Đọc truyện Full

Chương 412: Đừng có chọc vào tôi

Người đàn ông ngồi cạnh đó chính là lão Nhị của Tô gia, Tô Vận Thuận.

Lần trước sau khi bị Hoàng Nhược Quân đá, anh ta chưa rời khỏi thành phố D, nói thế nào thì nơi này cũng là quê hương của anh ta, anh ta cũng quen thuộc hơn nhiều.

Anh ta mặt dày ở nhờ phòng thuê của một tên bạn xấu ngày trước, mỗi ngày lên mạng tìm những người phụ nữ cô đơn tán dóc, dỗ dành bọn họ lừa gạt ít tiền.

Nhưng trước đó từng qua lại với loại phú bà có điều kiện như Hoàng Nhược Quân, anh ta muốn tìm được một người có điều kiện tương đối nữa quả thực rất khó, cho nên trừ lừa gạt chút tiền tiêu vặt ra, anh ta vẫn chưa chính thức hẹn gặp người phụ nữ nào cả, tiền trên người cũng không nhiều.

Trừ cái này ra, anh ta vẫn là người đàn ông trẻ tuổi tinh lực dồi dào, cũng là người có nhu cầu sinh lý bình thường, nhưng bây giờ không có bạn gái, cũng không có người phụ nữ nào cho tiền, anh ta lại không muốn tiêu tiền đi tìm mấy người phụ nữ bên ngoài kia, nghĩ đi nghĩ lại, anh ta lại tìm đến Trịnh Mạt.

Mặc dù không đăng ký kết hôn với Trịnh Mạt, nhưng hai người đã ở bên nhau mấy năm, trong mắt rất nhiều người thực ra đã là vợ chồng rồi, những hàng xóm ở thành Nam căn bản đều không biết bọn họ không đăng ký kết hôn.

Để dỗ dành Trịnh Mạt, anh ta cắn răng lấy hết số tiền còn sót lại trên người ra, định mời cô ta ăn một bữa ngon ở đây, kết quả mới vừa ngồi xuống không bao lâu, anh ta đã nhìn thấy vợ chồng em trai nhà mình tiến vào, ngồi ngay bàn bên cạnh anh ta.

Tô Vận Thuận vốn dĩ định chào hỏi, sau đó ăn cơm chùa, nhưng lại nhanh trí định nghe xem bọn họ nói chuyện gì. Tô Vận Thuận cũng tò mò, lão Tam từ lúc nào có tiền như vậy, còn chịu đến nhà hàng kiểu này ăn cơm nữa?

Kết quả vừa nghe, Tô Vận Thuận đã trợn to hai mắt.

Tề Tiểu Tô?

Hóa ra tất cả đều là vì Tề Tiểu Tô! Con nhóc kia bây giờ giàu có như vậy sao? Đấu đá?

Sau đó, Tô Vận Thuận lại bất bình sâu sắc. Dựa vào cái gì, đều là cậu của Tề Tiểu Tô, cô ác với anh ta như vậy mà lại tốt với thằng út như thế! Còn muốn dẫn nó đi kiếm nhiều tiền?

Còn nữa, lão Tam mua nhà từ lúc nào vậy?

“Này, Tô Vận Thuận tên khốn kiếp nhà anh, chịu tìm tôi rồi hả?”

Giọng nói không nhỏ của Trịnh Mạt khiến mấy người đều sững sờ, đồng loạt nhìn về phía cô ta.

Tô Vận Đạt kinh ngạc trợn to hai mắt, nhìn Hà Mỹ Tú, hoàn toàn không ngờ lại gặp được anh hai và “chị dâu” đã ba tháng không gặp ở đây.

Thấy bọn họ đều phát hiện ra mình rồi, Tô Vận Thuận dứt khoát kéo Trịnh Mạt ngồi vào bàn của Tô Vận Đạt.

“Lão Tam, được lắm, xa cách một thời gian đã phải nhìn chú với cặp mắt khác xưa rồi!” Tô Vận Thuận vỗ lưng Tô Vận Đạt, “Anh em ruột chúng ta, hôm nay chú không nói rõ ràng chuyện là như thế nào với anh thì chúng ta đừng làm anh em nữa.”

Khiến cho anh ta không ngờ là Tô Vận Đạt không nói hai lời đứng lên, kéo Hà Mỹ Tú, xoay người rời đi.

“Mẹ kiếp! Lão Tam! Chú làm gì thế hả? Quay lại cho tôi!”

Trịnh Mạt kéo anh ta: “Tô Vận Thuận, tên khốn kiếp nhà anh, anh không có gì muốn nói với tôi hả?”

Tô Vận Thuận thấy người đều đi cả rồi, đành nhìn Trịnh Mạt, ánh mắt lập tức sáng lên. Một khoảng thời gian không gặp, Trịnh Mạt thay đổi kiểu tóc, mặc một cái áo bó hở vai, một cái váy ngắn, trang điểm, nhìn đẹp hơn trước kia không ít.

“Bà xã, lâu lắm không gặp, anh nhớ bà xã chết mất, hôn một cái nào.” Tô Vận Thuận ôm Trịnh Mạt ngồi vào chỗ anh ta ngồi trước đó. Đây là ghế ngồi màn chắn, có vách ngăn, tính riêng tư rất cao, anh ta ôm cô ta ngồi lên đùi mình, tay thăm dò vào trong váy cô ta.

Trịnh Mạt vốn một bụng lửa giận, nhưng Tô Vận Thuận như vậy, cô ta lập tức nhũn ra trong lòng anh ta, mặc anh ta muốn làm gì thì làm.

“Sao anh lại gấp gáp như vậy chứ.”

“Điều này chứng tỏ anh không ăn vụng, em xem, chỗ này nhớ em rồi, chúng ta vào nhà vệ sinh đi.” Tô Vận Thuận không nhịn được, kéo cô ta chạy vội vào nhà vệ sinh.

Mười phút sau, Tô Vận Thuận phát tiết xong lại nghĩ đến chuyện Tô Vận Đạt nói, lập tức giúp Trịnh Mạt tùy tiện kéo quần áo cô ta xuống, lôi cô ta ra ngoài.

“Bà xã, em cùng anh về nhà đi, lão Tam bọn họ hình như giàu rồi, chúng ta không thể thua thiệt được, mau về xem có chuyện gì.”

“Thật sao? Nhưng lần trước chúng ta đi như vậy, vẫn có thể trở về sao?”

“Sao anh lại không về được? Bố anh có thể làm gì được anh chứ?” Trên mặt hai người vẫn còn dư âm sau khi làm loại chuyện đó, đi từ phòng vệ sinh ra, suýt nữa đụng phải một vị khách nữ, cô ta che miệng nuốt lại tiếng kêu kinh hãi.

Vô sỉ, một nam một nữ quần áo xốc xếch đi từ nhà vệ sinh ra, không cần nghĩ cũng biết trước đó đã làm cái gì!

Lại nói Tô Vận Đạt sau khi kéo Hà Mỹ Tú ra khỏi nhà hàng nhanh chóng vẫy một chiếc taxi, chui vào trong xe, chờ đi một đoạn đường rồi anh ta mới hoàn hồn lại.

“Rốt cuộc anh chạy cái gì chứ?”

Hà Mỹ Tú liếc anh ta: “Em cũng không biết anh chạy cái gì nữa.”

Nhắc tới, trước kia Tô Vận Đạt cũng vì luôn ở bên anh hai Tô Vận Thuận, bị anh ta xúi giục đủ loại chuyện, ví dụ như lắp khoá trên cửa cầu thang không cho bố mẹ đi lên, bất hiếu với bố mẹ, ăn ngon lười làm, bị Tô Vận Thuận dắt mũi một khoảng thời gian rất dài.

Khoảng thời gian này Tô Vận Thuận chạy rồi, anh ta đi theo Tề Tiểu Tô, mở mang không ít kiến thức, giao thiệp rất nhiều, con người đương nhiên cũng thay đổi, cũng biết mình trước kia quá tệ bạc. Kết quả vừa nhìn thấy anh hai, anh ta theo bản năng liền muốn tránh đi.

“Chết rồi, chắc chắn anh ta đã nghe được lời anh nói vừa rồi, không biết có gây phiền phức cho Tiểu Tô không nữa! Anh phải gọi điện thoại cho nó mới được.”

Lúc Tề Tiểu Tô nhận được điện thoại của Tô Vận Đạt, cô đang ở cạnh ngài Ngải.

Thấy cậu út nhắc tới Tô Vận Thuận, cô không nhịn được lạnh nhạt liếc ngài Ngải một cái, sự lạnh lùng trong mắt cô khiến ngài Ngải phải nhướn mày.

Hắn lại chọc giận cô rồi à?

“Không sao, cậu ấy biết thì biết, không ảnh hưởng gì cả. Nhưng mà cậu út, nếu như cậu ấy tìm cậu hỏi chuyện của cháu, cậu chuyển lời cho cậu ấy một câu,” Tề Tiểu Tô dừng một chút, giọng lạnh như băng: “Bảo cậu ấy tốt nhất đừng có chọc vào cháu, nếu không, cháu sẽ băm nát cậu ấy ra rồi ném xuống biển đấy, cùng lắm thì nói với ông bà ngoại là cậu ấy mất tích rồi là được.”

Tô Vận Đạt ở đầu dây bên kia không nhịn được rùng mình một cái. Không biết tại sao, anh ta cảm thấy lời này của Tiểu Tô không giống là đang nói chơi, nếu như anh hai động vào cô, cô thật sự sẽ ra tay độc ác.

Anh ta vội vàng đáp một tiếng.

Tề Tiểu Tô dịu giọng lại nói với anh ta: “Cậu muốn đi chợ phiên thử một chút cũng được, mang theo tiền đi nhé.”

“Được, được!”

Tề Tiểu Tô nói vậy là đồng ý giúp anh ta rồi, Tô Vận Đạt cảm thấy vui mừng hết sức.

Cúp điện thoại, ngài Ngải nhìn Tề Tiểu Tô: “Sao thế, Ngải mỗ đây lại khiến cô Tề không vừa lòng rồi à?”

“Ngài Ngải chưa quên lần đầu tiên chúng ta gặp nhau chứ?”

Ngài Ngải ngẩn ra, sau đó bật cười. “Đó không phải lỗi của tôi, nợ tiền thì phải trả là đạo lý hiển nhiên, không có tiền trả tôi đương nhiên có thể dùng cách khác, ai biết cô Tề trong thời gian ngắn ngủi lại có thành tựu như vậy. Có điều tất cả video lúc đó Ngải mỗ đã sai người tiêu hủy hết rồi, cô Tề cũng không cần canh cánh trong lòng.”

Còn cần anh ta phải nói chắc? Cũng chính vì Hệ thống Tiểu Nhất tra được chuyện ngài Ngải tiêu hủy những thứ kia rồi, thậm chí còn hạ lệnh, không cho phép người gặp cô đêm đó nói gì linh tinh, có thành ý như vậy cô mới bằng lòng hợp tác với hắn. Đương nhiên, Hệ thống Tiểu Nhất cũng giúp xóa sạch tất cả video, hình ảnh đêm đó, thậm chí là ảnh mấy người xem ngày đó chụp trộm cũng đều bị nó xóa sạch.

Tề Tiểu Tô đang định nói, ánh mắt đảo qua vừa hay nhìn thấy một nhân vật mục tiêu khác ở chỗ cô hẹn ngài Ngải tối nay.

Phím tắt:←

Phím tắt:→



Tiểu thuyết cùng thể loại

Đập Nồi Bán Sắt Đi Học
Đập Nồi Bán Sắt Đi Học
Ngày trước là kỹ sư hàng đầu, nay Vệ Tam lại xuyên vào một đứa trẻ mồ côi, chẳng được đi học đàng hoàng, phải dựa vào việc nhặt ve chai để biến chất thải thành kho báu.…
Hôm Nay Chưa Biến Thành Thú Bông
Hôm Nay Chưa Biến Thành Thú Bông
Nhưng đến khi Bạch Ấu Vi – cô gái cá tính bị cuốn vào trong sương mù và nghe giọng nói lạnh thấu xương mến dạng như máy tính kêu gọi mình: “Keng! Chào mừng bạn đến với…
Hôm Nay Tiêu Tiền Chưa
Hôm Nay Tiêu Tiền Chưa
Người chết lại đụng phải ác ma, còn có cơ hội tồn tại ai chẳng muốn? Và Tô Ngự, một kẻ không may qua đời trong nhà thuê đã nhận được triệu của một ông lão đại. Để…
Kiều Nhi Sống Lại, Mưa Nhẹ Bay Bay
Kiều Nhi Sống Lại, Mưa Nhẹ Bay Bay
Vương Diễm Kiều sống một kiếp đoạn trường, mười tám năm lưu lạc, bị vùi dập trong chốn phong trần, thanh lâu đã trải, thanh y cũng từng, có chồng rồi lại mất chồng,… Vất vả lắm nàng…
Từ Giới Giải Trí Đến Nhà Giàu Số 1
Từ Giới Giải Trí Đến Nhà Giàu Số 1
Dương Lỗi đột nhiên nhận được một hệ thống đầy bí ẩn, cho phép anh đổi toàn bộ đồ vật bằng danh vọng. Mặc dù anh theo chủ nghĩa vô thần, nhưng sự xuất hiện của hệ thống…
Xông Vào Kinh Đô Cùng Chuột
Xông Vào Kinh Đô Cùng Chuột
Một con chuột lười tham tài tham ăn, một con chuột hiệp nghĩa, đang nói đến hai con chuột ư? Không phải! Chỉ có một con, tên Đan Tầm. Nó giúp đỡ Tả Khâu phá án, giúp đỡ…

0
Bình luậnx
Đọc truyện Full