“em muốn lấy tên gì”
Đây là lần thứ hai Vệ Tam nhìn thấy Ứng Thanh Đạo, lần đầu tiên là trong bữa tiệc tối sau khi trận đấu đầu tiên của Hephaestus kết thúc. Lúc đó ông ấy đứng ở trên phát biểu, nghiêm túc bình tĩnh, giữa đôi lông mày có những đường hằn sâu, bây giờ trong ánh mắt ông chẳng còn sự trầm tư khắc sâu như thuở đó.
“Tinh Quyết rất ít khi dẫn bạn bè tới đây, các cháu ở đây đừng khách sáo.” Ứng Thanh Đạo nhìn lướt qua Vệ Tam, cuối cùng rơi vào trên người Ứng Thành Hà, “Đã về từ lâu sao lại không về nhà xem thử. Ngày đó mẹ cháu còn tưởng rằng cháu đang ở trường Damocles?”
Ứng Thành Hà thẳng lưng, ánh mắt lại nhìn rối bời khắp nơi: “Đang chuẩn bị trở về gặp cha mẹ, gần đây cháu đang nghiên cứu cơ giáp, chốc lát cũng không có dư thời gian.”
“Có thời gian thì trở về xem một chút.” Ứng Thanh Đạo gật đầu, lại hỏi chuyện làm ăn trong nhà Kim Kha, “Việc làm ăn của nhà cháu là qua tay cháu hết à? Chỉ có một sản nghiệp thì có quá đơn giản không, đầu tư vào các khía cạnh khác không? Nếu muốn thì có thể nói với bác.”
Kim Kha liên tục gật đầu nói dạ, tỏ vẻ hết sức đồng ý.
Ứng Thanh Đạo từng chút từng chút nhắc hết bốn người, cuối cùng tầm mắt dừng ở trên người Vệ Tam: “Có phải cháu gầy đi một chút? Không có trạng thái tốt như hồi ở giải thi đấu.”
Mọi người ở đây đều ngẩn ra, đặc biệt là Ứng Tinh Quyết, từ khi biết cha mình mời năm người ăn cơm cùng thì anh đã đoán có lẽ cha mình muốn hỏi Vệ Tam về chuyện cơ giáp vượt cấp; nhưng mà giờ cha chỉ hàn huyên, đến bây giờ cũng không tiến vào chủ đề.
“Có thể do không ngủ ngon.” Vệ Tam trả lời.
Ứng Thanh Đạo “Ừ” một tiếng: “Cơm nước trong phòng giam không đủ tốt, ăn không ngon ngủ không yên cũng là bình thường.”
“Ăn rất ngon, còn có các loại nước trái cây nữa ấy bác.” Vệ Tam cảm thấy bữa ăn của mình trong khoảng thời gian sau cũng không kém.
“Phải không, khi nào tòa nhà giam giữ còn cung cấp nước trái cây?” Khi Ứng Thanh Đạo nói chuyện, ông thoáng nhìn qua Ứng Tinh Quyết, “Có lẽ là vì tòa nhà giam giữ gần đây có mấy lãnh đạo của Quân khu 1 cho nên thay đổi quy cách.”
Ứng Tinh Quyết chỉ cúi đầu cắt thức ăn trong đ ĩa, coi như không nghe thấy gì.
“Nhưng mà phòng làm việc nơi đó thì không tốt bằng nơi này.” Vệ Tam vừa nhắc tới là nhớ ngay dụng cụ trong phòng làm việc của nhà họ Ứng, chúng quá quá nhạy bén và dễ sử dụng, quả thực là vùng trời mơ ước của cơ giáp sư.
Ứng Thanh Đạo cười hiền lành: “Nếu cháu thích, sau này cũng có thể tới đây dùng, cơ giáp sư nhà họ Ứng bác đây cũng không có nhiều lắm. Thuê cơ giáp sư bên ngoài thì bọn họ có phòng làm việc riêng.”
… Ứng Thành Hà lén lút nhìn bác mình, đáng sợ, anh chưa từng thấy bác ấy cười như vậy, thật quá đáng sợ!
Tuy nhiên, nhất định bác hai coi Vệ Tam như bạn của mình cho nên mới nói như vậy, nội tâm Ứng Thành Hà cảm động, anh hít hít mũi nói với Vệ Tam: “Đúng vậy, sau này tụi mình có thể cùng nhau đến phòng làm việc ở đây.”
Nụ cười hiền lành yếu ớt của của Ứng Thanh Đạo cứng đờ.
“Sau khi cháu đi, chú năm cải tạo lại phòng làm việc của cháu. Có lẽ cháu nên dành thời gian trở về xem một chút.” Ứng Tinh Quyết ngước mắt lên nói.
“Cải tạo? Cha cháu có nói với cháu đâu.” Ứng Thành Hà ngây ngốc, nói tiếp với Vệ Tam, “Vậy tụi mình cùng…”
“Bạn Liêu, cháu nếm thử hương vị của món ăn này đi, là do đầu bếp Sao Sa Đô làm. Xem thử nó có đúng hương vị gốc hay không.” Ứng Thanh Đạo chỉ vào một món ăn ở giữa và nói cho Liêu Như Ninh.
“Thoạt nhìn rất tốt, để cháu thử xem.” Liêu Như Ninh đột nhiên bị gọi tới thì lập tức giơ đũa lên gắp thức ăn, “Hệt vị gốc đó, bác hai bác mời đúng người đầu bếp rồi.”
Một người mạnh vì gạo, bạo vì tiền, một bậc cha chú quyết chí tiến lên trong chuyện làm ăn lại sẵn sàng hạ thấp khí phách của mình để trò chuyện với mọi người, rõ ràng đã để cho ai nấy cũng thấy thoải mái.
Ăn cơm trưa xong, cuối cùng Ứng Thanh Đạo cũng chẳng hỏi Vệ Tam về chuyện cơ giáp, phảng phất chỉ đơn thuần mời bọn họ tới đây ăn cơm mà thôi.
“Con đưa mấy bạn về đi.” Cuối cùng Ứng Thanh Đạo đứng dậy và nói với Ứng Tinh Quyết.
Thật vất vả lắm mới chờ được Ứng Thanh Đạo rời đi, năm người của trường Damocles rốt cuộc cũng thả lỏng.
“Sao hôm nay cha anh hiền lành như vậy? Có phải muốn nhìn trộm kỹ thuật của Vệ Tam tụi này hay không?” Liêu Như Ninh trực tiếp nói toẹt lời trong lòng cho Ứng Tinh Quyết.
Kim Kha bên cạnh ho một tiếng, kéo Liêu Như Ninh trở lại: “Đừng có nói lung tung.”
Vệ Tam nghiêng đầu nhìn về phía Ứng Tinh Quyết: “Vài ngày nữa là cơ giáp của anh sẽ được làm xong tốt, đến lúc đó chúng ta chắc cũng chuẩn bị trở về Sao Sa Đô.”
“Được.”
“Anh đi theo tôi thì có muốn mang theo bọn Cơ Sơ Vũ và Hoắc Kiếm hay không?” Vệ Tam hỏi.
“Tôi sẽ hỏi họ.”
…
Cơ giáp cấp siêu 3S cũng chẳng dễ làm, đổi lại là người khác làm một chiếc cơ giáp tự mình thiết kế cần ít thì nửa tháng, nhiều thì dài đến mấy năm, mà Vệ Tam lại chỉ dùng thời gian một tuần để hoàn thành. Thời gian của cô về cơ bản toàn tốn ở trong phòng làm việc, có đôi khi Ứng Thành Hà sẽ tới đây giúp một tay, giúp cô ghi chép quá trình.
Bởi vì là xây dựng cơ giáp cho Ứng Tinh Quyết nên anh ở đây toàn bộ quá trình cũng chả có gì kỳ quái, thậm chí anh ở trong phòng làm việc còn lâu hơn cả Ứng Thành Hà.
Đôi khi, các vật liệu cần thiết để Vệ Tam sắp xếp cơ giáp cần dùng tới thời gian quá dài, làm cô mệt mỏi, thế là cô dựa vào tường ngủ thiếp đi.
Cơ giáp còn chưa làm xong, Ứng Tinh Quyết không thể đụng đến cô, anh chỉ có thể đi tìm tấm chăn mỏng để đắp lên người cô, còn chính anh lại duyệt và thu thập tin tức khắp Liên bang. Sự liên minh giữa Quân Độc Lập và viện Bình Thông đã kết thúc, bây giờ họ bắt đầu trở về. Bước tiếp theo chỉ e mấy người kia sẽ để sinh viên từ các trường quân sự khác nhau làm kiểm tra, nhưng cảm giác trong mấy cái máy đã được tiêu thụ muốn cạn rồi.
Ngủ nửa tiếng, Vệ Tam bừng tỉnh, cô cúi đầu nhìn tấm chăn mỏng trên người mình: “…”
Vệ Tam không khỏi nhìn về phía Ứng Tinh Quyết bên cạnh cửa sổ, anh đang nhìn màn ánh sáng, đầu ngón tay ở giữa không trung bấm trả lời tin tức.
Hình như Ứng Tinh Quyết có cảm giác, anh quay đầu đối mặt với mắt Vệ Tam: “… Tỉnh rồi.”
Vệ Tam đứng dậy, nắm lấy tấm chăn: “Tôi ngủ lâu lắm?”
“Nửa tiếng.” Ứng Tinh Quyết đi tới, cầm tấm chăn mỏng trong tay cô, “Cảm giác lưu trữ trong các cái máy kiểm tra quân khu đã muốn tiêu hao hết, bọn họ hy vọng tôi qua đó hỗ trợ.”
Máy kiểm tra Quân khu 1 đã lưu trữ cảm giác của Ứng Tinh Quyết từ đầu nên hiện tại tạm thời không cần nữa, song, còn có mấy quân khu khác.
“Đại tướng Cơ nói anh muốn đi theo bên cạnh tôi.” Vệ Tam suy nghĩ một chút rồi nhướng mày, “Vậy chúng ta đổi hướng, anh đi tới Quân khu 13 và 12 trước, sau đó tôi lại cùng anh tới quân khu khác.”
Ứng Tinh Quyết hiện ý cười mở nhạt chỗ lông mày: “Được.”
…
Ngày cơ giáp cấp siêu 3S hoàn thành, năm người của trường Damocles cũng có mặt ở đây. Lúc tiến hành kiểm tra thiết bị xong, Hoắc Tuyên Sơn và Liêu Như Ninh không chỉ muốn nhìn mà còn muốn tiến vào cơ giáp và tấn công cơ giáp Ứng Tinh Quyết.
Chiếc cơ giáp này được Vệ Tam làm nghiên về mặt phòng ngự, mục đích chính là để Ứng Tinh Quyết đi vào rồi thì sẽ chẳng để cho bất kỳ ai tấn công anh thành công. Cô đã cải tạo khoang cơ giáp, bởi vì cấu trúc khác biệt nên rất nhiều thứ được tinh giản, vị trí trong khoang trở nên rộng rãi hơn.
“Hai người các cậu toàn lực tấn công đi.” Vệ Tam đứng ở ầng 2.
Hoắc Tuyên Sơn và Liêu Như Ninh liên thủ đối phó Ứng Tinh Quyết, nhưng mà ngay cả khi Ứng Tinh Quyết không nhúc nhích, chỉ đứng ở đó, đòn tấn công của hai người này thậm chí còn không để lại một chút dấu vết gì trên vỏ cơ giáp.
Liêu Như Ninh tiến lại gần nhìn một chút, không khỏi cảm thán: “Cái này còn ghê gớm hơn Vô Thường hồi trước nữa.”
Ứng Thành Hà kích động chụp ảnh chiếc cơ giáp cấp siêu 3S này: “Đây chính là chiếc cơ giáp phòng ngự cấp siêu 3S đầu tiên của Liên bang hiện nay. Nếu Vệ Tam mà tung ra, không chừng Liên bang lại chấn động một lần nữa.”
Vệ Tam nhìn số liệu trên màn ánh sáng: “Cái này tạm thời không tuyên bố.”
Ứng Thành Hà chụp ảnh vừa cảm thán: “Vệ Tam, quá dữ thật!”
Vệ Tam cười một tiếng, cô lưu số liệu lại và đứng ở tầng 2 cúi đầu hỏi Ứng Tinh Quyết vừa mới đi ra khỏi khoang cơ giáp: “Chiếc cơ giáp này ấy, anh muốn đặt tên là gì.”
– ——————-
Tác giả có lời muốn nói:
Tinh Tinh online yêu cầu giúp đặt tên cho cơ giáp!!!