“trận địa chế biến”
Từ khi phát hiện nhà họ Nam trồng cây đột biến, mấy người Vệ Tam không thể không suy nghĩ sâu xa, vườn rau chỗ ngoài có vật chất màu xám, bên trong…. Bọn họ có vấn đề hay không?
Bởi vậy Sơn Cung Dũng Nam phụ trách liên lạc với Ngư Thiên Hà và Sơn Cung Dương Linh bên kia, cố gắng gửi tin nhắn ra ngoài, nhưng vẫn thất bại. Xem ra bão sao càng ngày càng gần.
…
Cảm giác cấp siêu 3S bao trùm toàn bộ vườn rau, Ứng Tinh Quyết điều khiển cảm giác bắt đầu từ đáy cây biến dị non, trong nháy mắt giết sạch vật chất màu xám trong đó. So với những vật màu xám có khả năng sát thương ẩn trong gió lốc ở trong đấu trường lạnh lẽo thì thứ trong đám cây ở vườn rau quá nhỏ, chúng không phát triển, không có khả năng chống cự.
Khi vật chất màu xám được loại bỏ, những cây đột biến ở trạng thái cây non dường như mất đi sức sống, ngay lập tức héo queo.
Vệ Tam đứng ở bên cạnh cũng không dễ chịu, cô một mặt bài xích những vật chất màu xám này, mặt khác nhận thấy cảm giác của Ứng Tinh Quyết, nên cũng chả chớp mắt và vô ý thức nhìn chằm chằm anh.
Là một chỉ huy cấp siêu 3S, Ứng Tinh Quyết gần như phát hiện ra ngay từ cái nhìn đầu tiên của Vệ Tam, nhưng anh không có động tác nào khác mà chỉ dọn xong vật chất màu xám rồi quay đầu nói: “Được rồi.”
Lúc này Vệ Tam dường như mới hoàn hồn: “Chúng ta đi.”
Mấy người đi theo tuyến đường Shaω Eli đã cho và cũng giống hệt gã khi không tìm thấy bất cứ điều gì bất thường. Nhưng tại thời điểm có người đi tới gần đây, bốn người nhìn thấy thì biết ngay là người bị nhiễm bệnh, mức độ cảm giác quá thấp, chỉ có cấp A.
Cây đột biến ở trạng thái cây non thêm những người bị nhiễm bệnh, rất khó để nghĩ rằng người nhà họ Nam bình thường.
Ứng Tinh Quyết đứng tại chỗ, cảm giác nhất thời lặng lẽ bao trùm toàn bộ nhà họ Nam, anh đang điều tra tình huống bên trong nhà.
Không thể kiểm tra cấu trúc của nhà họ Nam, nhưng lại tìm được nơi mọi người tụ tập với trạng thái kỳ lạ.
Lúc cảm giác Ứng Tinh Quyết tìm được một nơi nào đó, anh còn chưa nói ra miệng thì Vệ Tam đã nhìn về phía một khu vực: “Nơi đó có cái gì.”
Bốn người nhanh chóng đến gần căn phòng kia, từ bên ngoài nhìn vào thì chẳng có gì bất thường. Vệ Tam lặng lẽ tới gần, cửa không khóa, cô đẩy cửa mang theo người khác đi vào và thấy bên trong là phòng làm việc của cơ giáp sư.
Không khác gì phòng làm việc bình thường, tầng 1 là một sân bãi thử nghiệm trống rỗng và một số máy được đặt ở góc tường, tầng 2 là nơi làm việc của cơ giáp sư.
Sơn Cung Ba Nhận đi rón rén lên tầng 2 tìm kiếm, một lát sau cậu ta đứng ở trên lắc đầu với bọn họ, tỏ vẻ không thấy bất thường.
Chẳng qua… Bước vào ngôi nhà này, người cảm thấy không thoải mái không chỉ có Vệ Tam và Ứng Tinh Quyết, hai anh em Sơn Cung cũng cảm thấy có gì sai sai, song, nơi này chỉ là phòng làm việc bình thường.
Ứng Tinh Quyết nghiêng mặt đối đầu với mắt Vệ Tam rồi vươn tay chỉ một chỗ dưới chân.
[Có người ở dưới đó.]
Ngay vào lúc này, Vệ Tam làm một thủ thế với anh em Sơn Cung ra hiệu, ra hiệu bọn họ né đi, còn mình thì mang theo Ứng Tinh Quyết trốn sau lưng dụng cụ kiểm tra tầng 1.
Sàn nhà của phòng thử nghiệm tầng 1 đột nhiên mở ra từ dưới, và một nhóm người bước ra từ trong đó, hay nói đúng hơn là những người bị nhiễm bệnh bước ra. Cấp độ cao hơn so với những người bên ngoài hồi nãy, nhưng toàn bộ đều là cấp 3S trở xuống.
Một chiếc áo choàng màu đen bao bọc thân mình, không nhìn thấy rõ khuôn mặt, chỉ có một đôi mắt màu xám đen lộ ra bên ngoài.
Thiết bị kiểm tra có kích thước lớn, đằng sau có kết nối năng lượng với các bức tường cho nên để lại một khoảng cách nhất định. Ngay từ đầu Ứng Tinh Quyết đã bị Vệ Tam đẩy sát vách tường, nhưng bản thân cô lại chưa kịp xoay người trốn song song cho ổn thì người dưới đất đã đi ra.
Vệ Tam không di chuyển lung tung, cứ đứng theo tư thế này, cô không chú ý tới cảnh hiện tại hai người gần như mặt đối mặt dán cùng một chỗ, cô chỉ hơi nghiêng đầu, cho mắt nhìn vào giữa sân bãi thử nghiệm.
Nhóm người bị nhiễm bệnh giơ theo một cái tủ dài màu đen đi ra, chầm chậm ra ngoài và đóng cửa lại.
Mà Ứng Tinh Quyết rũ mắt xuống nhìn gò má cô có chút thất thần, nhưng rất nhanh anh đã tập trung tinh thần. Thông qua cảm giác, anh chỉ huy hai người anh em Sơn Cung để cho bọn họ đi theo đội người này, xem bọn họ đang làm cái gì.
Sơn Cung Ba Nhận ở trên cao lặng lẽ lật đầu rồi cùng đi ra ngoài với Sơn Cung Dũng Nam ở một chỗ.
Một lúc lâu sau, trong phòng làm việc không có bất kỳ động tĩnh gì, cùng lúc đó Vệ Tam đi ra từ phía sau máy móc. Cô đi vài bước chậm lại, nghiêng đầu chờ Ứng Tinh Quyết và hai người cùng nhau đi qua.
Vệ Tam nhìn mặt đất trên sân thử nghiệm đã khôi phục nguyên hiện trạng ban đầu: “Chúng ta ở đây chờ một chút.”
Tùy tiện mở đường vào, chả ai biết phía dưới có cái gì.
Hai người một lần nữa trốn trở lại, nhưng lần này là dạng mỗi người một bên.
Đợi gần nửa tiếng, rốt cuộc lại có một đội người bị nhiễm bệnh mang theo tủ dài màu đen đi ra, Vệ Tam và Ứng Tinh Quyết phối hợp ra tay, sau đó cô nhét người bị nhiễm bệnh lên tầng 2.
Ứng Tinh Quyết đứng trước tủ dài màu đen, trầm mặc nhìn đống máu màu đen xuyên qua cái nắp tủ trong suốt.
“Máu của người bị nhiễm bệnh?” Vệ Tam nhảy xuống, đứng trước tủ dài nhíu mày và hỏi.
Bỗng Ứng Tinh Quyết đưa tay nắm lấy cổ tay Vệ Tam, một lát sau anh mới buông tay ra: “Chúng ta đi xuống.”
Vệ Tam cầm lấy hai chiếc áo choàng màu đen ở khuỷu tay: “Mặc vào đã.”
Cô vừa sờ được chìa khóa công tắc địa đạo trên người một trong số họ. Vừa ấn vào là miệng địa đạo đã mở ra từ bên trong.
Hai người nhanh chóng đi vào thì phát hiện bên trong là một hành lang dài, ngay cả khi ánh đèn sáng trưng như ban ngày thì vẫn cảm thấy tù mù.
Ở phía bên kia, hai anh em Sơn Cung đi theo nhóm người bị nhiễm bệnh, muốn biết bọn họ đang làm gì lại phát hiện ra cảnh tượng đời này họ khó mà quên được.
Nhóm người bị nhiễm bệnh đặt tủ dài màu đen xuống, mở nắp tủ, sau đó hai người bị nhiễm bệnh khác cầm cái chén tới và múc đầy thứ trong đó cho những người bị khóa trên bàn làm việc uống.
Từng hàng từng hàng người bình thường mặc trang phục của người tưới rau nhà họ Nam như Shaω Eli mô tả đang nằm trên bàn làm việc, bị người ta không ngừng đổ máu của người bị nhiễm bệnh vào. Có người bị nhiễm bệnh khác đi tới đi lui và lật qua lật lại mấy cái nhãn treo ở cuối bàn, giống như đang chọn đồ gì đó có chất lượng tốt. Dường như cuối cùng tìm được thứ hắn muốn, người này mở thẳng xiềng xích ra và ra sức kéo người trên đó, kéo cho rớt thẳng xuống đất.
Tại thời điểm này một số người bị nhiễm bệnh khác đến lột quần áo của người bình thường nọ. Sau đó, họ kéo người này sang phía bên kia của dây chuyền lắp ráp, nơi người bình thường không mặc quần áo sẽ nằm lên và từ từ di chuyển. Người này muốn vùng vẫy, nhưng đúng lúc này, người bị nhiễm bệnh đang đứng bên dây chuyền lắp ráp bèn duỗi tay ra, kéo máy móc trên đó và đặt nó vào ngay người bình thường. Theo đó là một tiếng khàn khàn kêu r3n chả giống con người vang lên, máy móc được kéo lên đặt lại vị trí cũ, lúc này chân tay của người bình thường đã bị đóng đinh.
Cái máy này giống như một cái máy dập người cỡ lớn, nó đóng đinh mọi người trên bàn nước, theo đà bánh xích chuyển động, thứ chào đón bọn họ là vòng cắt chém tiếp theo.
Những người có tay chân đầy đủ bị đặt lên đó trong mắt anh em Sơn Cung, cuối cùng lại biến thành một đống thịt vụn. Kế đó đống thịt này được đổ vào thùng lớn, còn có những người khác đổ thêm mấy thứ gì vào thùng nữa và khuấy đều.
Đây chính là thứ Shaω Eli nói, thứ bọn họ dùng để tưới vườn rau.
Sơn Cung Dũng Nam cúi đầu nhìn xuống đất, cô biết người thường bị ép và rót một lượng lớn máu của người bị nhiễm bệnh, hoặc có thể nói là sương bọ đen, thì cuối cùng chỉ có một con đường chết; cơ mà không phải là kiểu chết thế này.
Ngay khi cô ấy bước về phía trước, Sơn Cung Ba Nhận ngăn cản cô ấy.
Sơn Cung Dũng Nam ngước mắt nhìn Sơn Cung Ba Nhận, con mắt vẫn không nhúc nhích.
Cuối cùng, Sơn Cung Ba Nhận thu tay và làm một cử chỉ: chúng ta cùng đi.
Người ở trong này có cấp cao nhất cũng chỉ là cấp SS, mặc dù thực lực được sương mù bọ đen tăng lên thì cũng chả ngăn được hai vị chiến sĩ độc lập cấp siêu 3S tức giận, càng không phải nói đến mấy người này hầu như chưa từng đánh thực chiến.
Toàn bộ “trang trại gia công” là một chỗ cô lập, ngoại trừ một cánh cửa thì chẳng còn lối đi nào cả, cửa đóng lại là bên ngoài sẽ không nghe thấy tiếng cắt chém bên trong.
Sơn Cung Dũng Nam đi từ từ khỏi chỗ ẩn nấp, Sơn Cung Ba Nhận khóa cửa lại, đám người bị nhiễm bệnh kia còn chưa kịp phản ứng.
“Những chuyện này, tụi bây làm bao nhiêu năm rồi?” Sơn Cung Dũng Nam cho từng đao vào từng người bị nhiễm bệnh, mỗi lần cô ấy giết một người là hỏi một câu.
Cuối cùng có người bị nhiễm bệnh phản ứng lại, tiến vào cơ giáp và lao về phía cô ấy.
Sơn Cung Dũng Nam đi thẳng về phía dây chuyền sản xuất, có hai người bị nhiễm bệnh nắm lấy cơ hội bèn lần lượt chém vào lưng và chân của cô.
Cô nghiến răng đứng thẳng tắp, cầm đao quay người chém hai nhát, chém đứt người bị nhiễm bệnh ngay cả họ ở trong cơ giáp.
Sơn Cung Dũng Nam không nhìn bọn họ thêm một chút, cô ấy vẫn đi về phía trước, đi tới trước cái máy dập khổng lồ kia và dùng một đao chặt đứt nó, đao thứ hai chém vào trên bàn có dòng nước chảy, làm cho nó không có cách nào tiếp tục vận hành.
Sơn Cung Ba Nhận chuyên tâm xử lý người bị nhiễm bệnh đi về phía em gái. Rất nhanh Sơn Cung Dũng Nam xoay người, cô cho cơ giáp hạng nặng nhảy dựng lên và rơi xuống đất, người bị nhiễm bệnh xung quanh cứ thế chết dưới đao của cô.
…
Cuối cùng, toàn bộ người bị nhiễm bệnh ở khu chế biến đã chết hết bên trong, Sơn Cung Dũng Nam bước ra lau máu trên khuôn mặt, khoang cơ giáp của cô bị hư hại, mảnh vỡ làm mặt trầy xước.
Sơn Cung Dũng Nam nhìn những người bình thường giãy dụa trên bàn làm việc với khuôn mặt không cảm xúc, bọn họ không thể làm gì được, chỉ có thể nhìn sương bọ đen nuốt chửng sinh mệnh của những người này.
“Những người này… xử lý như thế nào?” Sơn Cung Ba Nhận hỏi.
“Em muốn đưa họ đến phòng quan sát.” Sơn Cung Dũng Nam nói nhỏ.
“Chờ chúng ta xử lý xong chuyện khác trước đã?” Sơn Cung Ba Nhận không quên Vệ Tam và Ứng Tinh Quyết vẫn còn ở trong phòng làm việc.