*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương có nội dung bằng hình ảnh
Tình cảnh trước mắt quá mức thảm khốc, Chu Xu không nhịn được che miệng lại, muốn nôn mửa theo sinh lý.
Sắc mặt mỗi người đều khó coi.
Chỉ chính mắt trông thấy sự hi sinh máu me đầm đìa, các cô mới nhận ra, thực ra biến thành thú bông là cách thức tử vong ôn hòa nhất.
“Vì sao thi thể Triệu Lan Phân biến mất, Trình Thiến lại ở đây?” Tô Mạn không nghĩ ra, “Chẳng lẽ có điểm nào đặc biệt?”
Bạch Ấu Vi ngắm nhìn bốn phía, sắc mặt khó coi, “Có thể… Triệu Lan Phân cũng không biến mất, nhưng chúng ta không nhìn thấy.”
“Cô nói… Triệu Lan Phân ở trong căn phòng này?” trong lòng Tô Mạn có phần hoảng sợ.
Cho dù cô gan lớn, nhưng nghĩ tới thi thể ở nơi này, mà các cô hồn nhiên không cảm giác, trong lòng cực độ khó chịu!
Chu Xu nhìn theo ánh mắt Bạch Ấu Vi, rơi vào một dụng cụ dựa sát tường, sắc mặt càng lộ vẻ tái nhợt.
“… Buồng, giam, trinh nữ.”
Tô Mạn rợn cả da đầu, “Các người nói rõ ra đi!”
Chu Xu nỗ lực điều tiết hô hấp, nỗ lực để cho mình giữ được tĩnh táo, chậm rãi nói:
“Đây là một loại dụng cụ tra tấn cổ xưa, chế tạo dựa theo hình dáng con người, giống như một cái quan tài sắt lớn, có một cánh cửa mở được, bên trong gắn đầy đinh nhọn. Một khi cửa đóng lại, người ở bên trong sẽ bị đinh sắt đâm vào cơ thể, cái đinh được thiết kế đặc biệt, né tránh điểm yếu hại, khiến người ta không chết ngay, cuối cùng từ từ chết đi… trong hắc ám và đau đớn chịu dằn vặt.”
Triệu Lan Phân, rất có thể nằm trong buồng, giam, trinh nữ đó.
Tô Mạn cắn răng, giọng run run: “Ở đây có bảy cái dụng cụ tra tấn…”
Bảy cái dụng cụ tra tấn.
Bảy cô dâu.
Trong phòng rơi vào tĩnh mịch hoàn toàn.
Nghĩ đến những thứ dụng cụ tra tấn vô nhân tính này có thể sẽ dùng ở trên người mình, mỗi người chỉ cảm thấy sợ nổi da gà, mặt trắng bệch nói không nên lời.
Dường như… Đã đạt đến giới hạn thừa nhận của tâm lý, sự sợ hãi chèn ép người ta phát điên bất cứ lúc nào!
Bạch Ấu Vi nỗ lực kéo lại sự chú ý của mình.
“Người làm vườn…” cô nhắm hai mắt, lên tiếng hỏi, “Người làm vườn tỉnh chưa?”
Giữa sàn nhà phòng tra tấn, có một người đàn ông đang nằm.
Vu Á Thanh đi tới kiểm tra, trả lời: “Không có, hôn mê giống như hôm qua.”
Bạch Ấu Vi nhìn các cô, nói: “Ra tay đi.”
Giết hắn đi, kết thúc tất cả!
Bản thân truyện cổ tích, vì Râu Xanh tử vong mới hết truyện, để trò chơi cũng kết thúc như vậy!!
Tô Mạn giơ thanh kiếm đối với người đàn ông trên mặt đất, mặt lộ vẻ không đành lòng. Cô càng xem càng cảm thấy người làm vườn giống như Lý Lý, trải qua do dự, không ra tay được.
“Để tôi!” Vu Á Thanh hít sâu một hơi, giơ lên kiếm, “… Tôi sẽ đâm vào trái tim hắn ta, nếu không thể thông quan, mọi người không cần bận tâm đến tôi, chỉ để ý chạy trối chết là được.”
Hồ Nhã vô ý thức lùi hai bước về hướng cửa.
Bạch Ấu Vi và Chu Xu nhìn chằm chằm mũi thanh kiếm đó.
Vu Á Thanh nghe tiếng trái tim mình đập, bình bịch, bình bịch… bình bịch…
Trái tim đang đập rất nhanh, khẩn trương, bất an.
Cô cắn răng? Đột nhiên dùng lực!
Mũi kiếm đâm sâu vào lồng ngực người làm vườn!
Người làm vườn trong nháy mắt tỉnh dậy!
Hắn không tin được, khiếp sợ nhìn về phía Vu Á Thanh! Nhìn về phía thanh kiếm kia! Lại nhìn ngực mình bị đâm xuyên qua!
“A a a a!!!”
Hắn nổi điên gầm rú, đột nhiên giãy giụa đứng dậy! Sức mạnh rất lớn hất văng Vu Á Thanh! Sau đó cuồng nộ đứng thẳng rít gào như người sói!
Gương mặt đẹp trai trở nên dữ tợn!
Trên cổ mọc ra lớp lông dày!
Còn cơ thể! Cơ thể hắn cấp tốc biến hình, càng ngày càng cao lớn, càng ngày càng cường tráng! Như thể một ngọn núi lớn ngăn cản ở trước mặt các cô, hai mắt đỏ sậm sung huyết!
Vu Á Thanh rống to hơn: “Chạy!!! –“