“đây là cách thể hiện tình bạn giữa những người trẻ tuổi của chúng cháu”
Việc triệu tập cho một cuộc họp khẩn cấp làm cho nhiều người không thể hiểu được.
Ba MC giải thích chính cũng được gọi sang, các giáo viên hoặc ngồi hoặc đứng tại bàn hội nghị nhìn nhau, hiển nhiên không biết có chuyện gì.
Ứng Nguyệt Dung và Ứng Tinh Quyết còn chưa tới, còn Vệ Tam đã đến trước.
Ngay khi cô bước vào, mọi ánh mắt đều ở hết trên người cô.
“Vệ Tam? Cháu tới đây làm gì?” Tập Hạo Thiên là người đầu tiên hỏi. Kế đó ông ấy lập tức giơ tay ra hiệu cho cô đi ra ngoài, “Chúng tôi đợi lát nữa sẽ họp, cháu ra ngoài trước.”
“Cháu biết, cháu cũng đến tham dự.” Vệ Tam dứt lời bèn nhìn lướt qua xung quanh, phát hiện đã không còn chỗ nào để ngồi xuống thế là cô dứt khoát đi vào góc và ngồi thẳng xuống đất.
Chuyện mặt mũi hay hình tượng không quan trọng, cô chỉ muốn nghỉ ngơi nhiều hơn một hồi.
Tập Hạo Thiên bị một câu nói của cô chặn lại. Hạng Minh Hóa bên cạnh định gọi Vệ Tam dậy ngồi ở chỗ của ông thì lúc này Ứng Nguyệt Dung đi vào với khuôn mặt không chút thay đổi, Ứng Tinh Quyết đi theo phía sau bà ấy.
Ứng Nguyệt Dung đi từ ngoài vào là đã đứng ngay trước bàn hội nghị: “Tối nay triệu tập cuộc họp khẩn cấp này là có một số việc muốn thông báo cho các anh chị.”
Mọi người dựng tai nghe Ứng Nguyệt Dung nói, ánh mắt thì đổ xô nhìn Ứng Tinh Quyết, những chuyện này liên quan đến Ứng Tinh Quyết là cái chắc.
Ứng Nguyệt Dung cười lạnh một tiếng, ánh mắt như đao róc xương đảo qua mọi người: “Dù có thế nào thì nhà họ Ứng chúng tôi không thể để các anh chị lấn lên đầu được.”
“Chỉ huy Ứng, đã xảy ra chuyện gì?” Ngư Thiên Hà hỏi.
Ứng Nguyệt Dung tung ra đoạn video do Vệ Tam quay ngay: “Chiều nay có người ở trong phòng tập kích Ứng Tinh Quyết. Lúc em ấy bị kéo ra ngoài thì đúng lúc bị Vệ Tam của trường Damocles phát hiện nên mới thoát khỏi nguy hiểm.”
Mọi người trong phòng họp xem video, hiển nhiên có sự bối rối.
Có người đặt câu hỏi đầu tiên: “Mặc dù không nhìn thấy khuôn mặt đầy đủ, nhưng người đứng ở giữa là giáo viên hướng dẫn từ trường Đế Quốc của cô. Cái này thì liên quan gì tới chúng tôi?”
Ứng Nguyệt Dung giơ tay lên đưa ra trang tư liệu tiếp theo, tư liệu về hình dạng của mấy người xuất hiện trước mặt mọi người hết, vừa lúc đối chiếu được những người vừa rồi chả nhìn đầy đủ mặt được.
Ngoại trừ giáo viên hướng dẫn của trường Đế Quốc, một vài người còn lại là mấy người từ các trường quân sự khác nhau.
“…”
Phòng họp im lặng, không ai ngờ được sẽ có chuyện thế này.
Giáo viên của trường Samuel là những người quy chụp đầu tiên: “Toàn là nhân viên tòa nhà, không có bản lĩnh gì, người cấp cao nhất cũng chỉ là cấp S. Tôi nghiêm túc nghi ngờ là cái anh dạy học của trường Đế Quốc cấu kết với bọn họ hại Ứng Tinh Quyết.”
Ứng Nguyệt Dung lạnh lùng nhìn ông ta giải thích: “Nói xong rồi? Chuyện của mấy người này tôi còn chưa tính toán.”
“Vậy cô muốn tính chuyện gì?” Có người hỏi.
“Tôi không truy vấn, chỉ mong mấy anh chị nên giải quyết chuyện trong sạch của Ứng Tinh Quyết.” Ứng Nguyệt Dung ném cỗ máy dữ liệu giám sát mini buổi chiều lấy được lên bàn hội nghị, “Thứ này chôn ở sau gáy em ấy 10 năm là vì muốn theo dõi số liệu thân thể em ấy, hiểu được sự thay đổi trong cơ thể Ứng Tinh Quyết. Nhưng hôm nay chúng tôi phát hiện trong này có thêm một thứ không nên có.”
Mọi người đứng thẳng dậy, nhìn vào thứ trên mặt bàn.
“Cái này có thêm một phần cài đặt, điều khiển được từ xa và khiến em ấy hôn mê ngay, đồng thời tạo dấu hiệu phát bệnh trên dữ liệu giám sát.” Trước khi đám người này đặt câu hỏi, Ứng Nguyệt Dung đã thả video Ứng Tinh Quyết làm phẫu thuật lấy thứ này cùng với video người ta tháo rời cái máy để kiểm tra. Đủ để làm cho họ nhìn thấy rõ ràng, không phải làm giả.
“Ý của Chỉ huy Ứng là?” Tập Hạo Thiên hỏi.
Ứng Nguyệt Dung tắt video: “Chuyện trên sao South Pasadena là một âm mưu chuyên hãm hại Ứng Tinh Quyết. Tôi muốn các ngay bây giờ mấy anh chị thu hồi tất cả giám sát đối với em ấy. Các vị ở đây bỏ phiếu khi đó đã giúp đỡ người trong bóng tối ra tay với hy vọng tương lai của Liên bang.”
“Chỉ bằng thứ này? Có thể rửa sạch nghi ngờ của em ấy?” Vẫn có người không đồng ý, “Mạng sống của sinh viên đã chết của trường chúng tôi không đáng giá à? Cứ nhẹ thổi bay cho nó qua đi.”
Ứng Nguyệt Dung đột nhiên đập bàn, nói với sự tức giận: “Các anh chị không muốn vì sinh viên trường quân sự đã chết của mình tìm ra hung thủ thật sự? Chỉ vì làm khó dễ được Ứng Tinh Quyết?”
“Chỉ huy Ứng, tính tình của chị bày ra lúc này hơi kỳ đấy. Nhìn thế nào cũng là nội bộ các chị xảy ra vấn đề, sao ngược lại đi trách chúng tôi?” Có người bất mãn.
Mắt thấy mọi người muốn ầm ã, Lộ Chính Tân lên tiếng hỏi: “Chỉ huy Ứng có tìm ra được người động tay động chân với cái máy dữ liệu giám sát mini này không?”
Ứng Nguyệt Dung cũng đang chờ tin tức từ Sao Đế Đô: “Đã có người đáng nghi.”
Máy chỉ qua tay hai người, Hứa Chân và trưởng phòng cơ khí Quân khu 1. Từ lúc kiểm tra cái máy này, Ứng Nguyệt Dung đã liên lạc với người đáng tin cậy của Sao Đế Đô để đến phòng cơ khí Quân khu 1 bắt người trước.
Nhưng cho đến bây giờ vẫn chưa có ai trả lời.
Bà vừa dứt lời, bên Sao Đế Đô đã có người gọi tới.
Ứng Nguyệt Dung phóng to cuộc gọi để cho tất cả mọi người thấy: “Thế nào?”
“Chỉ huy, trưởng phòng cơ khí đã tự sát rồi.” Người đối diện cúi đầu.
Tự sát? Rõ ràng là không cần điều tra cũng biết rằng người đàn ông này có vấn đề.
Phòng họp yên tĩnh, rất nhanh Hạng Minh Hóa của trường Damocles mở miệng: “Đã như vậy, camera giám sát bên cạnh Ứng Tinh Quyết có thể mang đi. Mong chỉ huy sớm điều tra người đứng sau màn.”
“Bây giờ những người này không thể thoát khỏi dính líu với trường Đế Quốc, chả liên quan gì tới chúng tôi.” Giáo viên của trường Samuel bĩu môi, “Chúng tôi cũng chỉ làm theo các quy tắc và quy định, tự dưng bị người trường Đế Quốc của chị xúi giục đi mất mấy người nữa.”
“Nói không chừng là các chị tự làm đạo diễn mà thôi.”
Ngay cả khi biết rõ là có người làm chuyện mờ ám, một số người vẫn muốn cãi cố.
“Nói như vậy, ý của cậu là Vệ Tam của trường Damocles và chúng tôi làm chứng giả?” Ứng Nguyệt Dung nhìn chằm chằm người đang nói chuyện, “Không bằng cậu hỏi em ấy một chút?”
“Em tận mắt nhìn thấy.” Vệ Tam chủ động giơ tay lên.
Có dính dáng tới Vệ Tam, các giáo viên của trường Damocles chắc chắn sẽ hỗ trợ.
“Cảm giác Ứng Tinh Quyết có cấp bậc là siêu 3S, người bình thường tuyệt nhiên không cách nào tới gần. Nếu làm em ấy hôn mê, chỉ có thể làm gì đó với cái máy mini này. Huống hồ lần trước ở Sao South Pasadena, tôi và cậu đều biết rõ việc này rất kỳ lạ, rõ ràng nhắm vào em ấy. Giờ tìm được chứng cứ, tốt nhất mọi người nên chấp nhận, không nên vì mưu đồ của cá nhân mình mà đi vu khống một sinh viên trẻ tuổi.”
Giáo viên của South Pasadena cũng gật đầu: “Đúng vậy, nếu có ai khác không tin, anh chị đó có thể lấy máy mini này để kiểm tra lại.”
Đối phương chỉ có thể đổi giọng: “Vậy lần này đúng là nhờ Vệ Tam nên Ứng Tinh Quyết mới có thể rửa sạch hiềm nghi. Bằng không chừng lại gặp phải một lần vu oan.”
Đột nhiên có người giơ tay lên hỏi: “Tại sao Vệ Tam lại đến phòng Ứng Tinh Quyết?”
Ánh mắt của mọi người trong phòng họp rơi hết vào trên người Vệ Tam, người đang ngồi trên mặt đất.
Cô phủi phủi đầu gối và đứng dậy: “Bị loại, em đang chuẩn bị nghỉ ngơi bỗng sực nhớ ra bạn Ứng vẫn còn ở ngoài đấu trường thi đấu. Thế là em nhất thời nảy sinh tình cảm giữa người cùng cảnh ngộ, không ngăn được ý muốn đi qua an ủi, để biểu đạt tình bạn giữa những bạn học với nhau.”
Ứng Nguyệt Dung liếc cả hai mắt sang Vệ Tam: Cái gì mà tình bạn giữa những bạn học với nhau, nói dối ngay trước mặt người lớn.
“Phải không?” Lộ Chính Tân nói với vẻ sâu xa: “Vì sao tôi cảm thấy góc quay video kia giống như là chụp lén ngoài cửa sổ. Tôi nhớ rõ phòng Ứng Tinh Quyết không ở tầng một, sao Vệ Tam đi lên được?”
Vệ Tam: “Chỉ huy Lộ, có lẽ là chú không hiểu cách thể hiện tình bạn giữa những người trẻ tuổi của chúng cháu rồi. Cháu trèo qua cửa sổ vì muốn cho bạn học Ứng một niềm vui bất ngờ.”
Lộ Chính Tân bị mỉa mai về tuổi tác: “…” A ha ha.
– ——————-
Tác giả có lời muốn nói:
Tinh Tinh sau lưng cô ba: Cô ấy không nhìn tôi