“máy bay nổ tung”
Người trong dinh thống đốc nghe thấy các sinh viên quân sự muốn tới tìm thống đốc Sao Willard chợt có ánh mắt chột dạ nhìn chung quanh, không biết nên nói như thế nào.
“Người đó đâu?” Lộ Thời Bạch lặp đi lặp lại hỏi lại một lần nữa, giọng điệu vô cùng không tốt.
“Chạy, chạy.” Người ở dinh thống đốc nói lắp bắp.
Lộ Thời Bạch nghe vậy thì tức quá hóa cười: “Hiện trường trực tiếp có nhiều khán giả như vậy, ông ta không chỉ cho người đi qua che chở mà giờ cũng dong mất? Sợ là đội bảo vệ được phái đi giết chúng tôi cũng nhận mệnh lệnh từ thống đốc các cậu.
“Cái… cái gì?” Người này chính là người đi cùng với thống đốc Sao Willard được một nửa lại trở về. Anh ta nghe vậy thì hỏi, “Đội bảo vệ của chúng tôi?”
“Đại đội trưởng đội bảo vệ các cậu ngăn cản sinh viên quân sự đi ra ngoài báo tin, cơ hồ muốn chém chúng tôi tại chỗ, các cậu không biết?” Lộ Thời Bạch nhìn chằm chằm đối phương.
“A?” Đối phương nói trong ngơ ngác, “Nhưng lúc ấy thống đốc chúng tôi cũng đang tìm đại đội trưởng đội bảo vệ, muốn đi cứu các cậu.”
Mặc dù lâm trận đã trốn thoát.
“Nơi này của mấy cậu có chuyện gì? Thống đốc Sao Willard chạy đi đâu?” Kim Kha tiến lên hỏi, đưa tay khoác lên vai Lộ Thời Bạch, để cho anh ta lui ra phía sau.
Lộ Thời Bạch hất tay của cậu ấy ra, rốt cuộc áp chế tức giận và lui về phía sau một bước.
“Sau khi tín hiệu phát sóng trực tiếp bị gián đoạn, thì nó đã tốt lại, kế đó đột nhiên có một bức ảnh lan truyền trên Tinh Võng và nói đó là Lục Tụ…” Người này chậm rãi giải thích.
“Lục Tụ?”
“Tiêu đề được viết như vậy, thật ra là có người chụp được Lục Tụ bay thấp trong khu dân cư vào buổi tối.” Người của dinh thống đốc, “Thống đốc Sao Willard chúng tôi và đại tướng Cơ liên lạc rồi dẫn chúng tôi tới hiện trường trực tiếp, muốn xem đã xảy ra chuyện gì. Khi sắp tới, thống đốc phát hiện các cậu ở phía dưới bị biển tinh thú vây quanh bèn gọi lại cho đại tướng Cơ. Lần này đại tướng Cơ hình như rất tức giận nên cúp máy thẳng luôn.”
Lúc ấy thống đốc tuyệt nhiên chưa có nói hết mà màn ánh sáng đã biến mất, chứng tỏ đại tướng Cơ cúp luôn cuộc gọi.
“Sau đó thì sao?” Kim Kha tiếp tục hỏi.
“Sau đó thống đốc đột nhiên yêu cầu chúng tôi quay đầu trở về, đi được một nửa thì ông ấy tự mình lái máy bay nhỏ rời đi, muốn chúng tôi đậu chiếc máy bay này ở trước cửa dinh thống đốc.” Người của dinh thống đốc liếc mắt nhìn các sinh viên quân sự đối diện vài cái rồi nói nhỏ, “Thật ra chúng tôi muốn quay đầu trở lại nhưng đã thấy ngay đội ngũ Quân khu 13 thì yên tâm.”
Kim Kha quay đầu nhìn người của đội chủ lực: “Có nên đến nhà của thống đốc Sao Willard không?”
Dinh thống đốc là văn phòng chính của thống đốc Sao Willard, ông ta có căn nhà riêng khác.
“Hiện tại đi luôn.” Ứng Tinh Quyết trực tiếp xoay người trở lại trên máy bay.
Vệ Tam nhìn thoáng qua bóng lưng anh, cô chờ Kim Kha đi lên cùng nhau: “Có phải có vấn đề gì khác không?”
Kim Kha lắc đầu: “Bây giờ còn chưa biết, quân đội chân chính muốn đến Sao Willard thì ít nhất phải cần hai ngày, cơ mà đó là đối với người của Quân khu 8. Các quân khu khác muốn đến thì tối thiểu phải ba ngày trở lên.”
Các đội quân đến từ quân khu trước đây đều là những người làm nhiệm vụ ở phụ cận, cộng tất cả lại chỉ có hơn 3,000 người.
Mọi người vội vã đến nhà của thống đốc thì phát hiện ra rằng những người bên trong hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra, cũng không thấy thống đốc trở về.
“Không phải các cháu đang thi đấu à? Tại sao lại ra ngoài rồi?” Người đi ra tiếp đón là vợ của thống đốc, trong tay bà ấy còn ôm đứa nhóc đang khóc lóc. Bà ấy vừa dỗ con vừa hỏi đội chủ lực, “Có phải có vấn đề gì xảy ra trên đấu trường không?”
“Đúng là trận đấu có chút vấn đề nhỏ, thống đốc còn chưa trở về ạ?” Kim Kha cười hỏi.
“Mắt cu cậu này muốn sưng lên cả rồi, cháu ôm em nó được không ạ?” Quinley Eli đứng bên cạnh đưa tay ra và muốn bế đứa bé.
Vợ của thống đốc thở dài, đưa đứa bé qua.
Quinley Eli đưa tay ôm lấy đứa trẻ, còn tay kia thì làm mặt quỷ.
Đứa bé rất ngoan ngoãn, đưa hai tay ra ôm lấy cô, tiếng khóc cũng dần nhỏ đi.
“Không có, gần đây các cháu thi đấu thì anh ấy toàn ở trong dinh thống đốc để đề phòng có vấn đề.” Vợ của thống đốc ôm lại con từ trong tay Quinley Eli rồi đưa đứa bé cho bảo mẫu. Bà sửa sang lại quần áo trên người, lúc này mới nói với vẻ ái ngại, “Tính tình thằng nhóc này ồn ào thế đấy, chả bao giờ chịu ngủ, cơ mà bị người ta đánh thức thì khóc ngay.”
“Bây giờ đấu trường có tí vấn đề cần thống đốc giải quyết, chẳng qua không tìm thấy ông ấy trong dinh thống đốc.” Kim Kha nói với khuôn mặt không biểu cảm.
“Sao mà thế được? Trước đó thống đốc còn nói dù có 80 hay 100 năm nữa thì đấu trường sẽ không có vấn đề gì. Anh ấy luôn rất yên tâm.” Vợ thống đốc lập tức dùng quang não để liên lạc với chồng mình nhưng lại không được. Bà hỏi với vẻ lo âu, “Sao lại không bắt máy?”
Vợ thống đốc ngẩng đầu nhìn các sinh viên quân sự chủ lực không được sạch sẽ lắm: “Các cháu có muốn nghỉ ngơi ở đây một chút không?”
“Chúng cháu nhìn xung quanh được không ạ?” Kim Kha cười hỏi, “Nhân tiện chờ thống đốc ở đây luôn, nói không chừng đợi chút là ông ấy sẽ về.”
Vợ của thống đốc sửng sốt rồi lập tức gật đầu: “Được, nhưng không mấy cháu làm tiếng động hơi… nhỏ một tí được không, thằng nhóc sợ ồn ào.” Bà chỉ vào đội tuyển trường bên ngoài.
Bọn người Kim Kha quay lại và bắt đầu đi bộ xung quanh nhà của thống đốc Sao Willard. Nơi này không lớn như dinh thống đốc, nhưng ngôi nhà được xây dựng tinh tế, có diện tích lớn, không thua kém bất kỳ thế gia nào.
“Không trở về, ông ấy muốn bỏ con tự mình đi à?” Liêu Như Ninh hỏi.
“Cũng không phải không có khả năng. Năm đó mấy nhà cùng nhau đến Sao Willard rồi trốn đi mấy nhà, chỉ vì muốn trốn tránh trách nhiệm.” Cao Đường Ngân nói.
“Nhưng mấy nhà kia không bỏ lại vợ con chả màng thế này, bọn họ là dạng mang cả nhà đi hết.” Lộ Thời Bạch cau mày, “Tình trạng hiện tại của tinh chủ Sao Willard vừa đúng lúc chứng tỏ trong lòng ông ta có điều trá.”
“Vậy ông ấy trốn được đi đâu? Có phải bây giờ đã chạy tới bến cảng rồi không?” Cao Đường Ngân bảo, “Nếu ông ấy muốn chạy trốn, tất sẽ không ở lại Sao Willard nữa.”
“Lúc này rồi thì làm sao còn kịp, nói không chừng người ta đã sớm rời khỏi Sao Willard.” Shaω Eli lầm bầm.
Các thành viên chủ lực của mấy trường vừa đi bộ xung quanh trong nhà của thống đốc, vừa thảo luận về lý do ông ấy rời đi.
“Cho người ở lại đây trông coi, mấy người khác thì đến cảng tìm người.” Ứng Tinh Quyết dừng bước và nói.
Viện Bình Thông và trường South Pasadena bị để lại để trông coi nhà của thống đốc, còn các trường quân sự khác thì vội vã đến bến cảng Sao Willard.
…
Đến cảng Sao Willard rồi, mọi người mới phát hiện ra rằng mọi đã thứ trở nên tồi tệ hơn.
Cư dân Sao Willard đang nghỉ ngơi vào ban đêm thì nơi đông người nhất là bến cảng, bất cứ lúc nào cũng có người tới kẻ đi.
Tuy nhiên sau khi họ đến bến cảng, họ phát hiện ra rằng tất cả các tàu vũ trụ của cảng đã dừng lại, nghiêm trọng hơn là thay vì nên rời đi từ sớm, toàn bộ hành khách đang chen chúc trong sảnh chính của bến cảng. Nghe thấy động tĩnh, ai nấy quay lại, nhìn chằm chằm vào các sinh viên quân sự ngoại lai rồi chạy ù về phía bọn họ.
Shaω Eli bất giác lùi lại một bước: “Không phải chớ, họ đang ở trong ảo ảnh? Hoàn cảnh thế giới mô phỏng của Sao Willard còn tới được mức thế này?”
Sinh viên mấy trường không dám vào cơ giáp, đây toàn là dân chúng bình thường, bọn họ chỉ có thể rời khỏi sảnh chính toan lui về máy bay.
“Máy bay đâu rồi?” Cao Đường Ngân quay đầu nhìn các hành khách đã đuổi theo với nỗi kinh hãi.
“Phía trên.” Hoắc Tuyên Sơn chỉ chỉ trên cao với khuôn mặt chả có biểu cảm gì.
Chiếc máy bay tự dưng lại bay lên.
“Có chuyện gì vậy?” Shaω Eli cảm thấy chuyện này không bao giờ dứt được.
Các sinh viên không kịp phàn nàn nhiều thì máy bay cỡ lớn đột nhiên nổ tung trên không trung.
“Má!”
“Chiến sĩ độc lập hạng nhẹ tiến vào cơ giáp và bay lên, tạo mạng lưới ở độ cao thấp.” Giọng Ứng Tinh Quyết truyền đến rõ rành trong đầu mọi người.
Mọi người tiến vào cơ giáp chả chút do dự. Cơ giáp hạng nhẹ tự mình bay lên trời, duy trì tư thế nằm ngang, tay nắm chân, dựa chặt vào nhau, tạo thành một lớp lưới thấp nhằm chặn mảnh vỡ trên bầu trời, bảo vệ hành khách đang chạy ra.
Các mảnh vỡ trải qua quá trình nổ bung thì rơi xuống với ở tốc độ cao, chúng đập nặng nề vào mấy chiến sĩ độc lập lái cơ giáp hạng nhẹ, lực va vào chẳng nhẹ hơn mấy đòn của chiến sĩ độc lập. Chẳng qua bọn họ không thể né đi, một khi tránh ra, các mảnh vỡ sẽ rớt vào hành khách bên dưới.
Ngay cả khi bản năng gào thét nhường đường, họ nhất định đàn áp nó, cuối cùng nhắm mắt chịu đựng nỗi đau.
“Khuếch trương.” Ứng Tinh Quyết đứng ở phía dưới, cảm giác anh gần như đi vào trong đầu mọi người và truyền mệnh lệnh ra ngoài.
Lưới tạo thành từ độ cao thấp đột nhiên mở ra một lỗ hổng, chiến sĩ độc lập cơ giáp hạng trung nhảy lên người chiến sĩ độc lập hạng nặng, đồng thời cơ giáp hạng nặng còn đẩy lên một đoạn nên cơ giáp hạng trung nhảy cao hơn. Họ nhảy qua cơ giáp hạng nhẹ ở độ cao thấp rồi dùng vũ khí đẩy những mảnh vỡ cỡ lớn kia về hướng khác.
“Lưới” theo hướng đó ngay lập tức mở rộng, nhường chỗ để cho các mảnh vỡ rơi vào bãi đất trống.
Dưới lưới thấp còn có người không tiến vào cơ giáp.
“Sao lúc nào cũng là chúng mình đi đánh người?” Shaω Eli đưa một tay chặn một hành khách và phàn nàn.
Tập Ô Thông đổi chém hành khách ngất xỉu với vẻ mặt vô cảm: “Do chúng ta quen với chuyện này.”
Shaω Eli: “…”
Có nhiều hành khách lắm, ngoại trừ chiến sĩ hạng nhẹ, mấy người trong trường Samuel đã ở dưới quất người ta xỉu. Lúc đầu có người không thành thạo, dù sao cũng chưa từng làm chuyện này, cơ mà càng về sau thì họ càng quen tay.
Thật vất vả lắm mới gõ người ta xỉu được bảy tám phần, mảnh vỡ của máy bay phía trên cũng được xử lý gần hết.
Mọi người mới thu tay lại.
“Bây giờ thì sao? Cái sạp hàng này càng lúc càng lớn.” Liêu Như Ninh hỏi khi nhìn người bị gõ cho ngất xỉu.
“Trói người ta lại trước, đừng để họ chạy tùm lum nữa.” Kim Kha lắc đầu, “Bây giờ phải tìm được thống đốc Sao Willard.”
Sao Willard có gì đó không ổn.
“Còn mấy người khác đâu?” Tư Đồ Gia đau cả đầu, y chả tin chỉ có cảng bên này sẽ xảy ra chuyện. Y tức quá mà bật cười, “Quân Độc Lập có bệnh à? Muốn đoạt quyền thì lên quân khu đánh đi chứ, mỗi ngày toàn làm ba cái trò con nít này, lấy dân chúng bình thường làm lá chắn bảo vệ.”
“…”
Có người trong đội chủ lực của trường Damocles nhìn trời, có người thì cúi đầu, chỉ coi như không nghe thấy, trong lòng họ thì nghĩ may mà mấy người ở South Pasadena không có ở đây.
Nghĩ đến chuyện này, Liêu Như Ninh nhìn qua phía Jill Gil Wood nhưng chả có gì bất thường trên khuôn mặt của cô nàng.
“Đi khu dân cư.” Bỗng Ứng Tinh Quyết đề nghị.