“cách mạng cơ giáp bắt đầu”
Kể từ ngày hôm đó, Ứng Tinh Quyết chuyển đến vào ngày hôm sau và bắt đầu ở lại tòa nhà giam giữ. Anh sống bên cạnh Vệ Tam, nhưng có thể vào và ra khỏi phòng giam của mình bất cứ lúc nào.
Không giống như các người canh gác thay phiên nhau, anh quyết định ở lại và trông coi Vệ Tam.
…
Vệ Tam khom lưng dời viên gạch đi, cô thấy nhìn một sợi dây chuyền trữ đồ và từ đó móc ra được… một con búp bê?
Lúc đầu Vệ Tam còn tưởng rằng bọn Ứng Thành Hà giấu cái gì đó quan trọng bên trong nên cẩn thận lật xem, nhưng không phát hiện ra chỗ đặc biệt. Cô nhéo mạnh, cái mông búp bê đột nhiên bắt đầu phát ra tiếng.
Vệ Tam: “?”
Mấy người này thực sự… ấu trĩ.
Vệ Tam nhéo con búp bê mềm mại hồi lâu mới bỏ nó vào vòng cổ trữ đồ và giấu lại trong lớp gạch men.
Khi cô đi ra ngoài, Ứng Tinh Quyết đẩy một cái bàn ăn uống đến rồi mở cửa phòng giam Vệ Tam, anh khom lưng lấy ra một cái bàn gấp từ bên dưới và bỏ vào phòng.
“Anh đổi nghề làm nhân viên giao đồ ăn rồi?” Vệ Tam đi ra nhìn thấy cảnh tượng này thì không khỏi hỏi.
“Theo quy tắc, cho phép làm bất cứ thay đổi gì.” Ứng Tinh Quyết xoay người bưng thức ăn trên bàn, còn tốt hơn đồ ăn của Vệ Tam trước kia không ít.
Vệ Tam nhìn Ứng Tinh Quyết bố trí đồ ăn xong thì khiếp sợ: “Anh Thân Đồ không tới? Anh… muốn ngồi đây ăn chung với tôi?”
Ứng Tinh Quyết ngồi xuống với vẻ hiển nhiên: “Anh Thân Đồ xin rời khỏi vị trí hiện tại để trở về Quân khu 13, sau này tôi sẽ ngồi cùng một chỗ với em, nhân tiện trông coi.”
Trên thực tế, một ngày trước khi Thân Đồ Lệ yêu cầu rời đi, anh đã gặp bọn người Kim Kha, xác định được Ứng Tinh Quyết vô hại với Vệ Tam, thậm chí anh ta còn còn đứng về phía cô trước khi bản thân mình quyết định rời đi.
Vệ Tam liếc mắt nhìn thức ăn trên bàn: “Hai người ăn cùng nhau mà bọn họ cho nâng cấp khẩu phần luôn?”
“Đại khái.” Ứng Tinh Quyết đẩy chén đũa cho Vệ Tam, “Em muốn ăn cái gì có thể nói cho tôi.”
“Món gì cũng muốn.” Vệ Tam cúi đầu nhìn thức ăn, cảm thấy hôm nay có chút xa xỉ. Cô ngẩng đầu nói, “Về chuyện người canh phòng, vì sao không hỏi nữa?”
“Đã qua rồi.” Ứng Tinh Quyết thuận miệng nói.
Vệ Tam nghe vậy bất giác nhíu mày, đặt đũa lại và thừa nhận luôn: “Những người đó là do tôi giết.”
Ứng Tinh Quyết chả ngẩng đầu lên: “Em giết như thế nào?”
“Khí đen toát ra từ lòng bàn tay tôi, xuyên qua miệng mũi bọn họ, tiến vào trong cơ thể mấy người canh gác.” Vệ Tam nhớ tới hình ảnh lúc đó, “Giống như Nam Thiên Sĩ dùng sương bọ đen để nuốt chửng máu thịt người.”
Ứng Tinh Quyết bỗng nhiên nhìn Vệ Tam: “Cửa trò chuyện không mở, toàn bộ phòng giam chỉ có một chỗ lưu thông không khí là cửa thông gió. Đường ống dẫn khí của toàn bộ tòa nhà chung một thể. Tất cả trong một, em muốn phóng khí đen vào lối đi thì cần phải điều khiển nó ra khỏi tầng 13, ra khỏi tòa nhà, và sau đó vào ngược đây để giết người canh phòng.”
“Họ cho tôi xem băng giám sát ngày hôm đó, và vào đêm đó một mình tôi đứng đấy, hai tay dán trên cửa phòng giam.”
“Không phải.” Ứng Tinh Quyết lại một lần nữa nói, “Vệ Tam, sau khi em mất điều khiển, em sẽ không nhớ rõ cụ thể đã xảy ra chuyện gì.”
Từ mô tả vừa rồi của cô, giống như cô tận mắt chứng kiến những gì đã xảy ra đêm đó.
“Mặt khác, người bị nhiễm bệnh được bổ sung sức mạnh, sẽ không giống như em ngày hôm đó.” Ứng Tinh Quyết cho rằng ngày đó Vệ Tam càng giống như bị người ta hấp thu lực lượng. Nghĩ về khả năng này, mặt mày anh lạnh tanh.
Hai người nhìn nhau, một lúc lâu sau bọn họ mới cúi đầu yên lặng dùng cơm, kế tiếp là chuyện thiết kế dựng cơ giáp hàng ngày.
Hơn trăm chiếc cơ giáp cấp 3S, cho dù tốc độ Vệ Tam có nhanh hơn nữa thì cũng cần thời gian. Đến khi Ứng Thành Hà biết được chuyện, anh gửi tài liệu cho Ứng Tinh Quyết, muốn tự mình giúp đỡ làm cơ giáp rồi sẽ gửi sang.
Thứ được đưa chung tới bàn làm việc của Vệ Tam còn có bộ xương vô tướng màu trắng nọ.
Vệ Tam nhìn lướt qua đồ vật trên mặt bàn rồi ngẩng đầu nhìn người canh phòng. Ngoại trừ Ứng Tinh Quyết ra bên ngoài, tất cả những người còn lại toàn là những gương mặt cô chưa từng gặp. Đại khái Ứng Tinh Quyết cũng đã phát hiện nhưng không có biểu hiện khác thường.
Những người này là những cọc ngầm mà Quân Độc Lập giấu trong Quân khu 1.
Có xương vô tướng, cộng thêm những vật liệu hiếm hoi do Ứng Tinh Quyết đưa tới, Vệ Tam có thể bắt đầu thiết kế cơ giáp cấp siêu 3S, nhưng ngay từ đầu cô chẳng gặp thuận lợi.
Cơ giáp cấp siêu 3S và cấp 3S có sự khác biệt về bản chất. Sau khi vào cơ giáp cấp 3S, người lái phải chủ động phóng thích cảm giác để lái được cơ giáp; còn cơ giáp cấp siêu 3S thì khác, nó sẽ chủ động tìm kiếm cảm giác, nên người lái đi vào rồi, bất kể họ có cảm giác gì đều sẽ bị hấp thu hết.
Vệ Tam cũng không mù quáng đi xây dựng cơ giáp cấp siêu 3S, mặc dù thu được một lượng lớn vật liệu hiếm từ bên trong Sao Tây Tháp và Thanh Kiếm Damocles. Cô nhìn thấy một khả năng khác từ bên trong cơ giáp cấp siêu 3S.
Từ rất lâu trước đây, cô đã suy nghĩ làm thế nào cho phép chiến sĩ độc lập cấp A sử dụng được cơ giáp cấp S, nhưng cho đến nay ngoài vấn đề kết cấu, thì còn có chuyện vật liệu. Cô Ngư đã làm mẫu một cái trước, đáng tiếc dường như có liên quan đến sương bọ đen và hiệu quả không tốt như vậy.
Ý tưởng một khi xuất hiện thì bệnh chung của cơ giáp sư cũng bắt đầu. Suốt ngày Vệ Tam ở lì trong phòng làm việc, nằm sấp trên bàn làm việc để vẽ bản vẽ, giấy tờ tính toán xếp chồng lên nhau. Cô đã quá mức trầm mê trong đó, thậm chí quên môi trường xung quanh, cũng không phát hiện giấy trắng trong tay đã được người ta bổ sung mấy lần.
Cô dường như trở lại cái hồi mình làm kỹ sư chỉ đơn thuần là thiết kế trước đây, vùi đầu vào vẽ và viết hết dòng suy nghĩ của mình, quên đi tất cả mọi thứ xung quan; lúc thực sự đói khát thì trong tay lại có người đưa tới dịch dinh dưỡng đúng mức.
Đèn sáng rồi tắt, Vệ Tam vẫn mải mê vẽ và viết.
Ứng Tinh Quyết một mực ở bên cạnh, anh khom lưng nhặt lên bản vẽ tán loạn bị ném trên mặt đất, sửa sang từng tờ từng tờ và đặt ở một bên.
Cuối dùng kết cấu dùng để tiết kiệm cảm giác trên cơ giáp cấp siêu 3S sau khi được Vệ Tam cải tạo và dùng trên cơ giáp cấp S cũng có manh mối.
Cô như quên đi thời gian, bắt đầu tìm đến vật liệu cơ giáp cấp S để xây dựng.
“Em muốn cái gì?” Ứng Tinh Quyết nhìn Vệ Tam đứng thẳng dậy với ánh mắt mê mang thì không khỏi tiến lên hỏi.
“Vật liệu cơ giáp cấp S.” Bởi vì quá lâu không nói gì, giọng Vệ Tam hơi khàn khàn.
Ứng Tinh Quyết đưa cho cô dịch dinh dưỡng: “Tôi cho người đi chuẩn bị, em nghỉ ngơi một chút?”
Vệ Tam nhận và uống một hơi cạn sạch. Cô lắc đầu, một lần nữa cầm lấy con chip não để đi học, cô còn cần phải xem thêm kiến thức mấy bậc thầy để lại mới được.
Ứng Tinh Quyết nhìn Vệ Tam có chút hơi giật mình.
…
Vệ Tam bấm thời gian đi học, không lâu sau khi vật liệu cơ giáp đến thì cô chủ động rời khỏi khóa học, tiếp nhận tài liệu trong tay Ứng Tinh Quyết và bắt đầu thiết kế cơ giáp.
Chiếc cơ giáp này mất tới hai ngày, Vệ Tam cứng rắn thức đêm thức hôm làm ra. Nơi này không có chỗ kiểm tra nên cô cất kỹ cơ giáp rồi đưa vòng cổ cơ giáp cho Ứng Tinh Quyết: “Có thể giúp tôi giao cái này cho Thái Ngô Đức không? Để cậu ta thử xem.”
Ứng Tinh Quyết nhận lấy vòng cổ cơ giáp, cũng chả liếc mắt thêm mà nhìn thẳng vào Vệ Tam: “Em nên nghỉ ngơi.”
Anh không nói còn tốt, vừa nói xong là Vệ Tam liền cảm thấy mệt mỏi nhất thời đã đổ lên người mình.
Cô khoát tay áo, lui về phía sau vài bước: “Tôi nghỉ ngơi một chút.” Rồi nhắm nhắm mắt dựa thẳng vào đống vật liệu và ngủ thiếp đi.
Ứng Tinh Quyết cúi đầu nhìn vòng cổ cơ giáp, cho dù là thức đêm mệt mỏi thì cô vẫn muốn làm vỏ ngoài của vòng cổ cơ giáp cũng cho hoàn mỹ. Anh cất sợi dây chuyền cơ giáp, đi về phía Vệ Tam, khom lưng ôm ngang người cô rồi đi xuyên qua phòng làm việc và con đường nối, cuối cùng đi vào phòng giam, đặt cô lên giường và đắp chăn lại.
Bình tĩnh nhìn cô thật lâu, Ứng Tinh Quyết đi ra khỏi phòng giam để liên lạc với Thái Ngô Đức, yêu cầu gã tới lấy vòng cổ cơ giáp, đồng thời thông báo cho Kim Kha về chuyện này.
“Chiến sĩ độc lập cấp A dùng được cơ giáp cấp S?” Kim Kha sửng sốt hồi lâu, hỏi, “Vệ Tam làm ra rồi?”
Ứng Tinh Quyết nói: “Đây là một cơ hội. Sau khi Thái Ngô Đức lấy được thì sẽ đến nhà nhà họ Ứng để kiểm tra. Tôi hy vọng kết quả này được các cậu đăng tải lên Tinh Võng.”
Kim Kha phản ứng lại: “Phát hành trực tiếp, vượt mặt quân khu?”
Ứng Tinh Quyết gật đầu.
…
Một ngày sau, buổi họp báo gây chấn động toàn Liên bang và cũng là một kiệt tác mang tính bước ngoặt trong lịch sử Liên bang, được kênh Lam Phạt trực tiếp phát khắp toàn bộ Tinh Võng.
[Cơ giáp cấp S được sử dụng bởi một chiến sĩ độc lập cấp A xuất thế — Nhà thiết kế Vệ Tam]
Chỉ cần treo lên một tiêu đề như vậy đã thu hút vô số ánh mắt, chờ sau khi bấm vào, tất cả mọi người nhìn thấy Thái Ngô Đức đứng trên máy dò cảm giác để kiểm tra lại cảm giác, xác nhận gã có cảm giác cấp A.
Kim Kha đứng bên cạnh: “Trong giải thi đấu chưa tranh tài xong, tổng binh Thái Ngô Đức của đội tuyển trường Quân sự Đế Quốc được công nhận là có cấp A nhưng có thực lực cấp siêu A, hiện tại chiếc cơ giáp mà cậu điều khiển đã trải qua kiểm tra trong phòng thí nghiệm, được xác định là S. Giờ đây cậu ấy lái cơ giáp này và thông qua sự kiểm tra ở phòng thí nghiệm thì thấy được chính bản thân có cấp S. Bây giờ chúng ta hãy thử nghiệm một lần nữa trước sự chứng kiến của tất cả mọi người trong Liên bang, cho tổng binh đội giáo viên cấp A của chúng ta là Thái Ngô Đức điều khiển.”
Với mỗi một hạng mục cần kiểm tra và những bài kiểm tra mà gã đã làm tại nhà họ Ứng, bây giờ Thái Ngô Đức lại làm lần nữa trước ống kính. Ngay cả khi biết kết quả, chính gã cũng kích động không thôi thì khỏi cần bàn tới những người trước ống kính.
Tất cả mọi người nhìn vào giá trị thương tổn khi bị cơ giáp tạo thành là trong lòng đã có phán đoán của riêng mình, không thể nghi ngờ gì, đây chính là một chiếc cơ giáp cấp S.
Nhưng ai nấy không chớp mắt chờ phán quyết tổng hợp cuối cùng, quang não tập hợp tất cả số liệu, cuối cùng phán đoán phẩm chất của chiếc cơ giáp này.
[Ưu tú]
Chữ đỏ tươi cực lớn cùng với giá trị tổng hợp tiếp theo xuất hiện trước màn hình khiến hô cấp của mọi người cứng lại. Đây là một chiếc cơ giáp cấp S ưu tú thượng đẳng, chỉ nhìn giá trị tiếp theo thì thậm chí nó có thể sánh ngang với cơ giáp cấp SS bình thường!
Nhìn lại Thái Ngô Đức đã đi ra bên cạnh, cậu ta không hề khác thường, không khác gì lúc cậu ấy điều khiển cơ giáp cấp A.
Kết quả này làm cho tất cả mọi người ở Sao Sa Đô tuốt xa phấn khởi, đây là thứ do sinh viên trường Quân sự Damocles của họ làm ra!
“Đám sinh viên này coi trời bằng vung, cũng không biết chào hỏi trước.” Hạng Minh Hóa nói như vậy nhưng trên mặt lại không tự giác treo nụ cười.
“Thân Đồ Lệ nói trạng thái Vệ Tam không tốt lắm.” Tuy rằng Giải Ngữ Mạn vui mừng, nhưng bà nhớ tới lời Thân Đồ Lệ nói lúc trước thì sự nặng nề trong lòng cứ mãi chả nguôi ngoai.
Hạng Minh Hóa thu bớt nụ cười, “Đứa nhỏ này trước giờ chịu đựng được mấy chuyện, hiện tại chắc chắn cũng có thể chịu đựng được.”
Xưởng Đen South Pasadena.
“Thật sự đáng sợ.” Ngư Thiên Hà nhìn con số trên màn hình ánh sáng bèn nhịn không được cảm thán, “Nếu Vệ Tam không xảy ra chuyện gì, hẳn thắng lợi của Liên bang đề cao được tới 50%.”
Bà mất một thời gian dài như vậy, thậm chí vận dụng những thứ không nên dùng, mới miễn cưỡng để cho cơ giáp tăng cấp, hiện tại Vệ Tam lại đã làm ra một chiếc cơ giáp vượt cấp hoàn hảo.
Sơn Cung Dương Linh nói lãnh đạm: “Nhưng em ấy thủy chung vẫn là người nhiễm bệnh.”
…
Trong phòng kín.
Ứng Du Tân nhìn chuỗi kết quả đánh giá kia thì nụ cười nho nhã ôn hòa quanh năm treo trên mặt cuối cùng cũng rơi xuống. Nhìn thế hệ trẻ trong màn ánh sáng, có ánh mắt vui mừng, cũng có ánh mắt phức tạp, cuối cùng chú ấy tắt quang não, hai tay xoay xe lăn và chạy ra ngoài.
Mà nhà xây dựng được cuộc cách mạng trong Liên bang giờ phút này vẫn còn nằm ở trên giường, ngủ thẳng cẳng.