“khí phách của thiếu niên”
Giải đấu Hephaestus tạm dừng lại được khôi phục, lần này giữa năm đội của trường quân sự lớn thiếu đi ý tứ tranh phong, phần lớn chỉ muốn mài giũa với cơ giáp hoàn toàn mới. Hầu như tâm tư của mỗi người đặt hết trên chuyện đề cao trình độ, cảm thụ dùng cơ giáp vượt cấp hoàn toàn bất đồng với cơ giáp ban đầu, bọn họ cần thời gian thích ứng.
Huống chi cộng thêm thời gian xây dựng cơ giáp, bọn họ có tổng cộng gần hai tháng có thể huấn luyện. Thế là các sinh viên quân sự ngày ngày huấn luyện với khí thế ngất trời tại chỗ sân huấn luyện mới mở ra ở Quân khu 1.
Ngày hôm đó, Quân khu 5 có người muốn dạy cho tất cả sinh viên quân sự, chủ yếu là nói về hoàn cảnh và các loại chiến đấu trên ngôi Sao Huyễn Dạ. Bởi vì quân khu nghĩ rằng sau khi cơ giáp được thay đổi, thực lực của sinh viên trường quân sự sẽ được tăng lên đáng kể, cho nên họ quyết định tạm thời thay thế một trong những đấu trường tiếp theo bằng Sao Huyễn Dạ.
“Chúng ta vẫn còn nhiệm vụ.” Quân nhân Quân khu 5 đứng trên sân tập vỗ micro, “Mọi người cũng không cần phải tốn thời gian chỉnh đốn, ngồi xuống tại chỗ, chờ tôi nói xong rồi đi.”
Mấy sinh viên của các trường ngồi tùy ý trên sân tập, chờ người của Quân khu 5 cẩn thận giải thích môi trường của Sao Huyễn Dạ. Những người trong trường Đế Quốc ngồi ở phía trước, Vệ Tam thì ngồi ở phía sau Ứng Tinh Quyết, theo đà sĩ quan trên sân khấu giải thích, gió trên sân huấn luyện thỉnh thoảng lại thổi tới.
Vệ Tam nhìn mái tóc dài bị thổi rối sau lưng Ứng Tinh Quyết thì không nhịn được bèn đưa tay giúp anh cẩn thận sửa sang lại từng sợi. Ứng Tinh Quyết hơi nghiêng mặt, biết là Vệ Tam, anh im lặng ngồi tại chỗ, mặc cho cô đụng vào động tóc mình.
“Các cậu xem kìa, mau xem!” Shaω Eli ngồi ở phía sau phát hiện hai hành động mập mờ đó bèn quay đầu nói với đồng đội của mình, “Tôi nói ngay hai người bọn họ có bí mật. Chắc chắn Vệ Tam có nhược điểm gì đó của Ứng Tinh Quyết, bằng không sao Ứng Tinh Quyết lại để cho cậu ta đụng vào tóc mình.”
Đây còn chưa tính là xong, Shaω Eli nói với Cao Học Lâm trong lo lắng: “Cậu là chỉ huy, không thể để trường Damocles liên thủ với trường Đế Quốc, bằng không chúng ta mất hết hi vọng.”
Cao Học Lâm ngửa đầu nhìn lên bầu trời, hít sâu vào, từ từ thở ra, anh ta cố giữ bình tĩnh cơ mà cuối cùng cũng bị Shaω Eli líu lo líu lo bên tai phá vỡ phòng tuyến. Anh ta quay đầu, bực bội la lên: “Cậu không biết Vệ Tam và Ứng Tinh Quyết đang yêu nhau à?”
Mà một giây trước, sĩ quan trên sân khấu vừa mới buông micro xuống để cho sinh viên quân sự phía dưới tự phát biểu đặt câu hỏi, toàn bộ sân huấn luyện đã không còn bất kỳ âm thanh nào ngoài giọng nói của Cao Học Lâm vang vọng trên sân.
Sĩ quan trên sân khấu do dự trong một giây và cầm micro lại: “Phải không? Tôi thật sự không biết, thì ra Vệ Tam và Ứng Tinh Quyết đang tìm hiểu nhau à. Tuy nhiên… cả hai dường như đã trưởng thành trong năm nay? Trưởng thành rồi thì chẳng sai, cho dù ra sao thì trên Sao Huyễn Dạ không cấm yêu đương.”
Cao Học Lâm lặng lẽ đưa tay che mặt mình: Thế giới này nên hủy diệt là hơn.
Hai vị trong cuộc rất bình tĩnh, thậm chí tần số chớp mắt cũng chả nhanh hơn được một giây, ai nấy chẳng phủ nhận. Trên sân huấn luyện, đám sinh viên của năm trường quân sự hít sâu hết một hơi trong lòng: Ấy dà, hai người kia yêu nhau?
Còn Shaω Eli, gã bị Jill Gil Wood bên cạnh ấn trên bãi cỏ, sống chết gì cũng không ngốc đầu lên được, cũng coi như là trốn được một kiếp nạn.
Một ngày này, những người của Quân khu 5 rời đi, chả biết được kiến thức họ nói vào được não bao nhiêu người mà ai nấy toàn thảo luận lúc rỗi rãi về chuyện chỉ huy chính của trường Đế Quốc và Vệ Tam trường Damocles quen nhau.
“Nếu đã ở cùng một chỗ, có phải nên phát chút kẹo mừng hay không.” Liêu Như Ninh bưng mâm ngồi xuống hỏi Vệ Tam đối diện.
“Cũng không phải kết hôn, phát ra kẹo mừng làm gì.” Hoắc Tuyên Sơn nảy sinh ý định, “Mời ăn cơm còn tạm được, đã lâu tụi mình không ra ngoài ăn cơm cùng nhau.”
“Được, tôi mời các cậu ăn cơm.” Vệ Tam hiếm khi hào phóng.
Cả Kim Kha cũng tấm tắc lấy làm lạ: “Thật hay giả? Cậu có trả tiền không?”
Vệ Tam xắn tay áo lên, để cho bọn họ nhìn thấy bộ quang não của mình: “Nhìn đi, bây giờ tớ cũng là người có tiền.”
Trên bàn ăn, chỉ có một mình Ứng Thành Hà vô cùng yên tĩnh, anh cúi đầu nhìn thức ăn trên đ ĩa của mình, Kim Kha bên cạnh gọi anh vài tiếng mà anh nào có nghe thấy.
“Bậc thầy, bậc thầy Thành Hà?” Liêu Như Ninh vòng qua Hoắc Tuyên Sơn, đưa tay tới trước mắt Ứng Thành Hà và búng tay một cái, “Hoàn hồn, đang suy nghĩ cái gì?”
Ứng Thành Hà ngẩng đầu nhìn Vệ Tam, khó xử khôn cùng: “Vậy sau này… chẳng phải tôi phải gọi cậu là chị dâu à?”
Đồng đội đang vui vẻ trở thành chị dâu, tại sao cảm giác này lại kỳ lạ như vậy?
“Thôi đi.” Vệ Tam cũng không quen xưng hô này, “Gọi tên.”
Muốn ăn cơm đương nhiên không thể chỉ có năm người của trường Damocles, đội viên chủ lực của trường Đế Quốc cũng được mời tới, nhưng sau đó không biết vì sao lại biến thành cuộc tụ hội của đội chủ lực năm trường quân sự khiến ví của Vệ Tam chảy máu rất nhiều.
Đây xem như lần đầu tiên đội chủ lực của năm trường quân sự lớn chính thức ngồi cùng nhau ăn cơm kể từ sau lúc ở Sao Tây Tháp, ngay cả bàn cũng đổi thành bàn dài. Cơ mà lại thiếu mất hai người là Kosai Musashi và Nam Phi Trúc, lúc này đã có hai người khác thay thế là Đỗ Dã của viện Bình Thông và Mộc Thành Lâm xuất thân từ Quân Độc Lập.
Những người ngồi ở một bàn dài đã thay đổi chỏi hẳn với lần đó, nhưng có một chút thay đổi thống nhất là ai nấy đã chững chạc hơn, đương nhiên là ngoại trừ Người Thừa Kế nào đó.
Người thay đổi rõ rệt nhất vẫn là Cơ Sơ Vũ và Tông Chính Việt Nhân. Tông Chính Việt Nhân thật kiêu ngạo trong quá khứ, từ chỗ nhiều lần chịu thất bại trước Vệ Tam, anh lại dần dần suy nghĩ rõ ràng. Về phần Cơ Sơ Vũ, cậu ta bị ảnh hưởng nặng trên mọi phương diện nên hiện giờ cũng lặng lẽ không ít; không riêng gì sức mạnh, ngay cả người bác cậu ta luôn ngưỡng mộ cũng gặp chuyện.
Đúng vậy, cậu ta không biết rốt cuộc thì Cơ Nguyên Đức gặp phải chuyện gì giống như những người khác, chỉ biết Cơ Nguyên Đức qua đời vì bệnh tật. Song, cái chết của một đại tướng lại không nhận được bất kỳ thương tiếc nào cũng đủ để nói rõ tất cả.
Cơ Sơ Vũ suy đoán Cơ Nguyên Đức cũng là người bị nhiễm bệnh, nhưng cậu ta vĩnh viễn không biết bác hai của mình từng có ý định chiến thân thể cậu.
“Chụp ảnh trước bữa ăn.” Shaω Eli nói nhỏ để nhân viên phục vụ đến đây giúp chụp ảnh, cha gã nói Vệ Tam sau này là người sẽ viết vào lịch sử, nếu chụp ảnh với cậu ấy, nói không chừng sau này gã cũng có thể đi vào sách lịch sử chung luôn.
Vệ Tam liếc gã một cái rồi hỏi lành lạnh: “Nghe nói cậu vẫn rất chú ý đến tôi và Ứng Tinh Quyết?”
Shaω Eli quay đầu nhìn đồng đội của mình, tất cả họ đều nhìn theo hướng khác, toàn toàn chả phản ứng với gã: “… Thì, thì tao thấy hai người đứng cùng nhau rất xứng đôi nên nhịn không được mà chú ý.” Quên đi, tính mạng quan trọng hơn, trước kia một mình Vệ Tam mà đã đánh được mấy người bọn họ, giờ thì đoán chừng còn đáng sợ hơn.
“Uống gì? Có muốn uống rượu không?” Ứng Tinh Quyết nhỏi nhỏ Vệ Tam bên cạnh.
“Ngày mai được nghỉ ngơi một ngày, uống rượu đi.” Vệ Tam cho hay.
Mỗi người rót rựu vào ly, Tông Chính Việt Nhân đứng lên trước, nói với vẻ nghiêm túc: “Vệ Tam, tôi mời cô một chén.”
Vệ Tam cười, đứng dậy, nâng ly rượu lên và nhướng mày: “Trước còn phải cảm ơn các chủ đã giúp đỡ, sau này chúng tôi tới Sao Phàm Hàn… Nếu có bạn bè tiếp đãi thì tốt rồi.”
Chén rượu của Tông Chính Việt Nhân chặn lại nụ cười trên khóe miệng: “Chỉ cần tôi ở đây, cô mà tới là tôi đi tiếp đãi ngay.”
Hai người chạm ly và uống cạn sạch một hơi.
Tông Chính Việt Nhân ngồi xuống, Vệ Tam đứng ở trước bàn, rót cho mình một ly rượu. Kế đó cô xoay người nói với Cơ Sơ Vũ ngồi cùng hàng: “Chúng ta quen nhau lâu như vậy, trên sân đấu là đối thủ, nhưng lén lút kiểu gì cũng coi như là bạn bè.”
Bạn bè?
Cơ Sơ Vũ ngẩn người, theo bản năng nhìn thoáng qua Ứng Tinh Quyết, bọn họ cũng vẫn là bạn sao?
“Xem ra chiến sĩ Cơ chúng ta chỉ muốn bạn bạn với chỉ huy Ứng thôi.” Vệ Tam cố ý nói, “Chúng tôi cũng không đủ tư cách.”
“… Không có.” Cơ Sơ Vũ phủ nhận, giơ ly lên, “Mời bạn.”
Hai người đụng ly, Vệ Tam lại uống một hơi cạn sạch.
“Toàn bộ chúng ta có đủ loại vấn đề, cũng kinh qua lục đục, nhưng tất cả mọi người đều có cùng một mục tiêu, vì Liên bang.” Hoắc Tuyên Sơn đứng dậy, nói với tất cả mọi người, “Hôm nay tôi mời một ly trước.”
Tất cả 25 người đứng dậy và nâng ly lên: “Vì Liên bang.”
Thanh âm hăng hái của thiếu niên mơ hồ truyền đến từ trong phòng, lộ ra sự hòa thuận trào dâng.