đen tấn công trong rừng nên trúng độc nhưng lại chẳng đủ thuốc giải độc, thế là chỉ huy chính dẫn theo một nhóm người đi tìm thuốc giải.
“Không có đủ thuốc giải độc thì đám sinh viên mấy trường quân sự này có thêm bài luyện tập.” Tập Hạo Thiên nói.
…
Chờ đến lúc Vệ Tam được xử lý vết thương xong, mọi người tiếp tục lên đường đi về phía trước.
Đinh Hòa Mỹ đi cùng Vệ Tam.
Cả đường đi, Kim Kha luôn chú ý xung quanh xem có cây cỏ giải độc tương tự chăng, đáng tiếc vẫn chưa tìm thấy.
Nhưng mà Hoắc Tuyên Sơn đã hơi tỉnh táo, chẳng qua tay cậu ta đụng phải phấn hoa dính máu Vệ Tam, nay được cho ăn một lượng lớn trái thủy ngọc nên cậu mới nhanh chóng khôi phục ý thức.
Cậu ta ôm đầu lắc lư, hồi lâu sau mới hoàn toàn tỉnh táo nhưng vẫn còn di chứng. Khóe miệng cậu ta luôn có một nụ cười ngoác tận mang tai, như thể rất hạnh phúc.
“Vệ Tam thế nào rồi?” Hoắc Tuyên Sơn hỏi Kim Kha.
“Bị trúng độc, cậu cũng bị nhiễm một ít.” Kim Kha nhìn nụ cười trên mặt cậu ta, “… Cậu soi gương đi.”
Hoắc Tuyên Sơn: “?” Gương của mình ở đâu.
Bên cạnh, Ứng Thành Hà đại khái biết cậu ta không có nên nhiệt tình đưa sang một tấm gương nhỏ.
“Tại sao cậu lại có thứ như vậy?” Hoắc Tuyên Sơn thật sự khó hiểu.
Ứng Thành Hà ho một tiếng: “Có dư một khối phế liệu nên biến nó thành gương luôn.”
Hoắc Tuyên Sơn cầm gương, nương theo ánh trăng lu mà thấy được người cười quái dị trong đó: “…”
Sau một thời gian, Vệ Tam cũng tỉnh lại. Cô rất vui vẻ cũng đủ tỉnh táo để biết niềm vui này là giả, nhưng nó lại chẳng ngăn cô cứ vui như thế.
“Chị à, chị trông đẹp thế.” Vệ Tam huýt sáo vừa dài vừa vang.
Khóe miệng Đinh Hòa Mỹ kéo lên mãi, nhưng chi ấy dùng hành động vén tóc để kiềm chế: “Phải không, chị thấy dáng dấp mình cũng thường à.”
“Không bình thường đâu, đẹp lắm.” Vệ Tam khoác tay lên vai Đinh Hòa Mỹ, còn chớp chớp mắt với chị ấy.
“Cậu tỉnh rồi?” Kim Kha nghe thấy âm thanh thì đi lại từ phía trước., “Bây giờ cậu cảm thấy thế nào? Sắp tới nơi có thể nghỉ rồi, buổi tối nghỉ ngơi cho thật tốt.”
“Mập mạp, sao cậu lại ốm nhẳng thế?” Vệ Tam đứng trước mặt Kim Kha, sau khi quan sát cậu ấy từ trên xuống dưới thì bỗng cô mở hai tay ra, la to một tiếng, “TỚ THẤY VUI LẮM TRỜI ƠI!!”
“RẤT VUI!” Hoắc Tuyên Sơn cũng xem như chẳng tính táo hoàn toàn, vừa nghe thấy giọng nói phấn khởi của Vệ Tam là cậu ta lập tức cũng hô theo một tiếng.
Mọi người: “…”
Ứng Thành Hà đi tới hỏi Kim Kha: “Còn có một ít trái thủy ngọc, có muốn cho Vệ Tam ăn thêm không?”
Kim Kha còn chưa nói gì là Vệ Tam đã nhảy đến trước mặt Ứng Thành Hà, cũng quan sát anh từ trên xuống dưới rồi dùng một tay nắm lấy mái tóc dài của anh.
“Chậc, lỡ tay.” Vệ Tam buông tay trong sự chê trách, “Bộ dạng không đẹp bằng Ngọn Lửa Đế Quốc, ngay cả tóc cũng không bằng.”
Ứng Thành Hà đưa tay muốn che miệng Vệ Tam, chỗ này đang phát sóng trực tiếp đấy! Toàn Tinh Võng nghe được cô nói những gì!
Vệ Tam vỗ tay Ứng Thành Hà ra rồi nhanh nhẹn lùi lại một bước, kế đó giơ một tay lên: “Xông lên, đi tìm Ngọn Lửa Đế Quốc, đốt tóc anh ta!!!”
Thành viên chủ lực của trường Quân sự Damocles: “…” Ăn lờ rồi.
Khán giả nghe vậy thì choáng váng.
[Ngọn Lửa Đế Quốc… Đó có phải là người tôi đang nghĩ không?]
[Ngôi Sao Đế Quốc, Ngọn Lửa Đế Quốc, người Vệ Tam nói là Ứng Tinh Quyết đúng không?]
[Người nhà Ứng có mái tóc dài hết, hai người này lại là anh em họ, tướng mạo vẫn có vài phần giống nhau. Đại khái khi nãy Vệ Tam coi Ứng Thành Hà là Ứng Tinh Quyết.]
[Cho nên Vệ Tam muốn đốt tóc Ứng Tinh Quyết?! Đây là lời nói thật lòng của cậu ấy?]
[Tuy nhiên… thì ra Vệ Tam cũng cảm thấy Ứng Tinh Quyết đẹp à? Này, tôi thích cả hai bọn họ.]
[Ứng Tinh Quyết là người cấp siêu 3S, có thể không đẹp chắc?]
Từ trước tới giờ khán giả đến hóng drama không ngại chuyện lớn, huống chi còn có các phương tiện truyền thông ngồi trực chờ ở phòng phát sóng trực tiếp, chuẩn bị tung tiêu đề giật gân bất cứ lúc nào.
Ngay sau tiếng thét dài ngửa mặt lên trời của Vệ Tam, các phương tiện truyền thông trên mạng bắt đầu đưa tin, rồi còn cắt đoạn này của Vệ Tam ra và làm thành một clip ngắn.
[Vệ Tam nói muốn đốt tóc Ngôi Sao Đế Quốc]
[Ngôi Sao Đế Quốc biến thành Ngọn Lửa Đế Quốc?]
Thậm chí còn có tiêu đề về tin đồn.
[Vệ Tam khen Ngôi Sao Đế Quốc đẹp trai, phải chăng giữa hai người có thể cọ xát ra tia lửa?]
…
Tất cả các loại tiêu đề nóng bỏng leo lên bảng tin nổi bật Tinh Võng khiến khán giả điên cuồng vào ủng hộ ở phòng phát sóng trực tiếp của trường Damocles trong một thời gian. Đồng thời chuyện này đã thiết lập một kỷ lục mới về số lượng người xem phát sóng cho truyền thông Lam Phạt.
Chuyện này thậm chí còn truyền đến bên tai Ứng Thanh Đạo ở Sao Đế Đô xa xôi, người nhà nhà họ Ứng ở phía dưới cho rằng Vệ Tam đang khiêu chiến người nhà họ Ứng.
Tóc dài là dấu hiệu của nhà họ Ứng, cô muốn đốt tóc Ứng Tinh Quyết, chằng phải là muốn khai chiến với người họ Ứng à?
Ứng Thanh Đạo: “Chỉ là trận tranh giành miệng lưỡi của sinh viên quân sự mà thôi, đừng báo cáo loại chuyện này nữa.”
“… Dạ.”
Khi người này đi rồi, Ứng Thanh Đạo mở phòng phát sóng trực tiếp của trường Damocles. Vệ Tam kia đã không nói gì nữa, trên tay con nhóc này cầm các loại trái cây và cúi đầu ăn trong yên lặng, hoàn toàn nhìn không ra vẻ kiểu căng ngạo mạn.
Bên cạnh, Kim Kha đưa qua đồ sang chẳng ngừng nhưng chả dám tiếp lời với cô nữa, cậu sợ Vệ Tam lại nói ra chuyện gì.
Sân đua rừng mưa nhiệt đới không chỉ có rừng mà còn có thác nước vách đá, đủ các loại môi trường được gom thành một. Nơi Kim Kha muốn tìm là đó là bụng núi đá, cậu chuẩn bị nghỉ ngơi ở đó một đêm.
– ——————-
Tác giả có lời muốn nói:
Tinh Tinh: Cô cũng chả đến tìm tôi