“lớp sơn phủ tổng hợp”
“Bây giờ ra ngoài?” Sơn Cung Ba Nhận khó hiểu, “Không phải Vệ Tam chỉ có 15 ngày nghỉ?”
Lăn qua lăn lại đi đi về về thì hoàn toàn chẳng đủ thời gian.
“Tôi sẽ tìm lấy cớ thêm rồi xin nghỉ phép với thầy cô.” Vệ Tam cho hay.
“Sáu tháng cuối năm có nhiều bão sao.” Ứng Tinh Quyết giương mắt nhìn Vệ Tam, “Dự báo nói tháng này gần Sao 3212 sẽ có mấy trận bão sao.”
Mọi người đều biết một khi có cơn bão sao xảy ra, bến cảng tàu vũ trụ sẽ ngừng.
Ngay cả lý do cũng đã nghĩ ra, Sơn Cung Ba Nhận cũng không có cách nào ngoài việc đồng ý rời đi.
Bốn người đi về không công, chẳng những không tạo thành thương tổn cho con tinh thú mà còn tổn hại đến cơ giáp và vũ khí của Vệ Tam.
Khi trở lại lối ra của đấu trường, Ứng Tinh Quyết thông báo cho người bên ngoài đóng lại lá chắn bảo vệ lối ra, để cho bọn họ ra ngoài. Mấy người không nghỉ ngơi, cứ đi thẳng đến phòng thí nghiệm của Sao Tây Tháp vì muốn cho các nghiên cứu viên kiểm tra chất nhầy của tinh thú kia. Chẳng qua đến khi tới thì họ mới phát hiện không có thiết bị.
“Phòng thí nghiệm của chúng tôi ở đây chỉ chịu trách nhiệm nghiên cứu xương của tinh thú, không có thiết bị chuyên nghiệp như vậy.” Nhà nghiên cứu giải thích, “Nếu kiểm tra những thứ trong cơ thể của tinh thú thì tốt nhất là đi đến Sao Đế Đô, nói đó có thiết bị đầy đủ nhất, hoặc đi đến Sao South Pasadena gần nhất cũng được.”
Cho dù đó là Sao South Pasadena hay Sao Đế Đô thì cũng quá xa, họ đi qua đó phải mất một vài ngày, chưa kể đến việc chờ đợi kết quả thử nghiệm.
Rời khỏi phòng thí nghiệm rồi, Vệ Tam nhìn Sơn Cung Ba Nhận và hỏi: “Nếu Xưởng Đen là nơi tụ tập của các cậu thì trong Xưởng Đen Sao Tây Tháp có nhà nghiên cứu nào làm được dạng thử nghiệm này không?”
Cô vừa hỏi thì Sơn Cung Ba Nhận và Sơn Cung Dũng Nam đồng loạt nhìn về phía Ứng Tinh Quyết. Mặc dù chuyện bọn họ là Quân Độc Lập bị Cao Đường Ngân đoán được, nhưng cho tới bây giờ họ cũng chưa từng nói cho người khác biết.
“Không cần nhìn.” Vệ Tam giơ tay lên vẫy vẫy trước mặt hai người, “Anh ấy biết.”
Anh em Sơn Cung: “…”
Sơn Cung Ba Nhận cố gắng giả ngu: “Biết gì?”
“Biết các cậu là Quân Độc Lập, biết Xưởng Đen là nơi tập trung của Quân Độc Lập.” Vệ Tam cậy quyền nói thẳng.
“…”
“Xưởng Đen Sao Tây Tháp có phòng thí nghiệm như vậy hay không?” Vệ Tam tiếp tục hỏi.
Sơn Cung Ba Nhận hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh lại: “Có.”
Xưởng Đen là cứ điểm của Quân Độc Lập. Vì sự hiện diện của những người bị nhiễm bệnh, mỗi Xưởng Đen đều thành lập phòng thí nghiệm và phòng quan sát, cơ mà chỉ có mấy người biết chuyện này. Và, anh em Sơn Cung, chiến sĩ độc lập cấp siêu 3S, chính là một trong số ít người đó.
Đoàn người quay đầu chuẩn bị đi Xưởng Đen Sao Tây Tháp, Vệ Tam đi bên cạnh Ứng Tinh Quyết: “Tốt hơn chưa?”
Từ khi ra khỏi sân đến bây giờ, dù Ứng Tinh Quyết vẫn sắp xếp đâu vào đấy nhưng nhưng sắc cứ mặt tái nhợt, anh không nói và Vệ Tam đã không hỏi.
“Chỉ do cảm giác tiêu hao quá lớn.” Ứng Tinh Quyết nói nhẹ, “Nghỉ ngơi một lúc là tốt rồi.”
Vệ Tam gật đầu, trên quang não cô không ngừng có tin tức tiến vào, tất cả toàn là của bọn Kim Kha gửi sang. Họ hỏi cô bây giờ có chuyện gì, cô chỉ có thể nói một tiếng không sao trong nhóm nhưng Kim Kha chẳng tin.
Nhà Kim Phát Tài: [Cậu mở video call đi.]
Vệ Tam: “…”
Cuối cùng cô chọn video và bắt đầu kết nối, bốn người đồng loạt đứng trước ống kính nhìn Vệ Tam.
“Tôi đã nói không sao rồi, giờ đã ra khỏi đấu trường.” Vệ Tam đóng chế độ riêng tư để bọn họ nhìn xung quanh, nhân tiện giơ tay di chuyển về phía Ứng Tinh Quyết, “Ầy, anh họ cũng không sao.”
Ứng Thành Hà không hiểu sao lại ghen tuông, gạt Kim Kha ra và thay Vệ Tam thêm từ chỉ sở hữu: “Là anh họ của tôi.”
Vệ Tam: “… Được.”
Ứng Tinh Quyết bên cạnh nghe bọn họ nói chuyện thì đột nhiên nhếch môi cười khẽ một tiếng.
Ứng Thành Hà trước ống kính bị nụ cười anh họ làm mơ màng, tạm thời cứ đứng ở chả mở miệng, đến cuối lại bị Liêu Như Ninh chen mông vào: “Vệ Tam, các cậu có cần giúp đỡ không? Tôi đã nghĩ ra lý do xin nghỉ rồi.”
Vệ Tam lắc đầu: “Tạm thời không cần, con tinh thú kia có chút kỳ quái, chờ đến lúc cần các cậu thì sẽ liên lạc lại.”
“Dây giày sổ rồi.” Hoắc Tuyên Sơn bảo với Liêu Như Ninh rồi đứng trước ống kính không dấu vết, “Vật liệu cơ giáp cho Vô Thường có đủ không? Tôi đã gửi hai bộ vật liệu vỏ ngoài cơ giáp cấp 3S tới, để cậu làm đồ dự phòng.”
Vệ Tam còn chưa kịp nói chuyện, Liêu Như Ninh đang cúi người đột nhiên đứng thẳng dậy: “Cậu gửi từ khi nào vậy? Sao cậu không nói tớ biết? Cùng nhau gửi không được à?”
Hoắc Tuyên Sơn: “Tớ liên lạc với Sao Đế Đô bên kia, bản thân cũng chả gửi cùng nơi với cậu.”
Nhìn bọn họ chen chúc trước ống kính nói không ngừng, Vệ Tam cười cười rồi ra hiệu bọn họ tạm dừng: “Cần vật liệu cơ giáp, nấm dịch tím cũng không thể dùng tiếp, đối phó với con tinh thú này quá lãng phí. Bây giờ chúng tớ đi tới phòng thí nghiệm của Xưởng Đen Tây Tháp để kiểm tra chất nhầy, xem thành phần bên trong, sau đó lại nghĩ xem cách đối phó với con tinh thú kia.”
“Tớ nghe nói chuyện của tinh thú rồi, có thể một hai lần này các cậu vẫn không thành công.” Kim Kha nói với khuôn mặt nghiêm nghị nói, “Có cần thì kịp thời liên hệ với chúng tớ.”
“Biết.” Vệ Tam nhìn Ứng Tinh Quyết bên cạnh, “Cúp máy trước đây.”
“Được.”
Trước khi video call bị tắt, nó còn lờ mờ truyền đến giọng nói ngăn cản của Ứng Thành Hà, đáng tiếc tín hiệu bị tắt, màn sáng cũng tối đen.
“Tình cảm của các cậu rất tốt.” Sơn Cung Dũng Nam ở phía trước quay đầu lại nói.
Vệ Tam buông tay, gật đầu với vẻ đương nhiên.
Không ai trong đội chủ lực biết hai anh em Sơn Cung đến đây, ngay cả Ngư Phó Tín cũng đơn thuần cho rằng bọn họ chỉ về nhà huấn luyện. Nếu có ai biết được thì người đó chỉ hay chuyện bên Cao Đường Ngân mắng, lần trước trở lại trường là họ đã trở mặt ngay.
Nghĩ đến đây, trong lòng Sơn Cung Dũng Nam không khỏi thở dài, dù cho ai biết chuyện mình bị người ta giấu giếm trong thời gian dài như vậy thì phỏng chừng cũng chả vui là bao hết.
Bốn người không dừng lại ở tầng 1 của Xưởng Đen Sao Tây Tháp, cứ thế đi thẳng xuống tầng 5.
“Tôi nhớ ở Xưởng Đen mấy cậu cũng có quyền hạn dựa theo cấp bậc.” Sau khi Sơn Cung Ba Nhận quẹt thẻ trong thang máy xong bèn hỏi Vệ Tam.
“Chỉ có thể đi xuống tầng 4.” Vệ Tam nói, “Tầng 5 dưới lòng đất có cái gì?”
“Tầng 5 chỉ có một sân đấu, khác… cậu nhìn là biết.”
Thang máy đến, bốn người đi ra ngoài, ở đây và tầng trên khác hoàn toàn nhau, lối đi là màu trắng tinh dẫn tới từng phòng thí nghiệm khác nhau.
“Người ở đây không nhiều lắm, chỉ có nghiên cứu viên tinh nhuệ mới được ở lại đây. Bình thường họ chẳng chủ động đi ra ngoài, chỉ khi các Xưởng Đen trao đổi với nhau thì mới mở cửa ra vào.” Sơn Cung Ba Nhận giải thích một đường, rất nhanh đã người tìm tới và muốn bọn họ xuất trình thân phận.
Khi anh em Sơn Cung xuất trình quyền hạn của mình, họ hỏi phòng thí nghiệm nghiên cứu tinh thú ở đâu,
“Rẽ trái phòng thứ 6.” Người phụ trách tầng 5 dưới lòng đất cho hay, hai người này có quyền hạn rất cao, khiến người phụ trách biết gì thì nói nấy.
Anh em Sơn Cung dẫn hai người rẽ trái, mắt Ứng Tinh Quyết đảo qua mấy phòng thí nghiệm xung quanh, hỏi: “Đây là phòng thí nghiệm nghiên cứu người bị nhiễm bệnh?”
Anh em Sơn Cung đồng loạt dừng bước, sau đó Sơn Cung Ba Nhận lên tiếng: “Một nửa là phải, một số người bị phát hiện bị nhiễm bệnh sẽ bị nhốt ở đây để làm nghiên cứu. Rất nhiều thông tin về những người bị nhiễm bệnh của Quân Độc Lập của chúng tôi đến từ phòng thí nghiệm tầng 5 dưới lòng đất Xưởng Đen.”
Đi đến phòng thí nghiệm thứ 6, Sơn Cung Ba Nhận tìm được nhà nghiên cứu giải thích ý định.
“Còn có loại chất nhầy này?” Nghiên cứu viên vừa nghe đã nói, “Không phù hợp với lẽ thường, có thể cho tôi xem trước không?”
Vệ Tam lấy ra hộp chứa chất nhầy, không có gì bất ngờ, bên trong hộp lại bị ăn mòn một lớp.
“Ngay cả hộp thu thập cũng ăn mòn được?” Nhà nghiên cứu ngay lập tức thấy hứng thú.
Vệ Tam nói cẩn thận về đặc tính của chất nhầy: “Mất bao lâu để có được kết quả?”
“Nếu dựa trên suy đoán của cô, chiều mai có thể có kết quả.” Nhà nghiên cứu tìm thấy một loạt các vật liệu chống ăn mòn, đúng thật là nó chẳng còn ăn mòn nữa.
“Tầng 5 có chỗ nghỉ ngơi hay không?” Vệ Tam quay đầu hỏi Sơn Cung Ba Nhận.
“Có.”
“Đã như vậy, chúng ta ở lại đây.”
Sau khi thảo luận, tất cả bốn người ở lại tầng 5 dưới lòng đất của nhà máy Xưởng Đen Sao Tây Tháp.
…
Chưa nói tới phòng nghỉ ngơi xa hoa như thế nào, nó có đủ những thứ nên có. Vệ Tam rửa mặt xong thì nằm trên giường một lúc lâu không ngủ, cuối cùng cô trở mình và đi tìm Ứng Tinh Quyết, muốn xem sức khỏe của anh như thế nào.
Vệ Tam gõ cửa và cửa mở, cô nhìn đôi môi hơi có màu máu của anh thì bỗng không biết nên hỏi cái gì.
“Vào đi.” Ứng Tinh Quyết mở cửa phòng, lui ra sau một bước.
Vệ Tam đi vào, xoay người nhìn anh: “Lại điều khiển con tinh thú kia lần nữa thì anh có thể chống đỡ được không?”
Kim Kha nói có thể bọn họ cần tiếp xúc vài lần với con tinh thú nọ, cô thấy không sao cả, chỉ cần vật liệu đủ là được; nhưng đồng thời còn cần Ứng Tinh Quyết điều khiển nó vài lần. Chỉ sợ làm hao hết cảm giác của anh.
Ứng Tinh Quyết giương mắt nhìn Vệ Tam: “Tuy lực lượng tinh thần tinh thần của tinh thú siêu 3S mạnh, nhưng không phải không thể vượt qua.”
Lần đầu tiên anh tiếp xúc với tinh thú chống lại cảm giác của mình thì đúng là khó thật, nhưng lần tiếp theo, anh càng có thể làm tốt hơn.
Vệ Tam đứng đối diện Ứng Tinh Quyết, thật lâu sau cô mới nói: “Đừng có ráng chống đỡ.”
Hai người đứng trong phòng, rõ ràng chỗ này chẳng tính là nhỏ, song hết lần này tới lần khác họ cảm thấy không gian bên trong hơi chật chội.
“Tôi trở về trước, chúc ngủ ngon.” Vệ Tam chào hỏi và vội vã rời đi.
Thậm chí Ứng Tinh Quyết còn chưa kịp nói lại một câu chúc ngủ ngon.
Anh đứng tại chỗ một lúc lâu trước khi quay lại và đóng cửa lại, dựa vào nó, anh thì thầm: “Chúc ngủ ngon.”
…
Giấc trua, nhà nghiên cứu nhận được kết quả thử nghiệm là hứng thú bừng bừng, ông ta hô hào chạy tới chỗ bọn họ.
“Cô đoán đúng rồi, chất nhầy này được sức người tổng hợp.” Ngữ điệu của ông ta cho thấy sự tuyệt vời, “Tôi không biết làm sao được thế này, tóm lại, chất nhầy tổng hợp này có thể ăn mòn hầu hết các vật liệu chống ăn mòn trên thị trường.”
Vệ Tam chả muốn nghe cái này lắm, cô hỏi: “Có cách nào không để cho cơ giáp bị chất nhày này ăn mòn không?”
“Cô hỏi đúng người!” Nhà nghiên cứu hung phấn, “Kể từ khi cô nói xong chuyện đó hôm qua, tôi đã nghĩ nếu chất nhầy đúng thật như thứ cô nói, tôi nên làm gì để giải quyết.”
“Cho nên có giải pháp không?” Sơn Cung Ba Nhận hỏi.
Nhà nghiên cứu gật đầu: “Có, nếu nó đã không phải là thứ tự nhiên, bên trong toàn chất nhầy ăn mòn quen thuộc, nó không khó để giải quyết lắm. Tôi cũng có thể tổng hợp một vật liệu sơn phủ để chống ăn mòn chất nhầy này.”
“Mất bao lâu?” Vệ Tam hỏi.
“Cái này…” Nhà nghiên cứu tính toán, “Chất nhầy nhân tạo này mạnh thật nhưng các thành phần riêng biệt bên trong có vật liệu giải quyết. Chẳng qua dạng sơn phủ tổng hợp cần có thời gian vì tôi phải tìm chất kết dính thích hợp. Có lẽ… Hai ngày, hai ngày là tôi làm được.”
Hai ngày…
Vệ Tam suy nghĩ một chút: “Có thể, xin hãy làm ra được lớp sơn phủ bảo vệ, chống được chất nhày này vào hai ngày sau.”
“Cứ tin ở tôi.” Nhà nghiên cứu nói trong vui mừng.
…
Mấy người đều không hiểu rõ lắm loại chuyện cần chuyên môn này, họ chỉ có thể ở đây chờ đợi. Trong lúc đó, Vệ Tam mang theo Ứng Tinh Quyết đi dạo mấy tầng trên.
Hai ngày sau, nhà nghiên cứu gọi họ tới với đôi mắt thâm quầng, nói rằng ông đã tìm thấy chất kết dính thích hợp, miễn là trộn vào các vật liệu chống ăn mòn khác nhau là có thể tạo ra lớp sơn phủ cơ giáp thích hợp.
Vệ Tam tiếp nhận công việc phía sau, mượn phòng thí nghiệm tầng 5, cô phủ thêm lớp sơn phủ cho cơ giáp của bọn họ, đồng thời sửa chữa Vô Thường.
Ngày kế, bốn người một lần nữa vào đấu trường Tháp Tây, đi tìm tinh thú.