“thẳng thắn”
Người đàn ông trung niên vừa nói xong là Liêu Như Ninh cả giận ngay: “Cái gì mà gọi là không ảnh hưởng tới mạng người. Cậu ấy mất tay, sau này sao mà xây dựng cơ giáp được nữa?”
“So sánh cả hai chuyện, rõ ràng là tác hại của chuyện đặt ở cổ tay sẽ nhỏ hơn.” Người đàn ông trung niên giải thích, “Theo lý thuyết muốn làm tổn thương cô này thì đặt ở gáy là tốt nhất.”
Vệ Tam nhìn cổ tay mình bị rạch ra: “Máy ghi âm mini này là cái mới tới từ Quân khu 1, người trưởng phòng đó cũng muốn hại tôi?”
Người đàn ông lắc đầu, chỉ vào máy ghi chép thu nhỏ trên cái đế: “Nếu đó do trưởng phòng cơ khí Quân khu 1 động tay chân, sẽ không có dấu vết sửa đổi trên đó.”
Vệ Tam nhíu mày, lập tức hiểu được ý của ông ta.
Máy ghi dữ liệu mini này ban đầu được thiết kế và chế tạo bởi trưởng phòng cơ khí Quân khu 1, nếu ông ta muốn làm điều đó thì sẽ bỏ luôn thuốc nổ nén vào cái máy vào. Giờ đây có dấu vết sửa đổi, cho thấy máy ghi âm đã được cải tạo lần thứ hai, ắt có người khác ra tay.
“Máy ghi chép mini này chỉ có qua tay 3 người.” Ứng Tinh Quyết lấy ra một hũ thuốc mỡ lấy ra một khối nhỏ rồi hạ mắt cầm cổ tay Vệ Tam, dùng ngón tay nhẹ nhàng bôi lên vết thương của cô.
“Trưởng phòng, bác sĩ Hứa Chân, và…” Vệ Tam ngước mắt lên nhìn anh, gằn từng chữ, “Bác sĩ Tỉnh.”
Ứng Tinh Quyết nhìn vết thương trên cổ tay cô khép lại từ từ, tốc độ nhanh hơn hẳn thuốc bình thường, song nó cũng còn chưa đạt tới trình độ làm da liền ngay tức khắc, thế là anh giúp cô dán gạc cho tốt.
Hành vi và cử chỉ của hai người quá tự nhiên cơ mà mấy người trong phòng khách chả chú ý, ngược lại người đàn ông ngồi bên cạnh lại nhìn Ứng Tinh Quyết một cái.
“Cải tạo mất bao lâu?” Ứng Tinh Quyết giúp Vệ Tam dán băng gạc xong mới quay mặt sang hỏi.
Người đàn ông trung niên suy nghĩ một chút và trả lời: “Máy ghi chép này được thiết kế rất tinh vi, phải luôn luôn ghi lại tình hình cơ thể, cảm xúc cảm giác và những thay đổi khác của con người. Nên ngay cả những bậc thầy cơ khí muốn thêm thuốc nổ nén trong đó mà không phá hủy máy ghi chép này, phải mất ít nhất một hoặc hai ngày.”
Trưởng phòng cơ khí Quân khu 1 không có lý do gì để cải tạo, cũng không có thời gian làm lần hai. Bác sĩ Hứa Chân là người của phe nhà họ Ứng thật, có thể tin tưởng. Ngoại trừ bác ấy tốn tâm tư trong việc chữa trị cho Ứng Tinh Quyết, bác ấy tuyệt đối chả quan tâm tới những thứ khác nhiều.
Bây giờ chỉ còn lại một người bị nghi ngờ.
Ứng Tinh Quyết hỏi Vệ Tam có máy ghi dữ liệu vào lúc nào rồi đi đối chiếu ngày. Anh phát hiện bác sĩ Tỉnh không có thời gian để cải tạo.
“Lúc này là đầu tiên thôi.” Kim Kha đột nhiên lên tiếng, “Sau đó Vệ Tam lấy ra một lần, lần này chắc chắc có thời gian.”
Tiêu điểm một lần nữa quay trở lại người bác sĩ Tỉnh Thê.
Vệ Tam kéo ống tay áo xuống: “Nếu là bác sĩ Tỉnh, tại sao bác ấy lại làm như vậy?”
“Chẳng lẽ bác ấy là người bị nhiễm bệnh?” Liêu Như Ninh suy đoán.
“10 năm trước bác sĩ Tỉnh phát hiện ra vấn đề dịch dinh dưỡng mà công ty Thông Tuyển đưa cho Ứng Tinh Quyết, 10 năm sau lại là bác sĩ điều trị chính của Vệ Tam, trong khi hai người đều là cấp siêu 3S.” Hoắc Tuyên Sơn nhanh chóng tìm được điểm chung.
“Đây là trùng hợp thôi, trường y học hàng đầu Liên bang chỉ có một trường như thế. Bác sĩ Hứa Chân là đàn chị của bác sĩ Tỉnh Thê, lúc trước hai người là những bác sĩ ưu tú nhất. Lần đó là do bác sĩ Hứa Chân mời bác sĩ Tỉnh đi qua nên mới phát hiện vấn đề của dịch dinh dưỡng.” Ứng Thành Hà vẫn có ký ức khắc sâu về chuyện năm đó, “Hơn nữa, bác sĩ Tỉnh Thê đến Quân khu 13 chúng ta đã tám, chín năm rồi. Khi đó Vệ Tam còn ở Sao 3212, bác ấy không thể dự đoán trước được.”
“Quân Độc Lập.” Ứng Tinh Quyết chậm rãi mở miệng.
Ba chữ này thành công khiến mấy người trong phòng khách sững sờ, người đàn ông trung niên ngồi yên lặng bên cạnh coi như không nghe thấy. Ông chỉ phụ trách kiểm tra máy ghi dữ liệu thu nhỏ.
“Ý anh là sao?” Kim Kha đứng thẳng dậy nhìn Ứng Tinh Quyết, khi hỏi thì chính cậu ấy cũng đã đoán được bảy tám phần rồi.
“Cần một bác sĩ có trình độ rất cao để giúp anh em Sơn Cung che giấu đẳng cấp thành công.” Ứng Tinh Quyết nói lạnh nhạt, “Người này phải hiểu được sự thay đổi của cục y tế Liên bang mỗi năm, đồng thời làm cho cấp siêu 3S áp chế một cách ổn định. Mấy hiềm nghi của các bác sĩ tại trường South Pasadena đã được loại bỏ, bọn họ không rõ về tình hình của anh em Sơn Cung.”
“Dựa vào điều này chưa chắc phán đoán được bác sĩ Tỉnh có vấn đề.” Kim Kha cũng nghĩ tới điều này, nhưng trước khi bác sĩ Tỉnh được chọn làm trưởng phòng y tế của đội trường quân sự năm nay, bác ấy vẫn luôn ở Quân khu 13.
“Bác sĩ Tỉnh cứ ba năm sẽ nghỉ phép một lần, dùng ngày nghỉ tích góp đi du lịch khắp nơi.” Ứng Tinh Quyết cúi đầu bấm quang não, mở tài liệu điều tra, “Mấy lần nghỉ phép toàn đến nơi khác nhau, nhưng trùng hợp là luôn ở cùng chỗ với hai giáo viên có xuất thân từ South Pasadena.”
Dữ liệu cho thấy mỗi lần nghỉ phép, Tỉnh Thê đi ít nhất sáu nơi nhưng luôn trùng với Sơn Cung Dương Linh của bọn họ.
Sơn Cung Dương Linh là người lớn trong nhà của anh em Sơn Cung nên đưa bọn họ đi ra ngoài là chuyện bình thường. Mà bác sĩ Tỉnh nghỉ phép đi du lịch, mỗi lần tới sáu bảy điểm du lịch nên dù hai bên đụng phải cũng chả có ai chú ý.
Phòng khách yên tĩnh, đến bây giờ là ai đã làm gì đó trên máy ghi dữ liệu thu nhỏ cũng đã rõ ràng, chẳng qua không biết vì sao bác sĩ Tỉnh không đặt nó ở gáy mà là đặt ở trong cổ tay Vệ Tam.
“Không phải đã gia nhập Quân Độc Lập rồi à, tại sao họ lại muốn làm như vậy?” Liêu Như Ninh khó hiểu, “Tại sao luôn phải ra tay với cấp siêu 3S?”
Vệ Tam xoay cổ tay: “Chắc Quân Độc Lập đang e dè tôi.”
Thành phần không xác định trong máu của cô là do bác sĩ Tỉnh Thê tìm thấy.
“Tôi có thể tháo thuốc nổ nén ở trên và đặt máy trở lại.” Người đàn ông lên tiếng, “Nhưng chỉ có thể làm vào giấc khuya như bây giờ. Nếu không dữ liệu của cô bị gián đoạn trong một thời gian dài sẽ khiến bên kia phát hiện.”
“Không cần đâu.”
Người đàn ông lấy ra một cái hộp chống nổ nhỏ rồi bỏ máy ghi dữ liệu vào lắp ráp.
Vệ Tam quay đầu nhìn Ứng Tinh Quyết, “Thời gian đã trễ rồi, anh về trước đi.”
Ứng Tinh Quyết đứng dậy im lặng nhìn về phía cô.
Bị tất cả mọi người nghi ngờ nhưng đồng thời cũng bị người ta lợi dụng, anh hiểu hết sức rõ cảm giác này.
“Tính ra lần này tôi lại cứu anh một lần.” Vệ Tam bỗng nhiên nói và nhướng mày với Ứng Tinh Quyết.
“… Mời cô ăn cơm?” Ứng Tinh Quyết nói tiếp.
“Ăn cơm hoài cũng ngán, đổi cái khác đi.” Vệ Tam tay đặt trên lưng ghế, “Trước để tôi nghĩ đã.”
“Được.”
Nhìn Ứng Tinh Quyết và người đàn ông trung niên rời đi, Vệ Tam dựa vào lưng ghế và ngửa đầu nhìn đèn trên trần.
Kim Kha đóng cửa lại rồi quay lại và chỉ vào máy ghi dữ liệu đã được lắp: “Chúng ta có nên đi gặp bác sĩ Tỉnh không?”
Vệ Tam cầm lấy cái hộp: “Vừa đúng lúc bác ấy còn chưa đưa tớ báo cáo xét nghiệm dịch dinh dưỡng.”
Lúc này đã là 4 giờ sáng, năm người cứ thế bò thẳng lên lầu, ngựa quen đường cũ tìm tới cửa.
Ban đầu còn cho rằng bác sĩ Tỉnh Thê đang ngủ, nhưng không ngờ vừa trèo vào đã thấy ngay bác ấy đang ngồi một mình ở bàn.
“Tới rồi à?” Tỉnh Thê đưa tay ấn đèn bàn trên mặt bàn, xoay người nhìn năm người đang trèo vào, “Trong thời gian ngắn như vậy mà mấy cháu tìm được người xử lý máy móc ở chỗ nào thế?”
“Bác sĩ Tỉnh, bác có báo cáo xét nghiệm dịch dinh dưỡng không?” Vệ Tam kéo một cái ghế tới đối diện bàn Tỉnh Thê rồi cô ngồi xuống và hỏi, giống như mình chỉ tới trèo cửa sổ cho vui.
“Có rồi.” Tỉnh Thê không nhúc nhích, chỉ nhìn Vệ Tam phía đối diện, “Không hỏi chuyện máy ghi dữ liệu thu nhỏ trước?”
Vệ Tam không lên tiếng, lẳng lặng nhìn bác ấy.
“Vừa đúng lúc hôm nay tôi không ngủ, một mực lịu địu, chả ngờ được toàn bộ dữ liệu cơ thể của cháu đã dừng lại.” Tỉnh Thê nói một mình, “Cũng dễ hiểu, từ khi phát hiện máy ghi chép của Ứng Tinh Quyết có vấn đề, tôi đã biết sớm muộn gì cháu cũng phát hiện máy ghi chép của mình cũng có chuyện.”
Tỉnh Thê đột nhiên khom lưng nghiêng người, kéo ngăn kéo, Hoắc Tuyên Sơn và Liêu Như Ninh đứng bên cạnh Vệ Tam chợt chuyển người một cái, chuẩn bị xuất thủ ngay.
“Tôi lấy báo cáo của dịch dinh dưỡng, không cần phải lo lắng.” Tỉnh Thê lấy ra một chồng tài liệu từ ngăn kéo, đặt trên bàn làm việc và đứng đối diện với hai người.
Bác ấy đẩy tài liệu cho Vệ Tam: “Thành phần bên trong dịch dinh dưỡng không có vấn đề gì, không thiếu các nguyên tố vi lượng như tin tức năm đó đưa ra, nhưng mà trong đó có thêm… một biến thể của sương bọ đen.”
Lời này được thốt lên đã làm mấy người đứng đấy sững sờ và sợ hãi.
Vệ Tam hỏi trong bình tĩnh: “Biến thể?”
“Cháu biết người bình thường không thấy được sương bọ đen nhưng không có nghĩa là nó không tồn tại. Nó vẫn có cấu trúc, chẳng qua chỉ giỏi trong chuyện che giấu mà thôi, và, người cấp siêu 3S có thể nhìn thấy sự ngụy trang của chúng.” Khi Tỉnh Thê nói chuyện, bác ấy cứ như đang đè nén cái gì, “Trong dịch dinh dưỡng đó có sương bọ đen có cùng cấu trúc, số lượng rất ít. Nếu tính theo tỷ lệ thì về cơ bản, chừng trăm ống mới có một centimét sương bọ đen.”
“Vì vậy dịch dinh dưỡng không thiếu thành phần, nhưng được thêm vào sương bọ đen?” Kim Kha hỏi ngay, “Là lý do cho tỷ lệ tử vong gia tăng ở những người đã uống dịch dinh dưỡng này?”
Tỉnh Thê cười chế giễu: “Không ai nói với cháu sương bọ đen kiếm sống như thế nào à? Bọn chúng sẽ dùng cảm giác để nuôi dưỡng sức mạnh. Sao 3212 có quá nhiều người bình thường, đặc biệt là hầu hết mấy người lưu lạc tới bãi rác lại chả có bất kỳ cảm giác gì, hiển nhiên bị nó nhanh chóng hút khô sinh mạng. Với những người có cảm giác, thì họ dùng cảm giác của riêng mình để nuôi những con bọ này, không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng một ngày nào đó họ sẽ bị sương bọ đen nuốt chửng và trở thành người bị nhiễm bệnh.”
Mấy người Kim Kha chợt nhìn về phía Vệ Tam, bọn họ vẫn biết trong cơ thể cô có khí đen nhưng lai chẳng muốn tin đó là sương bọ đen.
“Cháu đã uống nhiều dịch dinh dưỡng này rồi, cho nên trong cơ thể cháu có sương bọ đen… Không, phải là biến thể của nó mới đúng.” Tỉnh Thê nhìn Vệ Tam, “Bởi vì cảm giác của cháu cứ mãi lơ lửng ở cấp thấp, nên chúng nó cứ hấp thụ dinh dưỡng trong cơ thể của cháu trong nhiều năm. Tôi đã nghiên cứu nó thật lâu mới phát hiện ra rằng có lẽ cơ thể cháu cảm thấy nguy hiểm, vì vậy cơ thể đã che giấu cảm giác của cháu khiến mấy con bọ này cũng rơi vào trạng thái ngủ say. Nhưng nay cảm giác của cháu liên tục thức tỉnh, chúng nó cũng bắt đầu nuốt chửng cảm giác và lây nhiễm cho cháu.”
Vệ Tam lật tài liệu: “Ý bác là cuối cùng cháu cũng sẽ trở thành người bị nhiễm bệnh?”
“Nếu cảm giác của cháu cứ tiếp tục bị ép xuống cấp thấp thì hiển nhiên nó sẽ rơi vào thời gian ngủ đông.” Tỉnh Thê dừng lại, “Cảm xúc vẫn ổn định và không thay đổi thì sẽ tốt cho cháu. Một khi có chuyện làm tâm trạng thay đổi và dao động lớn, rất có thể sương bọ đen sẽ quay trở lại, làm cho cháu mất trí và trở thành một người bị nhiễm bệnh. Dựa trên những gì chúng tôi có bây giờ, sau khi cháu trở thành một người bị nhiễm bệnh thì sẽ hoàn toàn đánh mất chính mình, sương bọ đen sẽ điều khiển cơ thể cháu.”
Trước đây bác ấy vẫn cho rằng cảm xúch Vệ Tam cứ hiện một đường ngang không đổi là bởi vì sương bọ đen đang làm loạn, nhưng hiện tại bác ấy mới hiểu được, đây là bản năng đè nén của cơ thể cô.
Có lẽ đây là sự khác biệt giữa cấp siêu 3S và các cấp khác.
“Máu của người bị nhiễm bệnh cũng sẽ thay đổi và cấp siêu 3S nhìn ra được, nhưng sao cháu lại không thấy gì?” Vệ Tam hỏi, “Là do cháu cũng bị nhiễm bệnh? Bác sĩ mà mấy bác giết ở trong bệnh viện thành phố Sao Phàm Hàn ấy, cháu đã thấy có gì đó không ổn.”
Tỉnh Thê cẩn thận suy nghĩ một chút mới nhớ ra bác sĩ của bệnh viện thành phố Sao Phàm Hàn là ai: “Bác sĩ kiểm tra sức khỏe cho Ứng Tinh Quyết? Cậu ta có đẳng cấp thấp, chỉ là cấp A nên dung hợp với đám bọ không hoàn chỉnh, rất dễ bị phát hiện. Sương bọ đen chỉ có thể dung hợp hoàn mỹ với người từ cấp S trở lên. Một khi những người này bị nhiễm bệnh, trừ phi lấy máu, bằng không thì ngay cả người có cấp siêu 3S cũng không nhìn ra được.”
“Jill Gil Wood.” Một lát sau, Vệ Tam lại ném ra một câu hỏi, “Cháu không thích cậu ấy, bác sĩ Tỉnh có biết nguyên nhân không?”
Ánh mắt của Tỉnh Thê hơi mông lung: “Sao lúc nào cũng hỏi chuyện người khác, tôi tưởng cháu tới đây là vì hỏi chuyện thuốc nổ nén.”
“Đơn giản là Quân Độc Lập các bác muốn điều khiển cục diện, một khi phát hiện cháu bị lây nhiễm hoàn toàn, hòa hợp với sương bọ đen thì sẽ dùng thuốc nổ để giết luôn.” Vệ Tam nói tiếp, ngữ điệu bình tĩnh bất thường, “Nhưng mà bác sĩ Tỉnh này, sao bác chỉ đặt ở trên cổ tay cháu?”
Bàn tay đặt trên mặt bàn của Tỉnh Thê đan vào nhau, bác ấy cúi đầu, không hiểu sao lại cười: “Chẳng phải là cháu còn chưa bị sương bọ đen lây nhiễn hoàn toàn à? Ngay cả khi bị nhiễm bệnh, mất tay, nó vẫn tạo được cho chúng tôi cơ hội để làm được gì đó.”
Một đứa trẻ không nơi nương tựa đã đi xa như vậy, cùng lắm uống dịch dinh dưỡng chỉ để sinh tồn, cháu ấy không làm gì sai.
Tỉnh Thê nhận được mệnh lệnh đặt máy ghi chép thu nhỏ sau gáy cô, nhưng sau khi bác ấy suy nghĩ, cuối cùng vẫn đặt máy ở trên cổ tay Vệ Tam.
Nếu Vệ Tam mất kiểm soát, máy ghi dữ liệu vẫn hoạt động được nhưng không đến mức làm cháu ấy chết ngay tại chỗ, có lẽ còn có một cơ hội tỉnh táo.
“Quân Độc Lập các bác bị bệnh gì à?” Liêu Như Ninh không kiềm được nên chửi, “Lén lút bỏ thuốc nổ nén vào máy ghi chép, cho dù là lo lắng chuyện Vệ Tam hoàn toàn bị nhiễm bệnh và mất điều khiển thì ít nhất phải thông báo chuyện này cho cậu ấy chứ. Cho thuốc nổ nén mà không có sự đồng ý của người ta thì mấy bác có khác người nhiễm bệnh chỗ nào đâu?”
Tỉnh Thê ngẩng đầu lên nhìn cậu ta: “Chúng tôi chỉ lo các cháu không chấp nhận nổi rồi làm gì đó lúc bị k1ch thích. Thuốc nổ này vô cùng ổn định và nếu không có mấy thủ tục nữa, nó sẽ không nổ được.”
“Nếu nhớ không lầm, người sáng lập Quân Độc Lập năm đó cũng chỉ mới 20 tuổi, chúng cháu không chênh lệch lắm với người đó.” Hoắc Tuyên Sơn nói lạnh căm căm, “Sợ bị kích động chẳng qua cũng chỉ là cái cớ của mấy bác mà thôi.”
Tỉnh Thê không muốn cứ xoắn xuýt chuyện này, bản thân bác ấy đã rất rối trong một thời gian dài. Thế là bác ấy tiết lộ luôn với Vệ Tam: “Cháu không thích Jill Gil Wood cũng bình thường, trong cơ thể cháu ấy cũng có sương bọ đen. Giữa những người bị nhiễm bệnh thường có cảm giác bài xích.”